Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự

Chương 85: Phát hiện




Lưu Trang biết tính Phương Trí Viễn, với sự giúp đỡ của chưởng quầy Lưu giành cho họ, vô duyên vô cớ Phương Trí Viễn sẽ không chướng mắt chưởng quầy Lưu như vậy. Nhưng hỏi Phương Trí Viễn, Phương Trí Viễn lại nói không có việc gì, nói với Lưu Trang là cậu suy nghĩ nhiều.

Phương Trí Viễn bị Lưu Trang lén hỏi có chuyện gì với chưởng quầy Lưu xong liền thu liễm rất nhiều. Chuyện của chưởng quầy Lưu, hắn không muốn Lưu Trang biết, vì thế sau đó hắn khách khí với ông hơn. Nhưng Phương Tằng nhìn hắn lớn lên liếc mắt một cái cũng nhìn thấy Phương Trí Viễn đang lá mặt lá trái.

Phương Tằng vốn tốt với Phương Trí Viễn, trong lòng anh, Tiểu Đoàn Tử là đứa con thứ hai của anh, đứa thứ nhất chính là Phương Trí Viễn. Phương Trí Viễn không chỉ là giọt máu mà ca ca anh để lại, còn là đứa bé sống cùng anh bao nhiêu năm. Tấm lòng người cha của anh đối với Phương Trí Viễn không vì chuyện anh thành gia lập nghiệp mà giảm đi, ngược lại, nghĩ Phương Trí Viễn còn nhỏ tuổi, anh còn thường xuyên chỉ bảo chăm sóc một hai.

Đồng thời Phương Tằng cũng không kiêng kị gì Phương Trí Viễn, nhìn Phương Trí Viễn như vậy, nghi hoặc trong lòng anh càng lớn, tìm thời gian, Phương Tằng tóm cổ Phương Trí Viễn ra một chỗ, nói chuyện với hắn.

Tâm của Phương Trí Viễn hiện giờ rất loạn, tuy chưởng quầy Lưu đáp ứng không nói cho mọi người biết rằng ông là Lưu Tài, nhưng đường về ngày càng ngắn, tâm của hắn ngày càng trầm. Lúc này không chịu nổi, tận lực nhắc nhở chưởng quầy Lưu trước kia ông đã làm những chuyện gì. Tuy như vậy người ngoài nhìn là Phương Trí Viễn đang âm dương quái khí, nhưng hắn tin tưởng chưởng quầy Lưu nhất định hiểu ý của hắn.

Nhưng hiểu không có nghĩa là tự giác, nếu chưởng quầy Lưu là loại người tự mình hiểu lấy thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy. Nói đến nói đi, không thể nói là ông không có cảm tình với Lưu a ma, chỉ là phần tình cảm này lúc còn trẻ rất nhẹ, làm ông có thể đặt Lưu a ma ở vị trí cuối cùng.

Nếu Ngô Nhân sinh con trai cho ông, tuy Phương Trí Viễn sẽ mắng ông trời không có mắt, nhưng không thể phủ nhận, Phương Trí Viễn có thể nắm chắc chín phần rằng hắn có thể khiến chưởng quầy Lưu chết già ở phía nam, không hề liên quan gì đến Lưu a ma và Lưu Trang. Nhưng vì bây giờ chưởng quầy Lưu đã không còn ai để nhớ thương ở phía nam, ông ta tìm đến Lưu a ma và Lưu Trang là tất nhiên.

Có lẽ ông ta sẽ không đi tìm Lưu a ma, vì thái độ của Phương Trí Viễn cho ông biết Lưu a ma đã không cần ông. Nhưng bây giờ là chưởng quầy Lưu cần Lưu Trang và Lưu a ma, sau khi ông bị lừa gạt, bị thương tổn, những điều tốt đẹp của Lưu a ma càng có vẻ nổi bật.

Lúc này, Phương Tằng tìm hắn nói chuyện, Phương Trí Viễn cầu còn không được. Giữ bí mật một mình, lo lắng không thôi, áp lực rất lớn. Phương Trí Viễn rất tin tưởng Phương Tằng, trong mắt hắn, tư tưởng của hắn còn ở kiếp trước, chưa dung nhập đến đây, sự xúc động của hắn đã vượt quá mức.

Vậy nên đôi khi Phương Tằng thành kim chỉ nam của hắn. Hai cậu cháu tìm một chỗ, xác định bốn bề vắng lặng, Phương Trí Viễn kể hai năm rõ mười chuyện của chưởng quầy Lưu cho Phương Tằng nghe.

