Dĩ Giao Chi Tình

Chương 44: Chương 44





Tin tức tập đoàn Phác thị đổi chủ lan rộng khắp giới thương nghiệp thành phố H đã hơn một tuần vẫn chưa hạ nhiệt, thỉnh thoảng ở các bữa tiệc xã giao vẫn có người nhắc đến nó.

Nhưng người trong cuộc là Dĩ An chẳng bận tâm, cô vẫn đang bận tối mặt để xử lý hậu quả mà hai cha con Phác Minh tạo nên cũng như đưa ra hướng giải quyết cơ cấu, chính sách của Phác thị trước đây.

"Miếng đất phía Đông khu rìa vành đai đang được huy hoạch, sắp vào giai đoạn bàn giao chuẩn bị thi công nhưng có một vài hộ dân bên đó vẫn không chịu di chuyển nên chúng ta gặp một số trục trặc..."
"Phương án là gì?" – Dĩ An cắt ngang lời của giám đốc Trương phòng kế hoạch.

Giám đốc Trương khẽ đẩy nhẹ gọng kính, vài giọt mồ hôi lấm tấm bên thái dương thể hiện rõ ông đang run sợ trước khí thế hiện tại của Dĩ An, không khí trong phòng họp cũng trở nên căng thẳng hơn.

Mọi người mấy ngày nay điều bị gọi họp liên tục và trong thời gian ngắn phải gấp rút đưa ra phương án giải quyết các vấn đề tồn động của những dự án bị đình chỉ vì nguồn tài chính thiếu hụt của Phác thị trước đây.

"Phương án bên phòng chúng tôi còn đang thảo luận và cố gắng thoả thuận với bên phía hộ dân chấp nhận mức đền bù cơ bản." – Giám đốc Trương cố gắng đáp trả
"Nói vậy phương án cuối cùng chưa có?" – Dĩ An nâng ánh mắt sắc bén nhìn về phía giám đốc Trương, dù gương mặt chút mệt mỏi nhưng vẫn không làm giảm đi khí thế của một người lãnh đạo.

Giám đốc Trương nhẹ xoa thái dương "Không phải, chỉ là mấy nay mọi người tăng ca liên tục...nên"
"Mọi người tăng ca, chẳng lẽ tôi ở nhà nghỉ dưỡng? Giám đốc Trương, tôi tin ông hiểu vấn đề nằm ở đâu.

Tôi giữ ông lại vì tôi nhìn thấy năng lực của ông nên đừng để tôi thất vọng.

Nếu trưa mai tôi không nhìn thấy phương án giải quyết trên bàn, thì tôi không ngại mời đội ngũ khác giải quyết chuyện này" – Dĩ An buông ra một câu không nặng không nhẹ với giám đốc Trương đang ngồi cúi đầu không biết suy nghĩ gì.

Dĩ An đảo ánh mắt nhìn cả phòng họp, ngón tay khẽ gõ nhịp trên bàn, giọng nói từ tốn không nhanh không chậm nhưng mang khí thế bức người "Tôi biết đoạn thời gian này rất khó khăn với mọi người, những công việc tồn động trước đây rất nhiều nhưng nếu chúng ta không cố gắng đưa ra phương án giải quyết triệt để nhanh nhất để hoàn thành cho khoản đền bù thiệt hại, tôi sợ tiền lương của mọi người cũng đừng nhắc đến.

Đương nhiên, nếu mọi người làm tốt, tôi sẽ không bao giờ quên đi công lao này"
"Vâng chủ tịch" – Mọi người trong phòng họp sau một hồi im lặng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi rồi sau đó đồng thanh nói.

Tuy đa số mọi người ở đây không có xuất hiện ở buổi họp hội đồng quản trị hôm đó, diễn biến như thế nào.

Tuy nhiên, thông qua những biến tấu điều chốt rằng: Vị nữ chủ tịch mới này dù trẻ tuổi nhưng khí thế hiên ngang, lạnh lùng, tàn nhẫn, ánh mắt và hành động dứt khoát khiến cho những tay to mặt lớn trong Hội đồng quản trị Phác thị không dám lên tiếng, chưa kể sau cuộc họp Phác Minh phải lên xe cấp cứu, lại còn nghe nói không lâu sau Phác Hy nhận lệnh triệu tập của bên Phòng điều tra kinh tế.


