Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự

Chương 34: Hợp tác




Lưu Trang đang học thêu hoa với phu lang Lưu gia, đây là lần thứ sáu cậu đâm kim vào tay. Đếm đếm số ngón tay còn lành lặn của mình, cậu than thở trong lòng, nếu không phải ma ma cứ bắt cậu đến, không đến sẽ khóc cho cậu xem thì cậu mới không phải chịu tội thế này đâu. Đáng tiếc, ông không chịu hiểu cậu là người không thể thêu hoa, đúng lúc Lưu Trang đang định tiếp tục tranh sức tranh tài với việc thêu hoa thì Lưu a ma tới.

Lưu Trang nghe ông mình nói, lập tức buông xuống hình Uyên Ương thêu thật lâu cũng chưa xong một nửa, lấy tốc độ ánh sáng chạy về nhà mình, trong lòng không khác gì gặp cứu tinh. Lưu a ma thấy bộ dáng cháu nội như thế, vừa buồn cười vừa tức giận, ông nhờ người dạy cậu thêu hoa là vì ai chứ, nhóc con vô lương tâm, coi thêu hoa như quái vật, việc này còn khó hơn săn thú chắc Lưu a ma hạ quyết tâm, nhất định phải bồi dường Lưu Trang thành một ca nhi giỏi cả nữ công gia chánh lẫn nấu ăn, chuẩn bị sau này tìm lang quân như ý.

Lưu Trang chạy nhanh, vừa vào phòng đã nhìn thấy Phương Trí Viễn. Cậu hỏi Phương Trí Viễn: “Phương Trí Viễn, sao ngươi lại đến đây” nhìn thấy Phương Tằng, chào: “Phương thúc thúc!”

Phương Trí Viễn nhìn tay phải Lưu Trang bao một mảnh khăn, Lưu Trang cúi đầu xem, choáng váng. Cậu đâm vào tay nên được Thu ca ca băng bó cho, thấy Phương Trí Viễn nhìn, cậu đỏ mặt. Cậu là ca nhi nhưng ngay cả việc thêu hoa cũng không biết, nghĩ thế, cậu giấu tay ra sau, xấu hổ cúi đầu.

Phương Trí Viễn cũng nhận ra sự đường đột của mình, cười nói: “Lưu Trang, lần trước không phải ta đã nói với ngươi là có việc cần ngươi giúp rồi sao Trong khoảng thời gian này ngươi có rảnh không, nếu có thì chúng ta muốn nhờ ngươi một việc.”

Dạo này Lưu Trang vì không lên núi nên ngày nào cũng bị ma ma bắt đến nhà Lưu gia học thêu hoa, đã vừa mệt vừa chán từ lâu, việc này còn phí công hơn cả việc săn thú, giờ nghe Phương Trí Viễn có chuyện nhờ cậu, lập tức lên tinh thần, trong lòng nghĩ: rốt cuộc không cần tiếp tục thêu hoa.

Cậu vội vàng nói với Phương Trí Viễn: “Ta có thời gian, Phương Trí Viễn, ngươi nói cần nhờ chuyện gì”

Phương Trí Viễn cũng không khách khí với Lưu Trang, nói thẳng: “Lưu Trang, ngươi có nhìn thấy cây Nấm không Chính là cái loại cây thấp thấp, rậm rạp, có thể rút chồi ra, nhìn giống nấm ấy.”

Lưu Trang nghĩ nghĩ, nói: “Có, nhưng phải đi sâu vào trong núi cơ. Lần trước ta đuổi theo một con nai có nhìn thấy ở trong đó, hình như có một mảnh lớn luôn. Sao ngươi lại muốn thứ ấy”

Phương Trí Viễn có chuẩn bị từ trước, lấy chồi hắn hái buổi sáng ra cho Lưu Trang nhìn, nói: “Là chồi này, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta hái. Hái như trên tay ta đây này, ta và cữu cữu đã bàn bạc xong, ngươi hái một cân chúng ta trả mười đồng tiền, nếu sau này chúng ta kiếm được tiền, sẽ chia tiền hoa hồng cho ngươi. Ngươi thấy sao”