Phương Tằng nghe xong, rối rắm, nhìn cháu mình, yên lặng một lúc lâu. Phương Trí Viễn cũng biết chuyện này rất khó xử, lúc đầu hắn nghĩ rời khỏi phía nam, không liên hệ gì với chưởng quầy Lưu, mọi chuyện cũng coi như là quá khứ, chết cũng không nói lộ trước mặt Lưu a ma, còn A Trang thì đợi vài năm xem thế nào rồi nói. Nhưng bây giờ chưởng quầy Lưu theo họ về, lúc đó hắn cực kì muốn đuổi ông ta đi, nhưng cũng biết chưởng quầy Lưu có bạc, có hỏa kế có thể sai sử, dù không đi cùng họ thì muốn về cũng không ngăn được. Trước mặt nhiều người như thế, hắn mà làm vậy thì khác gì nói chuyện kia ra, giấy không gói được lửa.

Phương Tằng suy nghĩ một lúc lâu, nói với Phương Trí Viễn: “Hổ tử, băn khoăn của con cũng đúng. Tuy mọi người muốn ca nhi phải tam tòng tứ đức, dĩ phu vi thiên, nhưng cũng còn phải tùy tâm, loại người như chưởng quầy Lưu chúng ta cũng không thể nói gì. Nhưng Lưu a ma đã bằng đó tuổi, nếu biết trượng phu mình ở ngoài cưới thiếp nạp thị, ba mươi năm không ngó ngàng đến nhà, thì dù có rộng lượng đến đâu cũng sợ không chịu nổi. Hơn nữa, Lưu a ma là người mạnh mẽ, biết việc này chỉ có hại mà không có lợi.”

Phương Trí Viễn nói với Phương Tằng: “Cữu cữu, thực ra con không lo việc chưởng quầy Lưu có về nhận ma ma hay không. Thái độ của con rất rõ, ông ta vốn là thánh phụ, cảm thấy hy sinh bản thân để thành toàn người khác có thể thỏa mãn tín ngưỡng tinh thần trong lòng mình. Con nói nhiều rồi, nói cho ông ta, nếu ông ta mà nhận lại Lưu a ma thì sẽ mang lại tổn thương cho ma ma. Ông ta vốn áy náy, yêu cầu của con lại hợp tình hợp lý như vậy, không sợ ổng không đồng ý. Nhưng giờ ông ta liều mạng trở về, Ngô Nhân nghe nói là người lợi hại, có thể buông tay sao Nếu ông ta biết chúng ta là người bên kia, cũng biết quê của chưởng quầy Lưu, nếu mà tìm đến thì ma ma chịu sao nổi.”

Lúc đầu, Phương Tằng khi nghe chưởng quầy Lưu bán gia sản, một đồng một cắc cũng không cho vị phu lang bị hưu và đứa con ghẻ kia thì thấy rất thống khoái trong lòng, nhưng bây giờ thì rất đau đầu. Nếu chưởng quầy Lưu để lại đồ và bạc cho họ, được lợi mà mình đuối lý, không chừng mấy người Ngô Nhân còn có thể bỏ qua chưởng quầy Lưu. Nhưng giờ miệng đã được nuôi hai mươi mấy năm, đột nhiên không cho ăn, bên kia chịu được chắc Trước kia Phương Tằng không nghĩ đến chuyện này, anh cảm tạ chưởng quầy Lưu nhưng cũng không để ý chuyện nhà người ta. Bây giờ anh biết quan hệ của chưởng quầy Lưu và cháu mình, đau đầu.

Phương Tằng hỏi: “Hổ tử, vậy con nghĩ thế nào Người này giờ theo chúng ta, không bàn đến chuyện ổng có đi gặp Lưu a ma không, nhưng chỗ chúng ta nói lớn thì cũng lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ, các con lại có cửa hàng ở trấn trên, sau này Lưu a ma không thể không đi trấn trên, sớm muộn gì cũng biết. Cữu thấy chưởng quầy Lưu buôn bán khôn khéo, nếu ở xa, có tâm tư cũng bất lực, nhưng giờ chỉ là việc đi vài bước, chưởng quầy Lưu có thể không về thật sao”

Phương Trí Viễn cũng rất khó chịu, chưởng quầy Lưu có thể không đi gặp Lưu a ma nhưng ai cũng không thể cam đoan Lưu a ma sẽ không vô tình gặp chưởng quầy Lưu. Đây cũng là lý do mà hắn khó chịu, hắn có thể dùng thủ đoạn để chưởng quầy Lưu ở lại, nhưng chưởng quầy Lưu dù sao cũng là ông nội Lưu Trang, có quan hệ này, một số thủ đoạn của Phương Trí Viễn thành vô dụng.

