Buổi tối Văn Quý cùng Từ Lang ăn hải sản, nhưng mà thiếu nguyên liệu phối chung nên không đủ hoàn mỹ, vẫn còn mùi hải sản tanh nồng. Đương nhiên chỉ là cảm thụ của một mình Văn Quý.
Còn Từ Lang hả, hắn lúc còn ở kinh đô thấy người ta bán hải sản, khi đó hắn cửa nát nhà tan đang nản lòng phiền muộn, còn tâm trí đâu mà nghĩ tới chuyện ăn uống, chỉ nhìn thoáng qua thôi. Hiện tại tâm tình không giống lúc đó, theo thời gian trôi qua, hắn dần quen với cảm giác mất mát, nay lại gặp Văn Quý, cảm xúc tự nhiên sẽ thay đổi, đột nhiên nếm được mùi vị thần tiên này, hắn thật cảm thấy thịt hải sản ngon khác thường. Giống như bình thường quen mùi bia, đột nhiên uống một ngụm rượu quế hoa vậy, cảm giác được luồng năng lượng khác lạ tràn ngập trong cơ thể, Từ Lang có chút phấn khích, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt đen bóng lấp lánh tỏa sáng, nhìn vào có cảm giác mị hoặc xinh đẹp.
Văn Quý hận không thể che mắt mình lại ngay lập tức, cái tên nhóc này sao mà câu dẫn người như vậy chứ, lại còn không có chút cảnh giác nào, nếu như Văn Quý hắn định lực không cao cường, phỏng chừng đã đè tên nhóc này ra ăn sạch sẽ rồi. May mắn, may mắn…(May mắn gì cơ anh Quý? :)))
Hải sản ăn thật ngon, nhất là tôm biển, béo ngậy, ăn một con đã muốn no căng bụng, Văn Quý cực kì thích loại tôm này. Cua ăn cũng rất ngon, nhưng mà không có nguyên liệu đi kèm, nên mùi hơi tanh, không như trứng tôm là tuyệt nhất, thêm gia vị gì cũng đều ngon, Văn Quý trong ba thứ thích trứng tôm biển hơn cả, gắp ăn đến thỏa mãn.
Văn Quý đem từ biển về rất nhiều thức ăn, Từ Lang hẳn là cũng có không gian chứa đồ, vì thế Văn Quý lựa hết những gì có thể tặng được đem cho hết cho Từ Lang. Bữa cơm hôm nay, đồ ăn thừa lại vẫn còn nhiều, cho dù dạ dày của Từ Lang lớn nhưng cũng không thể nào chứa hết ngần ấy đồăn được. Buổi tối, Văn Quý sau khi cất trữ đồ ăn thì dùng một cái thau lớn, đem bỏ hết tôm, cua, ốc biển vào, sợ chúng chết thì lúc nấu lên không được tươi, Văn Quý còn bỏ thêm chút linh tuyền vào.
Ngày hôm sau Văn Quý ôm một cái thau nhỏ đựng ít tôm biển đến nhà Hạ Hoa mời mọi người nếm thử, Hạ Hoa cười nhận lấy, còn mời Văn Quý ở lại dùng cơm chung.
Văn Quý ăn vài đũa đã no căng bụng, hắn ăn nhiều nhất là trứng tôm biển, món này thì năng lượng tương đối nhiều, á thú nhân như hắn cũng không thể liên tục hai ngày nạp nhiều năng lượng như vậy vào người, như vậy sẽ dẫn đến khó tiêu hóa.
Nhưng mà Từ Lang tối hôm qua ăn nhiều hơn mấy chén cơm, lại còn rất tự nhiên ra sau nhà Văn Quý hái không ít tiểu hồng quả đem về nhà. Đương nhiên Văn Quý vẫn không biết lý do tại sao vị đại tướng quân ban đầu còn khách khách khí khí với mình, đột nhiên lại trở nên cực kì không khách khí như vậy.
Bán thú nhân trong nhà Hạ Hoa đều đã đi săn thú, Văn Quý dặn dò Hạ Hoa, ăn hải sản phải nhớ ăn nhiều thêm mấy chén cơm, cũng không nên ăn nhiều hải sản quá. Hạ Hoa tươi cười gật gật đầu, đối với việc Văn Quý suy nghĩ cho người mình, trong lòng đặc biệt vui vẻ.
Văn Quý không tiếp tục ở lại nhà Hạ Hoa lâu, mấy ngày nay bị một đám á thú nhân quấn tay quấn chân không thể ra cửa, hắn cũng chưa đi ra ruộng, tuy rằng mùa thu hoạch trước hắn cũng xem là bội thu, nhưng không có nghĩa là sau này đều như vậy, nếu như lúc mọc mầm mà rễ bị chết thì coi như cả năm đó hắn sẽ bị thất thu.