Dĩ An gật đầu hài lòng, nâng tay nhìn đồng hồ điểm mười một giờ đêm, cô đơn giản ra yêu cầu "Những phòng ban khác tiếp tục hỗ trợ nhau, cái tôi muốn là phương án tối ưu, hiệu quả nhất và là phương án cuối cùng chứ không phải là phế phẩm.

Hạn chót là trưa mai, nên nhớ, đây là cơ hội cuối cùng.

Tan họp"
Mọi người trong phòng họp không dám thở mạnh, cô nói có vẻ đơn giản nhưng uy nghiêm trong từng câu chữ không ai dám lên tiếng phản bác.

Yêu cầu của Dĩ An đã quá rõ ràng, nếu trưa mai mà bọn họ không đưa ra chiến lược toàn diện thì cả đám có thể sắp xếp thu dọn đồ đạc là vừa.
Nhìn người cuối cùng bước ra phòng họp Dĩ An tự buông lỏng bản thân mình, dựa vào ghế khẽ thở dài, tay trái khẽ nâng xoa nhẹ ấn đường rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Chừng một lúc sau, đôi mắt phượng lại lần nữa mở ra nhìn thẳng lên trần nhà trắng xoá, ánh đèn vàng ấm áp trên trần nhà chiếu thẳng vào con ngươi màu nâu ấy nhưng trong đó chỉ là sự vô định mênh mông.

"Cái tên ngốc này, bên trái..

bên trái đó, yểm trợ tôi nhanh lên..

bắn đi bắn đi.

M* nó" – Doãn lên tục la lên với điện thoại, tay di chuyển trên màn hình, miệng cũng không tạm ngừng mắng chửi.

Dĩ An vừa ra khỏi phòng họp, liền thấy cảnh tượng này ở phía phòng ăn, cô dựa vào cánh cửa nhìn Doãn đang háo hức mắng chửi người phía bên kia điện thoại, cô nhìn chiếc điện thoại khác cái lần trước khẽ mỉm cười "Chắc là cái n rồi"
"Hhmm..." – Dĩ An khẽ ho nhẹ
Doãn lập tức xoay người, buông điện thoại "Tiểu thư, xong rồi sao? Sao người không gọi tôi?"
"Không phải ra đây cũng gặp sao? Chơi vui không?" – Dĩ An lắc đầu, hỏi lại Doãn cũng bước lại phía trước nghiêng người ngó điện thoại, hình ảnh vẫn đang hoạt động, một màu đen đột nhiên xuất hiện "Đồng đội kêu cậu kìa...!hmm, hình như team chết hết rồi?!?"
Doãn cười gượng trong tiếng mắng của đồng đội bên kia "A ha...ha...ha"
Dĩ An nhìn thấy nét mặt khó xử của Doãn, cô chợt nhìn cậu kỹ hơn.

Doãn cạnh cô lâu rồi, lúc cô mới chập chững tạo lập thế lực riêng của mình thì Doãn đã ở bên, là Từ thúc kiếm được.

Cậu ấy là quân nhân giải ngũ, nếu nhớ không lầm Doãn nhỏ hơn cô, nghe nói vì gia đình khó khăn nên cậu chọn đi lính, rồi học tập sinh hoạt tốt, được tuyển chọn vào làm cho đội đặc nhiệm, tham gia chiến trận hoặc nhận nhiệm vụ đặc biệt.


Có lẽ thời gian chinh chiến lâu, trải qua nhiều khoảnh khắc thập tử nhất sinh nên khiến người đối diện trong thấy gai góc hơn, bén nhọn hơn nhưng trong đó còn có sự yên tâm, an toàn khi đứng gần Doãn.

Mà đúng thật vậy, từ lúc bên cạnh có Doãn, mọi chuyện cô giao cậu điều làm rất tốt, có những lúc nếu không nhờ cậu trên người cô lại in thêm nhiều vết sẹo nữa.