Hơn nữa, hắn cũng không thể quá độc ác với một ông già sáu mươi tuổi. Vì thế Phương Trí Viễn nói: “Giờ có thể làm sao được Đối với chưởng quầy Lưu chính là nhẹ không được nặng không được. Nhẹ thì chúng ta khó chịu, nặng thì chưa nói chuyện ổng là ông nội A Trang, ổng già như vậy, chúng ta cũng không làm được. Con nghĩ, chúng ta về tới nơi, lập tức cùng ma ma về Lâm gia thôn, sau đó để A Trang sinh con cho ma ma bế, cứ giữ chân ma ma như vậy, để ông không đi được trấn trên.”

Phương Tằng nhìn Phương Trí Viễn khó chịu, vỗ vai hắn như trước kia, nói: “Thực ra cũng không nhiều chuyện lắm, dù sao A Trang đã xuất giá, tính đúng ra chưởng quầy Lưu về cũng không làm gì được các con. Còn Lưu a ma thì con đã đón ông ấy về phụng dưỡng, cũng không có quá nhiều quan hệ với Lưu gia. Chưởng quầy Lưu có mặt dầy muốn đến ở với các con thì chỉ cần các con không đồng ý thì ông ta cũng không làm sao được. Chỉ là Lưu a ma, các con sợ ông ấy biết sẽ buồn, lo lắng.”

Nhìn Phương Trí Viễn gật đầu với mình, Phương Tằng nói: “Nhưng con cũng nghĩ mà xem, đời này chuyện gì mà Lưu a ma chưa trải qua chứ. Ông ấy vốn là sống trong mật vàng, thực ra trong lòng đều hiểu. Giờ cữu dám khẳng định, trong lòng Lưu a ma, A Trang quan trọng hơn chưởng quầy Lưu, cho dù có khó chịu đến đâu thì vì A Trang ông ấy cũng sẽ gắng gượng được. Nhưng các con phải mau sinh con đi, có chắt, mỗi ngày vội lo cho nó, ông ấy không còn thời gian đau buồn, một thời gian rồi cũng tốt thôi.”

Phương Trí Viễn không thể không nói cữu cữu mình phân tích đúng, chỗ khác nhau lớn nhất giữ Lưu a ma và Vương Bảo Xuyến chính là, một người vì theo đuổi tình yêu mà có thể vứt bỏ tất cả, mà Lưu a ma thì luôn kiên cường đối mặt, dù thế nào cũng sẽ tiếp tục sống, trong mắt ông, người nhà, con cháu quan trọng hơn tình yêu.

Phương Trí Viễn ngẫm lại, nói với Phương Tằng: “Cữu cữu, xem ra con phải tìm thời gian nói chuyện với chưởng quầy Lưu. Ông ấy làm gì ở phía nam con không xen vào, nhưng nếu muốn phá hủy cuộc sống bình tĩnh của ma ma thì không được. Còn phải bảo ông ta tránh xa A Trang ra, lỗ mãng hiến ân cần như vậy, A Trang không ngốc, tốt quá hóa hỏng, ông ta nên biết đạo lý này.”

Phương Tằng nói: “Tuy cữu cảm thấy chưởng quầy Lưu rất đáng thương nhưng không đồng tình nổi. Cữu biết, con vì A Trang và ma ma nó nên mới chướng mắt chưởng quầy Lưu. Nhưng dù sao ông ấy cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, chúng ta cũng không thể làm quá phận. Chuyện năm đó nói đi nói lại cũng không hay, vẫn là phải xem sau này như thế nào. Con xem, con nói chuyện với chưởng quầy Lưu trước, cứng rắn chút cũng được. Sau đó cữu lại ra mặt hòa giải, cũng không thể ép ông ấy quá, để ông ấy đồng ý ở lại trấn trên không đi gặp Lưu a ma. Con cũng phải cho ổng chút ưu đãi, ví như con của con và Lưu Trang có thể theo họ ổng, đây vốn là ý định của các con. Người già đều hy vọng nhà mình có người kế thừa hương khói, hơn nữa con cũng đồng ý hàng năm dẫn con đến cho ổng xem. Làm việc gì cũng phải để đường lui, sau này cũng dễ nhìn nhau. Rốt cuộc thì đây cũng là việc nhà, không thể quá dứt tình dứt lý, nếu tính toán cụ thể ra thì ai cũng không tốt.”