Nghĩ đến thảm cảnh có thể xảy ra kia, Văn Quý trong lòng thực phiền, hắn vì cái gì lại dung túng cho cái đám á thú nhân không cần lo đến kế sinh nhai kia làm phiền mình trong thời gian dài thế làm gì cơ chứ…
Mà quả nhiên ruộng nhà hắn vài ngày không đến trông liền khô cằn trở lại, lúc trước còn bùn, còn nước, mới vài ngày liền biến mất sạch, đất bị nứt toác ra, gió thổi, bão cát thổi qua càng làm cho đất bị mất nước trầm trọng. Rễ và mầm cây èo uột, ngả hết sang màu vàng héo úa, Văn Quý lòng đau như cắt. Vội vàng xuất linh tuyền ra tưới một lượt, cũng không pha thêm nước giếng nữa, sau đó chờ đợi trong cái gió Tây Bắc lạnh lẽo thường kéo đến trong sáu tháng cuối năm.
Linh tuyển quả nhiên có hiệu quả rõ rệt, vừa rót xuống một lát, rễ và mầm cây cũng không còn bộ dáng mệt mỏi sắp chết nữa. Mà hơi nước từ linh tuyền tỏa ra, những vết nứt nẻ trên mặt đất cũng dần khép lại.
Văn Quý lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi, may là cứu kịp.
Lúc Văn Quý trở về, đã là chạng vạng tối. Trước cửa nhà, Từ Lang đang cùng một mỹ nhân cao gầy mảnh khảnh nói chuyện, không biết mỹ nhân kia vừa nói gì, khuôn mặt cứng ngắc của Từ Lang liền trở nên nhu hòa, ánh mắt lãnh ngạnh thường ngày nhạt đi vài phần.(E hèm, có ai biết là mỹ nhân nói về “ai ” hôn:))?”
Tuy rằng Văn Quý biết khuôn mặt lạnh lùng của tên nhóc Từ Lang này là biểu hiện của thật thà chất phác, thậm chí chỉ số EQ (Emotional Quotient: Chỉ số cảm xúc) của tên nhóc này thiệt là đáng lo ngại, nhưng mà Văn Quý mấy ngày nay tiếp xúc với Từ Lang cũng hơi hiểu rằng, Từ Lang sẽ luôn sẽ bộ mặt lãnh ngạnh đó với bất kì ai, cũng ít có ai nhìn thấu được. Nhưng mà, lúc này lại có một mỹ nhân có thể làm cho cảm xúc cùa Từ Lang nhu hòa lại, Văn Quý trong lòng sinh ra cảm giác kỳ quái.(Có mùi dấm chua đâu đây =))
Chưa kịp nghĩ gì nhiều thì mỹ nhân đã xay người chào hắn, “Văn Quý, anh về rồi à, tôi nãy giờ đến tìm anh, nhưng mà Từ Lang nói sáng sớm anh đã ra ngoài rồi.”
Mỹ nhân không gọi là Từ tướng quân mà trực tiếp gọi bằng tên, xem ra hai người họ ở chung với nhau rất tốt a.
Vị mỹ nhân này đây chính là đại danh đỉnh đỉnh Văn Nhã trong truyền thuyết, trái tim của Văn Quý đột nhiên nhảy lên một cái, ánh mắt chợt lóe, cũng cười đáp, “Ai nha, đã để mỹ nhân đợi lâu, thật là có lỗi của tôi a.” Mở cửa nhà ra, miệng thì mỉm cười, trong lòng lại một trận khó chịu, Văn Quý cảm thấy phiền không thể tả hỏi: “Có chuyện gì sao? Mấy ngày trước tôi còn chưa ra thăm ruộng, nên tình huống không được tốt lắm. Gần đây thật bận rộn đó.” Ý tứ chính là, ngươi rảnh rỗi muốn kiếm chuyện tìm ta, nhưng mà ta không rảnh tiếp ngươi…
Mặc kệ là Văn Quý lúc trước hay Văn Quý bây giờ đều chưa ai từng gặp qua Văn Nhã, nhưng mà chưa từng gặp cũng không có nghĩa là chưa từng nghe qua đại danh! Văn Nhã năm nay mười chín tuổi, sang năm là sẽ thành niên, người này chính là người xuất chúng nhất trong đám á thú nhân vị thành niên, cho dù trong nhà người này chỉ có hai người là phụ thân và hắn, nhưng khả năng của Văn Nhã thì trong thôn này không có ai có thể so được.
Văn Nhã xinh đẹp, khí chất lại thanh nhã, thể chất lại cực tốt, tính tình cũng dịu dàng, có khả năng, rất chịu khó, lại thiện lương… Cơ hồ tất cả những gì tốt đẹp nhất đều tập hợp trên người hắn. Mà đem so sánh với hắn, thì Văn Quý giống như là nhân vật phản diện vậy, âm trầm, quái gở, thể chất yếu lại nhiều bệnh, là á thú nhân vô dụng nhất cái Xuân Thủy thôn này…
Trước kia Văn Quý trong lòng rất hâm mộ Văn Nhã, nhưng phần nhiều là ghen tị thì đúng hơn. Có lẽ bị ý thức của nguyên chủ lưu lại ảnh hưởng, cho nên Văn Quý cũng có địch ý với Văn Nhã chăng? Hẳn là thế rồi, hắn sẽ không bao giờ không hiểu lễ nghĩa mà đối xử với một mỹ nhân thô lỗ như vậy, thật ra hắn cũng người ham mê sắc đẹp, cho nên tự nhận thấy bản thân mình cư xử như vậy, hắn thật tức giận với bản thân!