Lúc nãy, khi nhìn cậu chơi game, nét mặt ngây ngô ấy khiến cô bỗng thấy lạ, nếu sinh ra ở gia đình khá giả hơn chắc số phận của Doãn đã khác rồi, biết đâu bây giờ cậu ấy là một nghiên cứu sinh, hay chuẩn bị đi thực tập ở công ty nào đó, lại còn có một cô bạn gái xinh đẹp...!Nghĩ đến đây, khoé môi Dĩ An vô thức cong lên.

"Ôi, chu cha mạ ơi...!Đẹp!"
Thấy Doãn đứng ngây ra nhìn mình, Dĩ An biết mình thất thố, bèn lườm cậu một cái nghiêm giọng nói "Về thôi! Còn muốn ở đây chơi tiếp à?"
"Không không, về chứ.

Tôi là tài xế của tiểu thư mà" – Doãn nhanh chân nhanh tay thu dọn sạch sẽ vật dụng trên bàn, tắt đèn phòng ăn rồi chạy theo sau Dĩ An, lúc đến là thấy cô đang đứng trong thang máy đợi mình.

Doãn nhanh nhẹn chạy vào trong, không gian kín làm cho không khí trở nên trầm lắng hơn, tiếng trục kéo của thang máy lên xuống rõ ràng hơn ban ngày.

Doãn nhìn từng con số thay đổi trên bảng điều khiển, khó hiểu hỏi Dĩ An " Tiểu thư, em không hiểu về chuyện quản lý kinh doanh nhưng không phải mình đã thu mua Phác thị rồi hay sao? Sao không để người bên mình giải quyết vấn đề, nó không phải nhanh hơn khi giao cho đám người lề mề này hay sao? Người cũng không cần phải nặng lòng đi sớm về trễ như thế này."
Dĩ An nhìn Doãn lộ vẻ mặt khó hiểu "Sao cậu lắm sao thế?"
Doãn nghe vậy lo sợ Dĩ An không vui bèn e ngại cúi đầu, rồi bỗng nhiên cậu nghe một giọng trầm ổn vang bên tai không có vẻ gì là trách móc.

"Thứ nhất, thật ra đám người này không phải là không có năng lực.

Nếu nhìn kỹ báo cáo tài chính của Phác thị, để trụ được đến ngày hôm nay ngoài việc cha con Phác Minh chia tiền đi cửa sau với các quan chức chính phủ thì những chiến lựơc, kế hoạch phát triển của nhóm người bên dưới cũng giúp ích không kém, họ có tầm nhìn rất rộng, bao quát về tình hình phát triển kinh tế toàn cầu từ ba đến năm năm tới rất tốt không hề kém cạnh đội ngũ của Kim Bản, nếu được đào tạo và phát triển dưới sự quản lý có tầm nhìn thì sợ rằng Kim Bản sẽ có đối thủ cạnh tranh rất đáng gờm.

Thứ hai, lần này chúng ta chơi lớn như thế chắc chắn sẽ có người dòm ngó, đặc biệt là bên phía chính phủ - hầu hết các dự án bất động sản mà Phác thị có được là do đi cửa sau nên sẽ có một vài người đứng ngồi không yên, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Thứ ba, tôi không muốn người và nguồn lực của tôi đổ vào Phác thị một cách dễ dàng như vậy, chẳng khác nào giúp bọn cổ đông Phác thị ngư ông đắc lợi sao? Ít nhất tôi muốn bọn họ biết rằng ăn của tôi một thì ít nhất cũng phải biết bỏ một, chẳng có cái gì là cho không."
"Ting!" – Dĩ An vừa kết thúc câu nói thì cửa thang máy cũng vừa mở ra, cả hai bước ra đi về phía xe đang đậu trong bãi, lúc này cũng đã khuya, tầng hầm cũng không còn chiếc xe nào, ánh đèn trần soi vào hai người in bóng xuống mặt đường kéo dài, tiếng bước chân vang dội rõ ràng trong đêm.

Doãn nhanh nhẹ đáp "Hóa ra là vậy, em hiểu rồi.


Tiểu thư đứng đây đợi, em đi lấy xe.".

Vừa nói xong, bước chân cậu tiến nhanh hơn về chiếc xe cách đó không xa.

"Tin" – Một tiếng kèn vang dội, làm hai người nâng lên cảnh giác nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.