Lúc này Lưu a ma cũng về đến nhà, nghe Phương Trí Viễn nói, hơi kinh ngạc, không ngờ một cân chồi tươi có thể được mười đồng tiền. Thấy cháu mình muốn từ chối, ông vội vàng lên trước mặt cậu: “Vậy không tốt lắm, sao có thể nhận nhiều tiền của các ngươi như vậy chứ”

Phương Trí Viễn cười nói: “Đáng giá, hái chồi rất mất thời gian, còn phải đi vào sâu trong núi, nếu Lưu Trang không nhận tiền, chúng ta cũng không thể mở miệng nhờ.”

Lưu a ma cười càng chân thành, nói: “Cháu đã nói thế thì chúng ta cũng mặt dày mà nhận vậy. Nhưng các ngươi yên tâm, A Trang nhà ta làm việc nhanh nhẹn, nhất định có thể làm thỏa đáng cho các ngươi.”

Lưu Trang thấy ma ma mình ra mặt, cũng không nói nữa. Phương Trí Viễn nói: “Chúng cháu biết Lưu Trang có khả năng mới tìm hắn, nhưng mà, Lưu a ma ông biết đấy, trong thôn người đến người đi, cháu sợ người khác biết được lại nói ra nói vào.”

Lưu a ma sống lâu như vậy, tất nhiên hiểu ý của Phương Trí Viễn, cười nói: “Tiểu tử Phương gia yên tâm, A Trang chính là miệng hũ nút, suốt ngày im lặng không nói. Ma ma cũng không phải người thích đi chơi, thích bàn tán chuyện trò.”

Lúc này Phương Tằng mới nói với Lưu a ma về thời gian đến lấy chè. Lưu a ma mời cơm nhưng hai cậu cháu Phương Tằng từ chối.

Chờ hai người về, Lưu Trang hơi mất hứng hỏi: “Ma ma, Phương Trí Viễn rất tốt với chúng ta, bọn họ muốn nhờ con giúp việc vài ngày, sao con có thể nhận tiền được, như vậy người ta sẽ nhìn chúng ta thế nào”

Lưu a ma rất bình thản, nhìn Lưu Trang nói: “Cậu cháu Phương gia muốn loại chồi này, còn trả giá cao như vậy, vừa nghe đã biết là làm mua bán lớn. Con nghe hắn nói rồi đấy, rõ ràng hắn không muốn người khác biết, hắn tới tìm con, thứ nhất là vì tin chúng ta, thứ hai cũng là vì con dám vào núi. Nếu chúng ta vô duyên vô cớ giúp hắn, chưa chắc hắn đã muốn, dù sao quan hệ của chúng ta cũng chưa thân như vậy. A Trang, nhớ kỹ, nếu con làm không công cho bọn họ, bọn họ sẽ nợ con. Nhà chúng ta cô nhi ông góa, nhà bọn họ cũng chỉ có hai hán tử, thân quen quá cũng không tốt. Hơn nữa, tiền này nên lấy thì vì sao không lấy”

Tính tình Lưu a ma rất khôn khéo, ông và Phương gia cũng không có nhiều giao tình, cháu ông làm việc cho bọn họ tất nhiên là phải có tiền công. Hơn nữa, tiền công cao như vậy không phải lúc nào cũng có. Ông biết cháu mình da mặt mỏng nên những lời này chỉ có thể nói ở trong lòng, an ủi cháu nội. Ông nghĩ lần hái chồi này cũng có thể tích cóp cho Lưu Trang một số đồ cưới.

Nhìn Lưu Trang đã mười ba tuổi, trong lòng Lưu a ma cũng sốt ruột. Vài năm nữa Lưu Trang sẽ phải gả cho người, ông tuy chuẩn bị đồ cưới nhưng thực ra vẫn muốn tìm người ở rể. Như vậy, có ông nhìn, cháu rể khẳng định không dám bắt nạt A Trang, nếu như ông mất, cháu rể không ra gì thì A Trang cũng có thể dựa vào ruộng đất mà tự mình nuôi mình.

