Dị Giới Điền Viên Phong Tình

Chương 59




Gần đây Xuân Thủy thôn có vài sự kiện tốt xảy ra, thứ nhất chính là đại bộ phận các gia đình đều nhận được lưỡi cày rồi, rất nhiều gia đình mua đất hoang để trồng mía hoặc các loại cây ăn quả, ai nấy đều bận rộn gieo trồng như đang trong thời gian trồng lúa vậy.

Chuyện thứ hai là đầu bếp Lưu tuyển nhân công làm bánh chưng, giải quyết được một phần nhỏ về vấn đề việc làm của một số người hoàn cảnh khó khăn trong thôn, đặc biệt là những người trung niên, lão niên không có con cái phụng dưỡng, mọi người được sống thoải mái, có việc để làm, lại còn có thể kiếm tiền, vui sướng không thôi, gặp ai cũng cười vui cởi mở, mọi người cùng nhau chia sẻ những chuyện vui của mình khi đi làm. Sau mọi người đều biết được bánh chưng cũng là do Văn Quý làm ra rồi truyền công thức cho phép đầu bếp Lưu đem bán, đầu bếp Lưu mới kinh doanh tốt như hôm nay, cho nên từ đó Văn Quý trong lòng mọi người giống như là tiểu thần tài vậy, đem may mắn và tiền bạc cho người trong thôn.

Chuyện thứ ba chính là Hạ Hoa mở một sạp bày bán ma lạt năng tại nhà, con nít trong thông chỉ cần thích ăn thì cũng có thể mua thịt riêng để ăn! Mà không chỉ có tiểu hài tử, những người bình thường không đủ tiền mua thịt dị thú cũng có cơ hội được ăn thịt! Đây có thể không là chuyện tốt sao, một chuỗi thịt dị thú chỉ có mấy đồng, mà có thể dùng làm thức ăn cho gia đình ăn đỡ, ai mà không vui lòng a.

Hạ Hoa cũng đã mời được người đến làm việc cho sạp ma lạt năng của mình, cư nhiên chính là Đông tử, Hạ Hoa rất ngạc nhiên, Đông tử trước nay luôn không dám nói chuyện với ai, đối với Hạ Hoa và Văn Quý luôn là cẩn thận lấy lòng. Ngày khai trương Văn Quý đến đã thấy Hạ Hoa mở sạp bán, phía dưới đã đánh dấu ghi rõ giá bán ma lạt năng.

Có mấy đứa nhỏ tò mò, chạy về nhà xin cha mẹ tiền mua mấy xâu về ăn, mua được thịt rồi cả đám tụ một chỗ cùng líu ríu vui vẻ thảo luận.

Thịt dị thú Hạ Hoa mua được trên mạng không mắc lắm, một cân chưa đến mười đồng, tuy rằn bên trong chứa năng lượng rất ít, nhưng Hạ Hoa nấu cùng với canh xương hầm, xương trong canh chính là dùng xương của dị thú một tay Từ Lang đi săn mang về, rau xanh là từ vườn sau nhà Văn Quý, còn bỏ thêm một chút mứt trái cây, linh khí ngào ngạt, hương vị kia thật sự quá thơm, mùi hương từ nồi canh xương hầm bay đi rất xa, không ít người ngửi thấy đều đến xem, ai cũng tò mò mua thử một, hai xâu, ai ăn qua đều nói tốt.

Món ma lạt năng của Hạ Hoa cứ như vậy bắt đầu nổi lên. Đông tử ở trong cửa hàng hỗ trợ Hạ Hoa, tiếp xúc với mọi người ngày càng nhiều, tính cách cũng chậm rãi sáng sủa hơn, cái chính là hắn cũng không cần phải cả ngày lo lắng mình sẽ không có tiền ăn cơm, mảnh ruộng tám sào (1 mẫu ruộng khoảng 10 sào, 1 sào = 1000m2 . Mảnh ruộng của Đông tử khoảng chừng 80.000m2) của hắn cái gì cũng không có trồng, sinh hoạt bình thường hắn đều phải dựa vào năm vạn khối thời điểm ra riêng mẹ chia cho hắn.