Khi xác định được chiếc xe quen thuộc đang núp lùm sau cột trụ, cả hai người cùng một trạng thái "Lại nữa?"
Doãn nhìn về Dĩ An chờ lệnh, Dĩ An bất đắc dĩ lên tiếng dặn dò "Cậu về trước đi, mai đi đón tôi"
Nói rồi cô bước về hướng chiếc xe kia, Doãn nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh nhưng không hề yếu đuối một chút nào của Dĩ An khẽ thở dài "Chẳng lẽ từ bây giờ, đến chén cơm tài xế cũng không ăn được?"
Cửa chiếc xe tự động mở khi Dĩ An bước đến, cô thuần thục bước lên xe, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ ngồi bên trong đang vui vẻ cười nhìn mình "Sao chị lại đến nữa?"
"Chị lo cho em" – Lý Giao Viên ngồi bên trong xe, mỉm cười hiền dịu nhìn về phía Dĩ An, nàng không ngại cô hỏi.

Với nàng, chỉ cần cô muốn biết, nàng nguyện ý trả lời không dấu diếm.

Dĩ An nhìn về phía ghế lái, ánh mắt mang phần trách cứ "Tôi nhớ không lầm ngày mai phải tham gia lễ khai máy ở phim trường Đông Sơn, sáng phải đi sớm.

Sao em có thể để chị ấy tự tung tự tác như vậy?"
Tiểu Cảnh ngồi phía trên, khẽ run người khi nghe Dĩ An chất vấn.

Vốn dĩ cô đã khuyên Giao Viên tỷ nhưng chị ấy không chịu, nhất quyêt phải đòi đến đây, cô đành phải nghe lời mà làm thôi, ai bảo cô là trợ lý gương mẫu kia chứ.

Lý Giao Viên thấy tình huống không ổn, nàng biết Tiểu Cảnh cũng là vì nàng nên mới bị la nên bèn giải thích "Đừng trách em ấy, là chị muốn đến đây gặp em"
"Chị..

chẳng phải hôm qua đã gặp rồi sao? Kiều tỷ bảo bộ phim lần này rất quan trọng với chị nên phải chú ý, lỡ mai đi trễ rồi làm sao?"
"Em lo cho chị?" – Lý Giao Viên vui vẻ khi cô để ý đến chuyện này, nàng biết Dĩ An làm Phó tổng của Hoa Tinh chỉ là chức danh mà thôi, em ấy hầu như không tham gia vào những hoạch định của Hoa Tinh, thỉnh thoảng em ấy chỉ xuất hiện trong các bữa tiệc để cũng cố thêm mối quan hệ giữa Hoa Tinh và các ông lớn trong ngành để tiện lấy tài nguyên cho nghệ sĩ nhà mình.

Nàng cũng biết em rất bận, đặc biệt là sau vụ thu mua Phác thị vừa rồi, em càng bận hơn trước rất nhiều nên nghĩ em sẽ không để ý quá nhiều đến mình.

Chỉ là hôm nay, Dĩ An nói về công việc của nàng, cũng như nắm rõ tình trạng hiện nay của nàng làm lòng Lý Giao Viên không khỏi phấn khởi, hân hoan "Hóa ra, dù bận em ấy cũng sẽ để ý một chút tình huống của mình"
Dĩ An nhìn thấy gương mặt như trúng số của Lý Giao Viên thì không còn gì để nói.

Vốn dĩ mọi chuyện cũng không đến như vậy nếu hôm đó cô không nhập viện vì căn bệnh đau dạ dày của mình và ông trời cũng đừng để chị dâu Trầm Hạ của cô gặp được vị phụ huynh kính yêu của bé Hoan Hoan.

Hai người phụ nữ ấy gặp nhau thì chuyện gì cũng có thể nói và chuyện cô nằm viện hai ngày cũng đến tai Lý Giao Viên đang vô cùng bận rộn với lịch trình của nàng.
Thế là sau khi bị nàng gọi điện thoại mắng cho một trận thì hầu như dù Lý Giao Viên có bận cỡ nào cũng không quên ba bữa của Dĩ An.


