Dĩ Giao Chi Tình

Chương 42: Chương 42





Trên phố tấp nập người qua lại, mặt trời hoàng hôn như quả trứng muối đỏ rực lẳng lặng buông xuống sau những tòa nhà trọc chời, ánh nắng của nó chiếu xuyên qua từng khe lá mang chút hơi nóng của những ngày cuối hè.

Giữa ngã tư đường có người đứng đợi đèn, có người vội vội vàng vàng ăn nhẹ rồi vào làm tăng ca, cuộc sống ở thành phố bậc nhất đầy khổ cực, nếu không cố gắng chắc chắn sẽ bị xã hội này đào thải không thương tiếc.

Từ khi Dĩ An bước ra khỏi tòa nhà Phác thị, cô đã điên cuồng lao xe trên cao tốc không có một suy nghĩ nào trong đầu, cứ như thế mà chạy, như thể phía sau có một con quái vật đuổi theo cô và rồi vô thức Dĩ An lại lái xe đến đây.

Căn nhà của gia đình cô lúc trước tại khu biệt thự Kim Mãn.

Dù đã qua bảy năm nhưng khu biệt thự này vẫn đứng trong top khu vực đáng sống nhất của giới nhà giàu vì những tiện ích xung quanh.

Dĩ An mở cửa kính xe xuống, cô cứ ngồi thừ người ra nhìn căn nhà ấy
Bảy năm rồi...!
Bảy năm qua không lúc nào cô không muốn trở lại căn nhà này, nơi mà lưu lại tất cả những kỷ niệm đẹp nhất của thời thiếu niên, nơi mà nụ cười của cô không phải như bây giờ mà là một nụ cười thiên chân vô tà, nơi mà có cái gọi là tình thân, nơi mà dù cô biết bản thân mình làm sai đều sẽ có người đứng ra gánh vác tất cả thay cho cô.

Ánh tà dương lặn dần sau những tòa nhà trọc chời, bóng đêm khe khẽ che phủ mọi thứ, ánh đèn đường hiu hắt len lỏi hòa cùng những ngọn đèn vàng ấm áp từ những ngôi nhà chung quanh, kèm theo tiếng cười thỉnh thoảng vang ra bên ngoài.

Dĩ An nhẹ cuối đầu, bất giác khóe môi nhẹ cong, bàn tay siết chặt lấy vô lăng trước mặt, bên trong đôi mắt đầy nỗi hận ấy giờ đây chỉ có sự nuối tiếc không tên.

Sau một hồi bình tĩnh lại, chỉ là không biết vô tình hay cố ý Dĩ An cảm nhận được một mùi thơm của thức ăn, ánh mắt cô nhìn về phía cổng nhà rồi khởi động xe chạy đến siêu thị gần nhất.

Sau khi mua xong, Dĩ An quay trở lại khu biết thự Kim Mãn, cô bây giờ đứng trước cánh cổng lớn bên ngoài, tay trái cầm mấy bao nguyên liệu, tay phải thì cầm chìa khóa nhưng lúc cô muốn mở cửa thì bỗng khựng lại, trong tim như có gì đó níu kéo lấy bản thân không muốn cô bước vào bên trong, chiếc chìa khóa trong tay cô bị nắm chặt đến nỗi nóng lên.

Sau vài lần chần chừ, Dĩ An nhắm mắt hít sâu một hơi quyết định mở ra cánh cửa ấy.

"Két.." – Tiếng cánh cửa sắt lớn mở ra, âm thanh phát ra vang dội có thể do lâu ngày không bôi chất chống rỉ sét.

Dĩ An nâng bước tiến vào bên trong, ánh đèn vàng tự động được bật sáng, tầm nhìn của Dĩ An được rõ hơn, cô nhìn lướt qua mọi thứ, bỗng nhiên sống mũi cô cay cay, đôi mắt có chút đỏ.

Hóa ra, mọi thứ vẫn còn đó.

Hồ cá vẫn ở đó, ánh đèn vẫn sáng chiếu, đình nghỉ bên tay trái vẫn vậy chưa hề thay đổi.

"Con về rồi" – Dĩ An vui vẻ mở cửa ra chuẩn bị chạy vào nhà
"An An qua đây, nhanh lên cho em coi cái này" – Dĩ Thần mặc một thân quần áo hưu nhàn ở nhà, thấy Dĩ An vừa về liền lên tiếng gọi em gái chạy về phía hồ phong thủy mà anh đang đứng.


Dĩ An thay đổi nét mặt cười tươi hơn, ôm lấy vai Dĩ Thần cả người như muốn ghì anh hai tới phía trước hồ hởi nói "Anh, giỏi ghê.

Mới có một tuần mà anh làm xong hồ phong thủy rồi á, còn mấy con cá Koi này nữa, khó mua lắm à nghen"
Dĩ Thần là người anh trai u mê em gái, nhìn thấy nụ cười của Dĩ An liền thỏa mãn xoa đầu của cô "Hồ này là do em thiết kế, anh chỉ cho người đẩy nhanh tiến độ thôi mà.