Từ Lang vẫn là sáng sớm đi săn thú, còn Văn Quý thì buổi sáng sẽ làm mứt trái cây, pha trà gì đó, đến giữa trưa thì làm cơm chờ Từ Lang trở về ăn.

Nghe nói Hạ Hoa khai trương, Văn Quý nhàn rỗi cũng đi góp vui, cũng cầm hai xâu thịt ngồi ở khu vực bàn ăn đặt ở sân trước nhà Hạ Hoa, tò mò hỏi Đông tử, “Mà anh có đất sao không lấy trồng cái gì đi? Tám sào đất lận đó, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là đất trung đẳng đó, trồng thóc thu hoạch cũng tốt lắm a!”

Đông tử thần sắc ảm đạm, “Tôi thể chất không tốt, lúc nhỏ đã đi kiểm tra rồi, bởi vì trong cơ thể chứa ám chất (đại khái có chứa chất không tốt), nếu như khi trồng trọt mà tụ khí lại thì chắc chắn cây trồng sẽ bị hư hại, về sau đất cũng sẽ bị ô nhiễm không thể tiếp tục trồng gì nữa.”

Văn Quý trong lòng một lộp bộp một tiếng, hắn hẳn là cũng không có năng lực giống như thế chứ? Thời điểm hắn làm thí nghiệm kiểm tra thì không có gì xảy ra hết, cho nên là, chắc cũng không có chuyện gì đâu, dù sao hắn cũng chưa từng đi tụ khí các khu vực lại cơ mà.

Nhìn Đông tử sắp khóc đến nơi, Hạ Hoa giận mắng Văn Quý một trận, “Ngươi nói cái này làm a, Đông tử không trồng trọt được thì đem đất cho người ta thuê, mỗi tháng chờ thu địa tô là đủ tiền ăn rồi, theo ta làm việc nữa thì tiền đủ để trang trải sinh hoạt rồi, như vậy không phải dễ chịu hơn sao? Ngươi còn bắt người ta tự tìm ngược nữa không?”

Văn Quý cười cười cùng Đông tử giải thích, Đông tử vội vàng xua tay, “Không có việc gì, tôi chỉ là buồn vì không thể trồng trọt được thôi.” Bản lĩnh đáng để kiêu ngạo nhất của á thú nhân chính là trồng trọt, hắn bởi vỉ không có khả năng này mà rất khổ sở, càng nhiều hơn là tự ti về bản thân mình.

Hạ Hoa một bên múc cho khách chén canh thêm rau xanh nóng, miệng vừa nói rằng: “Văn Quý, ngươi không phải muốn trồng ra được thóc tốt hay sao? Đông tử đây không phải đang có ruộng bậc trung đây sao? Ta nói, sao ngươi không thử cùng Đông tử làm cái hợp đồng cho thuê, về sau thu hoạch thì chia cho Đông tử một phần, như vậy thì cả hai người các ngươi đều được lợi.”

Đông tử nhãn tình sáng lên, mong chờ nhìn Văn Quý. Văn Quý vuốt cằm nghĩ nghĩ, đất trung đẳng a, trồng thóc lúa dĩ nhiên chất lượng ra sẽ tốt hơn của bây giờ hắn trồng, nhà hắn năm nay cũng không đủ ăn, Hạ Hoa lúc trước còn tặng hắn thêm vài túi gạo, vậy mà vẫn không đủ, nhưng nếu mua trên mạng, thì chỉ có nhà những người đứng đầu thôn mới có, Văn Quý cảm thấy như thế có vẻ không tốt lắm, chuyện lương thực trong nhà không đủ đã khiến hắn cực kì khó chịu trong lòng, đã thế lúa tự mình trồng được vậy mà vẫn phải đi mua, vì thế vẫn là tự mình trồng thì tốt hơn.

Thóc hắn trồng ra đều mập mạp, no tròn, khi nấu mùi vị ngọt thơm, so với nhà người khác tốt hơn rất nhiều.