Văn Nhã đối với địch ý tiềm tàng của Văn Quý cũng không cảm thấy gì nhiều, chỉ mỉm cười, cười đến mây bay gió thoảng, thật sự thanh nhã thoát tục, thật là một mỹ nhân xuất chúng.
Văn Nhã thản nhiên nói: “Thật ra cũng không có việc gì lớn lắm đâu, ngày hôm qua, tôi nghe được người trong thôn nói anh trồng được cây tử quả nên tôi muốn đến nhà anh hỏi xem một chút.”
Ngày hôm qua đều do cái tên Văn Lan to mồm kia mà người trong thôn ai cũng biết nhà Văn Quý có trồng cây tử quả. Ai cũng nghĩ thế này, Văn Quý có thể trồng được thì dĩ nhiên họ cũng có thể trồng được, á thú nhân thể chất tốt hơn Văn Quý đếm nhiều không kể hết, không có khả năng chỉ có những á thú nhân thể kém như Văn Quý mới trồng được đi!
Tiếp đó, á thú nhân trong thôn kéo đến sau núi bứt cây tử quả non về nhà trồng, Văn Nhã dĩ nhiên cũng nghe nói, nhưng mà loại hồng quả hắn trồng ở nhà, tuy rằng thu được trái nhưng đã làm cho thân thể hắn hư nhược một khoảng thời gian dài, xém chút hắn không thể làm vườn được nữa, xém nữa là mất nhiều hơn được. Cho nên hắn đang có ý xem có nên chuyển sang tử quả hay không, vì thế trước hết hắn mới đến nhà Văn Quý xem cây nhà Văn Quý trồng ra như thế nào.
Nhìn thấy Văn Quý không có nửa điểm yếu nhược, Văn Nhã trong lòng không hiểu rõ, nhưng vẫn muốn nhìn xem cây tử quả nhà Văn Quý hình dáng ra sao.
Văn Quý nhìn mỹ nhân thản nhiên nhìn mình, cũng không có định tiếp cận, Văn Quý tơi bây giờ ghét nhất là việc phải làm quen với mấy người lãnh đạm thế này, trước kia bất đắc dĩ muốn đạt mục đích mới phải đi lấy lòng người ta, nhưng bây giờ thì không cần. Sao cũng được ừ một tiếng, dẫn Văn Nhã ra sau nhà: “Nhìn qua không khác gì cây sau núi, nhưng mà tới giờ cũng chưa ra trái.”
Hiện tại không có trái, dĩ nhiên là đã bị hắn hái hết, bây giờ cũng chỉ còn trơ lá, dù sao người khác cũng không biết, hắn cũng không nên ăn ngay nói thật, nói thật một nửa chừa lại một nửa, như vậy là tốt nhất. Lúc trước Văn Hổ nói cho hắn biết rất ít người có thể trồng được mấy loại cây sau núi, hắn sợ người khác nghi ngờ, tuy rằng có thể nói rằng thể chất hắn thực ra rất tốt, nhưng mà nếu sau này người trong thôn cũng trồng được, nhưng không sống lâu, lỡ như chỉ còn cây của hắn còn sống, vậy thì việc này nên giải thích làm sao đây? Chẳng lẽ Văn Quý hắn thể chất không ai sánh bằng? Hắn muốn đề phòng vạn nhất.
Nếu Văn Nhã cũng trồng, không chỉ có thể trồng được mà còn ra trái, thì ai cũng sẽ khen Văn Hảo rất giỏi thôi, dù sao trước nay trong đám cùng lứa chỉ có mình Văn Nhã có thể nuôi sống được cây hồng quả sau núi, có tiền lệ này, năng lực của Văn Nhã cũng coi như đã được chứng thực. Mà cây tử quả của Văn Quý hắn cho dù trồng được, nhưng nếu nói là không kết trái được thì cùng lắm chỉ bị người ta chê cười thôi, cũng sẽ không ai nghi ngờ gì.
Văn Nhã xem xong rồi thì mỉm cười với Văn Quý, cũng không nói thêm gì, rồi chào tạm biệt. Văn Quý cũng không để bụng, quay sang nhìn thấy tiểu hồng quả nhà mình bị vặt không còn một trái, Văn Quý khoanh tay khoanh cần suy nghĩ lập tức phóng mắt về phía miệng của Từ tướng quân.
Từ Tướng quân hướng Văn Quý nhếch miệng cười, cái mỉm cười kia, nhìn sao mà thật thà chất phác phúc hậu, nhưng mà sao nhìn nó ngu ngu ngốc ngốc thế kia…
Cười nhìn ngô nghê ghê, Từ tướng hỏi: “Văn Quý, tối nay chúng ta lại ăn hải sản nữa chứ?”
Văn Quý nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ, cái tên nhóc này sao còn chưa chịu đi?