Cho nên lúc Phương gia tới nhà trả tiền nhiều ông mới không từ chối. Đôi khi, thể diện quan trọng thật, nhưng so với người thân thì cũng không là gì.

Lưu Trang đã đồng ý hái chồi cho cậu cháu Phương gia, ăn gà giò Lưu a ma làm xong liền đeo gùi lên núi. Tìm được cây hình nấm, cậu bắt đầu hái chồi. Hái hai canh giờ trời đã tối, nhìn gùi mới gần đầy, cậu sợ ông mình lo lắng nên đành trở về.

Quả nhiên Lưu a ma đang đốt đèn chờ cậu, thấy cậu trở về liền múc cho cậu một bát canh gà, trách cứ: “Con làm việc cũng không biết để ý, trời tối đen như thế, con là ca nhi sau này không được ở bên ngoài, biết chưa” Vừa nói vừa trầm mặt.

Lưu Trang biết ma ma lo lắng cho mình, ngoan ngoãn ăn canh, không nói câu nào.

Lưu a ma thu thập chồi Lưu Trang hái về, nghĩ nghĩ liền dùng cân cân. Một gùi đầy được năm cân, Lưu a ma vui vẻ, đây là năm mươi đồng tiền, còn nhiều hơn ông đi nấu ăn thuê. Nếu không phải ông lên núi sẽ tăng thêm gánh nặng cho Lưu Trang, Lưu a ma cũng sẽ cùng đi hái chồi.

Mà Phương Trí Viền thì đang cùng Phương Tằng ở nhà sao chế chè. Vừa lúc còn nệm bện lúc làm bánh hồng, dùng để đựng chè vừa sao xong. Để đảm bảo chè còn mới, đặc biệt là chè thượng đẳng, cách ba ngày Phương Tằng sẽ mang chè đến cho chưởng quầy Trần một lần.

Tay chân Lưu Trang quả nhiên nhanh nhẹn, một ngày cậu có thể hái hơn mười cân, còn nhiều hơn hai người Phương Tằng và Phương Trí Viễn cộng lại. Phương Tằng cũng cảm khái nói Lưu Trang không hổ là ca nhi khéo tay hay làm, việc như này giỏi hơn hai hán tử sơ ý bọn anh nhiều.

Có nguồn chôi Lưu Trang cung ứng, chè thượng đẳng bọn họ sao chế mới có thể nhiều hơn. Đáng tiếc, bây giờ mưa nhiều làm bọn họ mất không ít thời gian. Nhưng dù thế hai người cũng làm được năm mươi cân chè thượng đẳng, bảy mươi cân mỗi loại trung đẳng và hạ đẳng. Chưởng quầy Trần trả hai trăm mười lượng bạc, thêm hai mươi lượng hôm đầu tiên, tổng cộng bọn họ kiếm được hai trăm ba mươi lượng bạc từ việc sao chế chè.

Lấy được bạc, Phương Tằng nằm mơ cũng không ngờ được, đời này anh chưa từng thấy nhiều bạc như vậy. Phương Trí Viễn cũng vui vẻ, hắn vốn nghĩ làm mấy ngày như vậy nhiều nhất cũng chưa được hai trăm lượng, không ngờ bởi vì có thêm Lưu Trang, chè thượng đẳng tăng thêm hơn hai mươi cân, như vậy nên hắn và cữu cữu mới có thể kiếm nhiều bạc như vậy.