Nhà Đông tử cũng cách vách, nếu như ký hợp đồng thuê đất nhà Đông tử, hẳn là sẽ không có gì không thỏa đáng, Văn Quý cười cười, “Được, anh muốn lấy địa tô bao nhiêu?” Đông tử đối với việc này không rành lắm, quay sang nhìn Hạ Hoa hy vọng chờ Hạ Hoa đề xuất chủ ý.

Hạ Hoa có chút thương cảm nói: “Việc này phải tự mình quyết định, nhưng mà cho dù thế nào thì Văn Quý tiểu tử này hào phóng lắm, ngươi chỉ cần đừng ra giá trên trời thì hắn cũng sẽ không khi dễ.” Bên ngoài nói giúp Văn Quý, bên trong chính là âm thầm giúp Đông tử, Văn Quý cũng hiểu được, cười ha ha, “Đông tử, anh ra giá đi nào, Hạ Hoa ở một bên nhìn chằm chằm thề này, tôi sao có thể khi dễ anh được đây, dù sao khi dễ ai cũng không nên khi dễ hàng xóm mình, đúng không?”

Đông tử không biết làm sao, nghĩ nghĩ liền nói chỉ thu hai phần, Văn Quý ánh mắt lóe lóe còn chưa nói, Hạ Hoa đã không vui, “Đông tử, ngươi đây là vội muốn người ta khi dễ ngươi hay sao, làm gì có hai đi cho thuê đất mà thu có hai phần địa tô a, Văn Quý ngươi nói cho hắn hiểu đi.”

Văn Quý ngược lại không cảm thấy Đông tử đưa giá ra thấp, dù sao thóc nhà hắn trồng ra tốt hơn những nhà khác, đất hoang nhà hắn có thể trồng ra thức ăn chất lượng bằng với trồng từ đất hạ đẳng nhà người khác, cho Văn Quý hắn thuê đất trung đẳng thì lấy hai phần địa tô cũng là nhiều hơn đóng bốn phần địa tô cho nhà khác, tính ra thì Đông tử chiếm được không ít tiện nghi đâu.

Văn Quý đi thuê đất cũng là để trồng cho Từ Lang ăn thôi, Từ Lang khẩu vị rất cao, hắn không muốn đem nhiều gạo tốt đưa đi như thế, nhưng mà lời này sao có thể tùy ý nói ra, cuối cùng hắn thỏa thuận với Đông tử đóng ba phần địa tô. Hạ Hoa nhìn Văn Quý liếc mắt một cái, kỳ quái sao Văn Quý trở nên keo kiệt rồi, nhà ai cho thuê đất mà không lấy bốn, sáu phần chứ, cái này thành tiền lệ rồi. Nhưng mà Văn Quý đã nói, Đông tử cũng đã đồng ý, Hạ Hoa cũng không nên làm người ác phá đám a.

Thuê được ruộng trung đẳng đến tay, tuy rằng chưa thể lập tức trồng thóc, Văn Quý vẫn rất cao hứng. Giữa trưa về nhà, Từ Lang cũn đã săn thú về, săn được lỗ lỗ thú, nhìn thấy Văn Quý về thì cười đến thỏa mãn: “Văn Quý, hôm nay lại săn được lỗ lỗ thú này, em đã làm xong phần nội tạng rồi đấy.”

Văn Quý đã vô lực phản bác gì, vì thế làm một cái quyết định tự tay thay đổi khẩu vị, xắn xắn tay áo, “Hôm nay chúng ta ăn thịt cay xào!” Từ Lang đã nhóm lửa trước, thịt cũng đã rửa sạch sẽ chờ Văn Quý ra tay.

Văn Quý tự mình trồng thức ăn, nhưng cũng chưa mua giống của tỏi gừng linh tinh các thứ, trong nhà không có, nhưng mà trên mạng có bán, Văn Quý cũng không khách khí, mua không ít, băm tỏi, cắt gừng, cắt hồng tiêu thành từng miếng dài, thịt chính mình loại đồ ăn, bất quá không có mua đến lớn tỏi gừng linh tinh mầm mống, trong nhà không loại có, bất quá trên mạng có bán, Văn Quý cũng không khách khí, mua không ít, vỗ tỏi, thiết khương ti, đem hồng tiêu chụp biển cắt thành điều, thịt cắt thành khối vuông, sau đó nấu thịt hơi tái trước.