Phương Trí Viễn hơi bực mình, nhưng nghĩ cũng là có đạo lý, không quá tình nguyện gật đầu, đồng ý. Vì thế Phương Tằng và Phương Trí Viễn hợp tác, nhân lúc Lưu Trang bận rộn liền đi nói chuyện với chưởng quầy Lưu.

Mấy ngày nay tâm trạng của chưởng quầy Lưu càng lúc càng trầm trọng, sau khi kích động ông cũng tỉnh táo lại, lại hơi kinh hoảng khi về đến quê hương. Gần hương tình khiếp, nhất là người nợ tình, thiếu lương tâm như ông.

Phương Trí Viễn cố ý vô tình nhắc lại những việc ông đã làm trước kia, chưởng quầy Lưu càng ngày càng bồn chồn, thậm chí ông bây giờ còn sợ Lưu Trang biết thân phận thật của ông hơn cả Phương Trí Viễn. Càng tiếp xúc với Lưu Trang, chưởng quầy Lưu càng biết nhiều tin tức về phu lang mình.

Lưu Trang rất có hảo cảm với chưởng quầy Lưu, dù sao trong mắt Lưu Trang, chưởng quầy Lưu là người có tình có nghĩa, có lòng nhiệt tình. Đồng thời, Lưu Trang cũng rất đồng tình chưởng quầy Lưu, người hiền lành bị bắt nạt thường có thể gợi ra thương hại và thiện tâm của người ngoài.

Vậy nên bình thường chưởng quầy Lưu quanh co lòng vòng tìm hiểu về Lưu a ma, hỏi Lưu Trang xem ông nội của cậu thế nào thì Lưu Trang rất vô tâm kể hết những điều Lưu a ma nói cho ông nghe. Trong lời kể của Lưu Trang, chưởng quầy Lưu biết trong mắt Lưu a ma ông là người biết chăm lo cho gia đình, có hiếu, thương con, săn sóc phu lang, là đứa con ngoan, người trượng phu tốt, người phụ thân hiền.

Lời Lưu Trang nói tình thâm ý trọng của ma ma mình với ông nội, tựa như từng đao từng đao đâm vào trái tim vốn đã đầy vết thương của chưởng quầy Lưu. Thì ra, dù đã qua bao lâu, phu lang đều nhớ về ông, đều nói tốt về ông với người khác.

Chưởng quầy Lưu chưa bao giờ đi một đoạn đường mỏi mệt đến thế. Ông không biết phân nửa cuộc đời mình rốt cuộc là làm những gì Vì ơn sinh dưỡng của cha ma mà ông thay cha ra chiến trường, vì ân cứu mạng của Ngô đại ca mà ông chăm lo cho Ngô gia, vì thanh danh trong sạch của Ngô Nhân mà ông nuôi con người ngoài hai mấy năm. Với những người này ông đều có thể nói đã hết sức hết lòng.

Nhưng giống như Phương Trí Viễn nói, vì ân tình của người ngoài mà chính ông có thể liều mạng như vậy, nhưng vì sao với phu lang đã trả giá vì ông thì ông có thể cô phụ và có lỗi hết lần này đến lần khác. Đúng thế, rõ ràng biết một ca nhi nuôi một đứa con khó khăn thế nào nhưng ông vẫn đi chiến trường, biết rõ người nhà đang mong đợi mình về ra sao, ông vẫn lựa chọn báo ân trước, biết rõ mình nạp thiếp phu lang sẽ thương tâm thế nào nhưng ông vẫn vì làm vì đạo nghĩa và trách nhiệm.

Ông làm rất đương nhiên, rất đúng lý hợp tình, không cần suy xét. Bởi vì phu lang là người thân nhất của ông nên liền hết lần này đến lần khác thoái nhượng để đệ ấy trả giá đại giới. Giờ khắc này, chưởng quầy Lưu cực kỳ thống hận chính mình, cũng cực kỳ mê mang. Vì sao lúc này ông mới hiểu, lúc này mới biết tất cả những việc làm, những kiên trì một đời này của ông chỉ là trò cười, cười sự ngu xuẩn, sự cô tịch, nhất là sự yếu đuối của ông.

**

Zổ: nói chung là người khổ nhất là Lưu a ma.

Tôi đang đọc bộ Tiền sử hữu đại trù, là 1 anh đầu bếp xuyên về thời tiền sử, thời ăn lông ở lỗ đó ~ đọc cũng hay lắm