Tuy rằng trước khi ngủ đùa giỡn Từ đại tướng quân một quen, nhưng buổi tối Văn Quý ngủ không thoải mái, hắn suy nghĩ mãi không biết nên làm thế nào mua được hạt giống của hồng tiêu, phế thể chất như hắn ai mà bán cho a.
Đột nhiên hắn nhớ đến Văn Nhã hôm nay có đến tìm mình, Văn Nhã hẳn là thể chất cấp A đi, những á thú nhân trong thôn không thể nuôi sống được cây hồng quả sau núi nhưng Văn Nhã lại trồng được, nếu như nhờ Văn Nhã mua giúp, thì không biết Văn Nhã có đồng ý không.
Văn Quý thở dài, nếu như hắn là Văn Nhã thì hắn chắc chắn không đồng ý. Dựa vào đâu mà bắt người ta phải mua giùm hắn đây, hồng tiêu cho ra trái rất ít, Văn Nhã mua bản thân người ta còn chưa đủ dùng, ai lại đem tiền đi tặng không cho người khác chứ, lại còn là một người không quen cũng chẳng thân như hắn. Hơn nữa, thể chất hắn không tốt không thể mua hồng tiêu, mà có thể nuôi sống được một cây thì phải giải thích làm sao đây.
Tính đi tính lại, vẫn là thôi đi, nếu như truyền ra lời đồn gì đó, thì hắn không biết sẽ phải nhận hậu quả gì nữa, trồng ít đồ ăn bình thường đem bán cũng thu được chút đỉnh rồi, hắn cũng đã có tử quả và tiểu hồng quả rồi, làm người cũng không thể có lòng tham không đáy.
Cả đêm không ngủ nhưng sáng hôm sau tinh thần Văn Quý lại rất hăng hái, sáng sớm thấy Từ Lang không đi săn thú, Văn Quý liền chạy qua kéo người ta đi gánh nước. Hiện tại, cơ thể của hắn “mảnh mai” lắm, mỗi lần gánh nước, vai hắn đều xanh tím hết cả, nhìn rất đáng sợ, hắn phải thoa linh tuyền rất nhiều, nhìn mới đỡ một chút.
Có sức lao động của Từ Lang, nào cần hắn phải ra sức chịu khổ nữa, dù sao sức lao động của người này rất đáng quý, một bữa cơm không biết người ta ăn bao nhiêu chén cơm, hế t bao nhiêu thức ăn, cho nên dùng được bao nhiêu Văn Quý phải dùng hết!
Từ Lang cũng nói gì nhiều, cũng không nghĩ đến chuyện có thể cất nước vào không gian tùy thân để đỡ tốn sức, Văn Quý nói nhờ hắn đi gánh nước thì hắn liền ngoan ngoãn đi gánh nước. Mà Văn Quý cũng có tâm giúp Từ Lang tưới nước, mấy chuyện nặng nhọc còn lại thì để cho Từ Lang làm, dĩ nhiên cũng không nhắc nhở người ta chuyện có thể dùng không gian tùy thân.
Cho nên lúc Hạ Lan cùng mấy tên huynh đệ của hắn đến nơi, liền thấy cảnh tượng Văn Quý chỉ huy Từ Lang gánh nước từ ngoài vào ruộng. Hắn hét lên một tiếng: “Văn Quý, anh lại dám bắt Từ tướng quân gánh nước cho anh như thế hả?”
Văn Quý nội tâm khinh bỉ cười, ngoài mặt thì dùng ánh mắt kinh ngạc trả lời: “Từ tướng quân dũng mãnh như vậy, gánh nước một chút thì có sao đâu? Tôi khí lực không lớn, mỗi lần gánh nhiều lắm cũng được nửa thùng, tới tới lui lui quá phí thời gian, chưa kể đi đến giữa đường nước hay bị đổ ra ngoài, tiếc lắm. Từ tướng quân là hàng xóm của tôi, lại có lòng nhiệt tình giúp đỡ, tôi mời Từ tướng quân giúp đỡ. Ách, chẳng lẽ thôn trưởng nói là không được phép tìm Từ tướng quân giúp sao a?”