Văn Quý bắt đầu xào tỏi, mùi thơm tỏa ra khắp nơi, Từ Lang không ngừng nuốt nước miếng, hắn chưa bao giờ biết củ tỏi thoạt nhìn xấu xí nấu lên lại có thể thơm đến thế, Từ Lang kiềm lòng không nổi, duỗi cổ ra nhìn.

Đến khi đã đủ lửa, Văn Quý bỏ thêm chút hồng tiêu đặc chế cùng xì dầu (a.k.a nước tương) mùi cay nồng truyền đi, Từ Lang hắt hơi một cái, xoa xoa cái mũi, nhưng vẫn không muốn rời đi.

Văn Quý đạp đạp hắn một cước: “Đi lấy chén dĩa đi, múc cơm nữa! Bớt nhàn hạ.” Từ Lang bay nhanh chạy đi lấy chén đĩa, lúc múc cơm hận không thể dùng chén trực tiếp múc cơm ra luôn.

Từ Lang lúc ăn cơm động tác luôn tao nhã, đó là ở trước mặt người ngoài, thời điểm có hắn cùng Văn Quý ăn cơm thì ăn uống chẳng khác gì đang đánh nhau. Văn Quý chậm rãi nói với Từ Lang hắn vừa thuê đất nhà Đông tử, Từ Lang lỗ tai giật giật, ngẩng đầu nhìn Văn Quý: “Chúng ta trồng cái gì ăn?” Lại gắp một khối thịt cay cay bỏ vào miệng nhai, món này chính là khiến người ta thật là vừa yêu vừa hận, ăn ngon muốn nuốt luôn lưỡi mình luôn, nhưng mà cay quá đi, thỉnh thoảng phải há miệng thở cho bớt cay, lãng phí biết bao nhiêu thời gian a!

Văn Quý: …

Đưa cho hắn một ly trà, “Rất cay đó, đừng ăn vội như vậy, chậm một chút, tôi cũng không giành ăn với em.” Dừng một chút mới nói: “Trước trồng ít thực phẩm, sang năm dùng đất trung đẳng đó trồng thóc, để gạo nhà ta ăn ngon hơn chút.”

Từ Lang nhìn nhìn cơm trong chén, quả thật là cơm không có mùi vị như trước, hạt không có no đủ, cắn xuống có cảm giác hơi nhão, hắn cau cái mũi, “Ân.”

Vì thế Văn Quý càng hạ quyết tâm, cùng Đông từ ký hợp đồng.

Buổi chiều Văn Quý mang theo Từ Lang cùng đi xới đất, vẫn như trước, Từ Lang đi kéo kéo lưỡi cày, Văn Quý đứng ở phía sau giúp đỡ. Từ Lang trước đây chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vật, hắn đang cùng Văn Quý đồng thời cố gắng để cuộc sống của họ tốt hơn, không phải là ai nuôi ai, mà là bọn họ cùng nhau trải qua những ngày tháng này với nhau.

Văn Quý trước đã mua không ít ruộng, còn thuê thêm đất nhà Đông tử, thức ăn muốn trồng lại rất nhiều, mà trong nhà cũng chỉ có Từ Lang cùng hắn hai người, lúc này cả hai mới chân chính cảm nhận được trong nhà ít người thật sự không tiện chút nào. Văn Quý may mắn hiện tại chuyện tiền bạc không thiếu thốn, trồng trọt có những giai đoạn nhất định phải mời thêm người đến hỗ trợ, một ngày mấy chục đồng tiền cũng không đáng là bao. Văn Quý mua đất hoang đều dùng để trồng cây quả, rễ của những loại này khi trưởng thành rễ bám chắc hơn, về sau đất màu có bị trôi rửa cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá nghiêm trọng, ít nhất sau này mà còn có mưa lớn thì ruộng nhà hắn cũng không đến nỗi khắp nơi đều là rãnh nước.