Nghĩ thế, Phương Trí Viễn thấy trả Lưu Trang một lượng là thiệt thòi cho cậu, dù sao Lưu Trang vì bọn hắn mà đi sớm về muộn hơn mười ngày, nếu nhà mình kiếm được tiền thì sao có thể quên cậu chứ. Vì thế, hắn nói với Phương Tằng: “Cữu cữu, cữu xem, lần này ta kiếm được nhiều tiền như vậy cũng là nhờ Lưu Trang hái tới một trăm cân búp chè. Trước đó con đã nói với hắn là nếu chúng ta kiếm được nhiều sẽ chia hoa hồng cho hắn. Hơn nữa, năm nay chúng ta còn phải nhờ người ta giúp chúng ta nữa, không thể lờ đi được.”

Phương Tằng cũng không muốn thiệt thòi người khác, mỗi ngày anh đi lấy chồi nên biết tính tình thành thật của Lưu Trang, vì chồi này mà rất vất vả, uống nước không quên người đào giếng, nếu người ta hết sức giúp thì cũng phải cảm ơn người ta.

Phương Tằng bèn lấy ra năm lượng bạc đặt vào tay Phương Trí Viễn, cười nói: “Vậy việc này cữu cữu giao cho con đó. Láy nữa chúng ta đến Lưu gia thôn thăm đồng, cữu chờ con ở ngã rẽ, con đưa bạc cho Lưu Trang, chứ nếu cữu ra mặt sợ bọn họ không nhận. Cữu biết nhóc con con gian xảo như thế, nhất định có cách.” Bộ dáng hết thảy đều giao cho cưng, anh tin tưởng cưng của Phương Tằng làm Phương Trí Viễn nhìn muốn hộc máu.

Hắn không ngờ cữu cữu hắn học xấu, sao lại có thể nghĩ hắn như thế chứ Hắn gian xảo Rõ ràng không ai có thể là một thanh niên mười tốt thành thực thủ tín, cần lao bổn phận hơn hắn. Nhưng nghe cữu cữu nói, Phương Trí Viễn thấy cũng đúng nên cầm lấy năm lượng bạc kia.

Ngồi trên xe la đến Lưu gia thôn, Phương Trí Viễn nghĩ đến hai trăm lượng bạc mới kiếm được, nhớ tới ý tưởng mua cửa hàng của mình, thử hỏi: “Cữu cữu, tiền lần này chúng ta kiếm được cữu định làm gì Chẳng lẽ cứ để nguyên như thế Không nói có an toàn không, nhưng tiền để nguyên không đẻ ra tiền là lãng phí nhất.”

Phương Tằng nhìn Phương Trí Viễn, sờ sờ đầu hắn, cười mắng: “Hổ tử, nhóc con xấu xa nhà con, bây giờ còn dám nói úp nói mở với cữu cữu con hả Có gì nói mau, còn linh tinh cẩn thận cữu dần cho con một trận đấy.”

Phương Trí Viễn giật giật khóe miệng. Không phải là hắn cố kỵ mặt mũi trưởng bối của cữu cữu hắn sao, đúng là người tốt khó làm, cữu cữu không hiểu nỗi khổ của hắn. Nhưng hắn cũng nói thẳng vấn đề: “Cữu cữu, cữu có nghĩ tới việc mua cửa hàng ở trấn trên không”

“Mua cửa hàng” Phương Tằng nghi hoặc lẩm bẩm.

“Mua cửa hàng ở trấn trên có ổn không Chúng ta cũng không phải người ở trấn trên, mua cửa hàng làm gì, chúng ta cũng không phù hợp buôn bán mà. Hơn nữa, ở trấn trên đều là người có bản lĩnh có quan hệ, chúng ta buôn bán cũng chưa chắc có thể kiếm tiền.” Phương Tằng nghĩ nghĩ, nói ra lo lắng trong lòng mình.

Phương Trí Viễn thấy cữu cữu hắn hơi động tâm, chính là chưa quyết định được, cười nói: “Cữu cữu, chúng ta có thể không buôn bán mà chỉ cho thuê cửa hàng. Con hỏi tiểu nhị trong tửu lâu của chưởng quầy Trần, hắn nói cho con biết một cửa hàng tốt ở trấn trên khoảng trên dưới hai trăm lượng. Nếu cho thuê cửa hàng thì mỗi tháng hai lượng, một năm có hai mươi bốn lượng, như vậy chỉ cần mười năm là đủ vốn, sau đó là tiền lời. Chưởng quầy Trần có vài cửa hàng đều cho người khác thuê. Một tháng thu tiền một lần cũng không sợ bị quỵt.”