Hạ Lan nghẹn lời, hắn vốn là nghe nói ngày hôm qua Văn Quý theo Từ Lang cùng đến bờ biển, còn lấy được rất nhiều hải sản bổ dưỡng về, Từ tướng quân không có việc gì, Văn Quý cũng không có nửa điểm thương tổn. Những người nhát gan trong thôn như được thức tỉnh, sáng sớm có không ít người kéo thành nhóm đi ra bờ biển.
Cố tình bán thú nhân nhà hắn lại sợ nước muốn chết, không ai chịu đi cùng, chỉ dám ra sau núi hái tử quả về thôi, nhưng Hạ Lan nghĩ Văn Quý có thể đi, hơn nữa là còn được đi chung với Từ tướng quân nữa! Nếu như Văn Quý đã có thể đi chung với Từ tướng quân thì sao hắn có thể thua kém chứ? Bởi vậy, sáng sớm hôm nay hắn đã đến tìm Từ Lang, nhưng sợ Từ Lang không đáp ứng, nên hắn tìm thêm đồng bọn đi theo để hỗ trợ thuyết phục.
Ai ngờ được tên Văn Quý này mới sáng sớm không chỉ quấn lấy Từ tướng quân mà còn bắt Từ tướng quân làm việc nặng cho nữa! Hạ Lan nổi trận lôi đình. Ban đầu hắn đối tốt với Văn Quý, chỉ là vì có ý thương hại, bố thí thôi, nhưng bây giờ là cái gì đây hả? Văn Quý cư nhiên chuyện gì cũng đối nghịch với hắn, còn muốn chiếm lấy Từ tướng quân! Văn Quý cái tên đó cũng không đi tự soi gương xem bản thân mình ra sao đi, thật không biết tự trọng!
Hạ Lan tức giận đến lồng ngực phập phồng, cả mặt tái xanh, còn chưa kịp nói cái gì, Văn Quý đã dẫn Từ Lang đi mất, Hạ Lan tức giận giậm chân nhìn theo hướng Văn Quý rời đi không biết làm gì hơn.
Văn Quý lười cùng Hạ Lan nói chuyện, rất không có ý nghĩa, Hạ Lan chỉ là một đứa nhỏ bị giáo dục sai cách thôi, rất “đơn thuần”, Văn Quý muốn đối phó hắn, thì chỉ cần một tay là đủ dùng, lúc trước Hạ Lan đối đãi thiện ý với hắn, Văn Quý vẫn luôn nhớ kỹ, nhưng có tốt hơn nữa bây giờ cũng chả là gì.
Từ Lang hoàn toàn không biết vừa mới có người vì hắn mà giương đao múa kiếm chuẩn bị đánh nhau một phen. Hắn còn đang cảm thấy ngạc nhiên, thì ra gánh nước chính là như thế này, bên người còn có Văn Quý làm bạn, lòng hắn nổi lên cảm giác thật ấm áp, hạnh phúc.
Đám mạ ngày hôm qua Văn Quý cứu kịp thời, hôm nay nhìn không còn héo rũ nữa, nhưng rễ và mầm vẫn khô cằn, nước hôm qua mới tưới, qua đêm đã thấm hết vào đất. Để lại hai thùng nước, Văn Quý nhờ Từ Lang quay về nấu thêm hai thùng nước đem lại đây, nhà hắn còn có hai thùng chứa lớn, vừa đủ để Văn Quý đỡ phải chạy ra chỗ xa.
Từ Lang trở về gánh nước, Văn Quý ở một mình tưới nước cho rễ và mầm cây, đương nhiên có trộn thêm linh tuyền, lại sợ cây thiếu nước, nên cho hẳn một nửa là linh tuyền vào.
Vừa tưới nước, hắn vừa nhìn mấy mảnh đất hoang xung quanh, ở mảnh đất này thì chỉ có mạ của Văn Quý, sang hai bên thì có hai luống mẫu mà đậu (aka. khoai tây)của Văn tam gia, hoàng hạt kê vàng (Hạt bắp) của Hạ Tứ bá, hai luống khoai tây của chi thứ hai nhà Triệu gia, một ít đâu tương của Tôn gia,… Những người này đều gặp khó khăn nên mới phải trồng trọt trên loại đất hoang như vậy.