Trong thôn những người có khả năng, lại muốn kiếm tiền biết được tin này, mà đây cũng không phải việc gì quá nặng nhọc, cho nên đều sôi nổi đến nhà Văn Quý hỏi. Dù sao thóc cũng chưa tới vụ mùa thu hoạch, những gia đình trồng mía, hiện tại cũng đã hoàn thành công việc, trong nhà bất kể là người hay là công cụ cũng không có chỗ để dùng, lúc này lại đúng lúc Văn Quý đang nhận người đến làm.

Một nhà Văn tam gia tới sớm nhất, thấy Văn Quý trên mặt tươi cười như hoa nở, hỏi Văn Quý rõ xem công việc cụ thể là gì, có yêu cầu gì không, sau đó thì cả gia đình đều xắn tay áo, xắn ống quần lên bắt đầu đào hố, gieo hạt cây ăn quả xuống, làm việc vừa nhanh lại vừa có hiệu suất. Nhà Văn Tứ gia nghe nói cũng tới nơi. Cuộc sống của Văn Quý bây giờ thật sự là quá tốt, ra tay lại hào phóng, những người đứng đầu nhìn thấy Văn Quý đều vô cùng vui vẻ, hào hứng.

Ngoài trồng cây ăn quả, Văn Quý còn có mảnh ruộng trung đẳng trước đó đã thuê để trồng đồ ăn, trồng đồ ăn thì không có nặng nhọc như trồng cây ăn quả, ngay cả lão nhân cũng có thể làm, hơn nữa xới đất ở ruộng trung đẳng lại thoải mái hơn là đất hoang và đất hạ đẳng.

Bạn lữ của Văn lão đại gia cũng đến đây, nhìn thấy Văn Quý còn có chút quẫn bách, hắn cảm thấy bản thân thua kém Văn Quý nhiều lắm, lần trước lão nhân nhà mình ăn mấy lần, chân bị tật đỡ đau hơn rất nhiều. (<H.A> Mình đã lật lại raw và bản convert, tác giả khi đề cập về Văn lão đại gia và bạn lữ của ông ở chương trước và chương này có sự không thống nhất, nhưng mình vẫn sẽ giữ nguyên theo bản gốc.)

Thời điểm nhìn thấy Văn Quý, ấp úng vài câu: “Văn Quý a, ông nghe được cháu đang tìm người hỗ trợ làm việc, mứt trái cây cháu biếu lần trước, lão già nhà ông rất thích, ông cũng không có gì tặng lại cháu, nên hôm nay đến phụ cháu làm chút việc.”

Nói xong còn sợ Văn Quý sẽ nói với mình chuyện tiền công, vội vàng mở miệng cản không cho Văn Quý nói: “Văn Quý a, ông đến là để giúp cháu, không cần tiền công đâu.”

Văn Quý sửng sốt, nhìn ông ấy chân tay luống cuông, thầm nghĩ, sau này tặng cho ông nhiều thêm mấy hũ trái cây cũng tốt, chút tiền công này không đáng giá gì mấy, có lẽ là hắn muốn chiếu cố hai lão nhân này, có lẽ khi nhìn thấy bọn họ ở bên nhau hắn sẽ không khỏi nghĩ về ngày tháng sau này của mình và Từ Lang, Văn Quý trong lòng mềm mềm, cười đáp ứng: “Có ông đến hỗ trợ, phần cảm tình này của ông cháu nhận. Mấy chuyện xới đất, ông cứ để người trẻ tuổi làm là được, ông giúp cháu trồng thức ăn đi, cháu còn gừng, tỏi, rau hẹ nữa, trước tiên bao nhiêu đây đã, còn có bí đỏ và mấy cái khác thì từ từ cũng được ạ, không vội không vội.”

Bởi vậy, sự nghiệp trồng trọt của Văn Quý cứ như thế bắt đầu.

Hết chương 59.