Bữa sáng thì tùy lịch trình mà có lúc sẽ là nàng tự thân đưa đến hoặc là nhắc Doãn mua cho cô, bữa trưa thì chắc chắn là Doãn sẽ đi lấy thức ăn do Lý Giao Viên đặt bên ngoài, nghe nói quán ăn này là bạn của nàng mở cửa nên chất lượng, thành phần dinh dưỡng không cần phải chê.

Còn về phần bữa tối, đúng như Doãn nói – nàng vừa là nhân viên giao thức ăn kiêm luôn tài xế đến nay đã được hơn một tuần.

Lý Giao Viên thấy cô không hề trả lời, chỉ lo nhìn chằm chằm vào mình, vì an toàn nên bên trong không bật đèn, nhờ vào ánh đèn bên ngoài tầng hầm, nàng có thể nhìn thấy bên trong ánh mắt của Dĩ An có chất chứa một chút không vui cùng một chút tránh né, nàng biết em không vui vì hôm qua em bảo mình không cần đến còn né tránh có lẽ do câu hỏi vừa rồi của nàng làm em quẩn bách.

Không để em khó xử, nàng mỉm cười nói "Không có gì đâu nè, chị là diễn viên đã quen với cường độ làm việc không quy luật thời gian rồi nên mai chị dậy sớm được mà.

Còn em, nếu không nhờ Hạ Hạ chị lại không biết em làm việc đến nổi phải nhập viện.

Em xem ai đáng lo hơn? Chị chỉ lo cho em thôi.

Hôm nay, chị nấu cháo thịt vì khuya rồi nên mình ăn nhẹ để cho bao tử của em dễ tiêu hóa một chút"
Dĩ An nghe nàng nói như thế, lại them hành động lấy hộp giữ nhiệt bên cạnh ra như muốn mở cho cô ăn liền tại chỗ.

Thấy đối phương cũng vì mình nên mới như vậy, cô cũng thôi không nói nữa "Để về nhà rồi em ăn, chị đến đây lâu chưa?"
"Không lâu, cũng mới năm phút thôi" – Lý Giao Viên nghe cô nói thế, cũng không kiên trì mở hộp đồ ăn mà để lại chỗ cũ.

Tiểu Cảnh ngồi phía trên nghe câu trả lời của Lý Giao Viên, ánh mắt vô tình lướt qua kính chiếu hậu liền cảm thán "Đúng là ảnh hậu, diễn đến nhìn không ra giả luôn, hẳn là cô nhớ không lầm bản thân đã đậu ở đây được gần một tiếng rồi".

"Uhm" – Dĩ An nhìn về phía ngoài cửa sổ, Doãn vẫn còn đậu ở đó, có lẽ đây là thói quen của cậu rồi, dù cho cô có yêu cầu cậu về trước thì chỉ khi nào cậu tận mắt thấy cô vào nhà thì mới yên tâm đi về.

"Nếu vậy, em đem đồ ăn về, chị cũng về đi"
Dĩ An chồm tới phía trước định lấy hộp đồ ăn đem về nhưng chưa thành công thì Lý Giao Viên đã nhanh hơn chặn lại, bình thản lên tiếng "Chị nhớ không lầm, nhà chị cùng hướng với em nhưng Tiểu Cảnh thì không phải.

Giờ cũng trễ rồi nếu Tiểu Cảnh đưa chị về rồi lại vòng lại thì tốn thời gian lắm, thôi để chị đưa em về, còn phần Tiểu Cảnh phiền Doãn một chút được không?"
Dĩ An nhướng mi phải nhìn Lý Giao Viên nói dối không chớp mắt, ai mà không biết trợ lý Tiểu Cảnh đã ngủ lại nhà Giao Viên tỷ hơn chục lần rồi mà người này còn làm ra vẻ dường như chẳng ai hay.

Nhưng đáng tiếc, là giờ phút này đến cả cô không hiểu vì lý do gì mà lại gật đầu đồng ý cái lý do hết sức ba chấm cơ chứ.

Có lẽ là do cảm động trước hành động của chị ấy, hoặc có lẽ cuộc sống của cô – chị ấy đã dần trở thành một thói quen, hay cô muốn được nhìn thấy chị ấy nhiều hơn một chút.

Tất cả chỉ là mong muốn trong vô thức của bản thân mà thôi và cô nguyện ý đi thỏa hiệp với nó..