Phương Tằng nghe cũng hiểu được một ít, tuy cửa hàng đắt hơn ruộng, nhưng nếu dùng hai trăm lượng bạc mua ba mươi mẫu ruộng thì anh và cháu ngoại cũng không thể trồng hết, cho người khác thuê ăn năm – năm, lại có thiên tai nhân họa, muốn đủ vốn trong mười năm rất khó. Mà nếu anh mua nhiều ruộng như vậy chỉ sợ cũng không giữ được.

Mua cửa hàng chỉ có *** khế, địa khế trong tay cũng không ai biết, không ngứa mắt người lại có thể tiền sinh tiền, là mua bán tốt. Vì thế, Phương Tằng nói: “Vậy để cữu hỏi người môi giới ở trấn trên xem sao, nếu được, chúng ta tích cóp khoảng hai năm, lúc đó mỗi người một cửa hàng, sau này chúng ta cũng thành người trấn trên.”

Phương Trí Viễn nhìn Phương Tằng động tâm, cũng không nói nữa.

Hai người đến Lưu gia thôn, Phương Trí Viễn tự xuống xe, cầm điểm tâm và một con vịt quay đến nhà Lưu Trang. Phương Tằng thì đi xem ruộng, giờ đã bắt đầu vụ mùa, Phương Tằng thấy mấy ngày nữa anh có thể đến cày ruộng.

Lúc Phương Trí Viễn đến nhà Lưu Trang, Lưu Trang đang thu thập nông cụ, sắp phải cấy, cậu phải chuẩn bị mấy thứ như sọt, dây… Lưu a ma đang ở trong phơi tương*, nhìn Phương Trí Viễn đến, Lưu a ma cười nói: “Tiểu tử Phương gia, cháu đến tìm A Trang chơi hả Hôm nay cháu ở nhà ông ăn cơm nha, ông bao sủi cảo, cháu nên ăn thử xem sao.”

Lưu Trang chỉ hơn mười ngày đã kiếm được một lượng bạc, Lưu a ma vui vẻ nên hôm nay đặc biệt mà mua thịt lợn làm sủi cảo tẩm bổ cho Lưu Trang. Tất nhiên ông cũng rất thích Phương Trí Viễn, dù sao chuyện này là do người nhà Phương gia nhớ tới cháu ông mới có.

Phương Trí Viễn cười nói: “Ma ma, cháu không ăn đâu, cữu cữu cháu còn đang chờ. Cháu đến tìm Lưu Trang có chút chuyện, lát nữa là phải về rồi.”

Lưu a ma nghe Phương Trí Viễn nói tìm cháu mình, nụ cười trên mặt càng sâu, bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước phu lang Lưu Gia nói Phương Tri Viễn chỉ kém A Trang không mấy tuổi, lại không có cha ma, cữu cữu lại phúc hậu, hai cậu cháu kiếm tiền cũng nhiều, hơn nữa Phương Trí Viễn đối với A Trang rất tốt. Đây không phải là có sẵn cháu rể để chọn sao

Nghĩ như thế, ông nhìn Phương Trí Viễn liền khác xưa, bèn bưng tương đi ra ngoài để chỗ cho hai đứa bé nói chuyện.

**

Zổ: Huỳnh Dạ mới hoàn bộ “Hôn nhân mạc danh kỳ diệu”, cùng hệ liệt với “Hôn nhân tạm được”. Em thụ là con của Tuyên Hòa và Trữ Chiêu, khá là dụ ~ Nói chung là tôi đọc vì H chứ nội dung phần cuối hơi khó hiểu, hoặc là do suy nghĩ của công thụ quá mức vặn xoắn với tôi