Trừ bỏ hạt thóc, những lương thực thì một năm chỉ có hai đợt thu hoạch, mùa thu thiếu lương thực, á thú nhân lại còn phải chăm sóc cây, rất nhiều người không chịu nổi. Bởi vậy, đất hoang xung quanh vẫn còn rất nhiều. Văn Quý nghĩ, dù sao hắn cũng không có đất tốt, đất tốt đều có trong danh sách cả, những á thú nhân gia cảnh khá giả thì muốn nhiều đất tốt, chỉ cần đến nhờ cậy những người cấp bậc cao, hoặc là trả giá mua bán với những người khác, hoặc là lúc ra riêng nhận đất do mẹ mình phân cho.
Phế thể chất á thú nhân như Văn Quý thì chuyện nhờ người cấp bậc cao thì bỏ đi, lúc hắn ra riêng thì nhà mẹ đẻ không thể trông cậy vào. Hắn chỉ có thể nghĩ đến mấy mảnh đất hoang này, trồng đậu hoặc hoàng hạt kê vàng cũng được, dù sao không bán thì có thể trữ đó ăn dần, chứ để đất trống thế này thật lãnh phí. Dù sao người trong thôn cũng biết, Văn Quý có thể dùng đất hoang nuôi sống cây, cho nên trồng được hoa màu cũng không ai nghi ngờ.
Dù gì thì hắn chỉ cần tưới linh tuyền là được, xới đất, nấu nước đã có Từ Lang rồi mà…
Có Từ Lang giúp đỡ gánh nước, Văn Quý không có việc gì làm cả buổi sáng, một tiếng là tưới xong ruộng. Khi về nhà, Văn Quý quan tâm hỏi Từ Lang: “Từ tướng quân có mệt hay không> Hôm nay chạy tới chạy lui nhiều như vậy, thật là làm phiền tướng quân quá.”
Từ Lang hé miệng không nói lời nào, Văn Quý khách khí như vậy trong lòng hắn đột nhiên hơi tức giận, thực không thoải mái, nhưng vẫn lắc đầu, trầm giọng nói: “Không phiền.”
Văn Quý nhướng mày, không biết Từ Tướng quân tự nhiên không thoải mái ở đâu, trong lòng tự động xem nhẹ, cười nịnh nọt: “Tướng quân thật lợi hại nha, tôi bình thường tự gánh nước đều rất mệt a.”
Không khen thì thôi, càng khen càng làm cho Từ Lang nghẹn lời, nhưng không thể nói lại: Vì anh là á thú nhân, thể chất yếu không thể so với tôi được. Từ Lang chỉ đành thản nhiên nói: “Tôi khí lực lớn nên không biết mệt.”
Văn Quý nhịn cười, tiếp tục nói: “Tôi còn đang định nhờ tướng quân giúp tôi xới đất nữa, tối qua tôi mua nhiều hạt giống, trồng sau nhà thì về sau cũng không cần ra sau núi hái rau dại nữa. Chỉ sợ tướng quân mệt mỏi thôi, nếu vậy thì tôi quả thật không tốt.”
Từ Lang mỉm cười nhìn Văn Quý, trên mặt có chút nóng, câu nệ khoát tay: “Không phiền đâu, gì mà không tốt chứ, khi nào cần thì đến nói tôi qua giúp anh xới đất cho.” Do dự một lát rồi nói thêm: “Tôi cũng không rành lắm, nên có gì anh hướng dẫn tôi nhé.”
Văn Quý cảm kích gật đầu, không ngừng khen Từ Lang nhiều lời hay ý đẹp, khen nhiều đến mức Từ Lang lâng lâng cả đoạn đường về nhà, thầm nghĩ, nguyên lai trong lòng Văn Quý, hắn lại tốt như vậy a. (Lại bị dụ rồi =.=! Trẻ nhỏ dễ dụ a~)