Chưa kể em thích là được."
Dĩ An bĩu môi nhưng không quên ôm lấy anh trai "Cám ơn anh" – Cô chưa bao giờ hoài nghi tình thương của anh trai dành cho mình, cô biết đối với Dĩ Thần mà nói, chỉ cần em người khác có thì em gái anh ta nhất định có mà phải là hơn chứ không kém, chỉ cần người dám động vào em gái anh ta dù có liều cả mạng anh ta cũng phải bảo vệ em gái An An bình yên vô sự.

"Hai đứa được rồi đấy, lại đây ngồi với ba mẹ xem" – Dĩ Hào ngồi bên chồi nghỉ đối diện mà gọi hai anh em.

Dĩ An lúc này mới quay đầu lại nhìn thấy ba mẹ ngồi bên đình nghỉ nhìn bọn họ cười hiền từ "Ủa, ba mẹ ngồi đây từ lúc nào thế?"
Kiều Thục Trinh vừa châm trà xong cho chồng, liền lườm cô con gái nhỏ "Chúng ta ngồi đây từ chiều, chỉ là con không để ý mà thôi"
"Hiazz, nào có nà" – Dĩ An xà vào ôm lấy bà làm nũng.

Kiều Thục Trinh nhìn cô, lại nhìn Dĩ Thần nhàn nhã ngồi cạnh chồng không khỏi dạy bảo "Con đó, chiều em gái con vừa thôi, kẻo sau này nó hư mất"
Dĩ Thần nhìn mẹ, nhấp ngụm trà "Nếu An An hư thì đã hư từ lâu rồi, mẹ đừng lo.

Con hiểu tính Dĩ An nhà mình mà."
Đoạn ký ức vô tình lướt qua khiến Dĩ An khẽ cười, đúng vậy...!đã từng có người thương cô đến như thế mà!
Dĩ An bước tiếp theo lối nhỏ vào bên trong, lần này không còn do dự, cô theo thói quen nhập mật mã vào cửa chính, cánh cửa nhẹ mở ra, Dĩ An đưa tay đẩy cánh cửa rộng mở một cơn gió lạnh thổi thẳng vào người cô, bàn tay vô thức nắm chặt lấy túi đồ ăn như ngăn chặn lại một nỗi bi thương dâng lên trong lòng.

Bi thương vì cô không còn nhận được sự ấm áp bủa vây sau cánh cửa này nữa, không còn ánh đèn luôn mở chờ cô về, người nhà cô đã không còn rồi...!
Dĩ An bật đèn, đưa mắt nhìn khắp nhà, dù Từ thúc đã cố gắng bày biện trang trí lại như trước đây, từng vị trí một đều giống như trong hồi ức đến những vật trang trí nhỏ như khung hình, tranh ảnh điều nằm ngay vị trí vốn có của nó, cả căn nhà không hề nhiễm một hạt bụi nhưng mà điều mà Dĩ An mong chờ nhất lại không còn.

"Sao còn đứng ở đó mà không vào nhà"- Giọng trầm thấp của Dĩ Hào vang lên, ánh mắt mông lung của Dĩ An nhanh chóng lướt về phía sofa trong phòng khách, hình ảnh Dĩ Hào đang ngồi nơi đó, trên tay là tờ báo đọc dở, ánh mắt yêu thương nhìn về phía cô.

Có gì đó cay cay nơi sống mũi, cắn nhẹ môi để giữ bình tĩnh, Dĩ An nâng chân bước vào bên trong, vừa đi ngang cầu thang thì giọng Dĩ Thần nhẹ nhàng cất tiếng, anh từ trên phòng đọc sách bước gần lại cô "Sao sắc mặt khó coi thế? Ở trường ai bắt nạt em à, đừng sợ.

Lát mẹ nấu món em thích, ăn xong sẽ không khó chịu nữa nhé"
Tay hai bên siết chặt, ngẩn mặt lên trên như muốn ngăn chặn giọt nước mắt rơi xuống, Dĩ An không muốn yếu đuối thế này, cô muốn mọi người yên tâm về cô, Dĩ An mỉm cười nhìn hình ảnh Dĩ Thần rồi lặng lẽ tiến về phía bếp, đặt nguyên liệu lên bàn, Kiều Thục Trinh đang chuẩn bị đồ ăn, bà ngẩng đầu mỉm cười hiền từ "Rửa tay chuẩn bị ăn cơm được rồi"
Lúc này, Dĩ An dường như chẳng thể chống chội được nữa, cô dựa vào thành bàn, tay nắm chặt cạnh bàn để chống đỡ bản thân như đang muốn khụy xuống của mình.

Nơi khóe mắt cô, một giọt một giọt lệ lặng lẽ nối đuôi nhau mà rơi..

Bảy năm qua, Dĩ An chưa bao giờ rơi nước mắt trừ khi trong giấc mộng mà cô không thể khống chế.


Nhưng giờ đây, mọi thứ ở nơi đây như muốn ghiền nát lấy vỏ bọc mạnh mẽ của cô, chúng nó từng ký ức, từng hơi thở, từng thứ một như muốn bóp nát lấy con người sắt đá mà cô đã dựng lên trong những năm qua, tàn nhẫn phá tan không còn một manh giáp.

Dĩ An nhắm mắt im lặng, mặt cho thời gian trôi qua, bàn tay nắm chặt lấy thành bàn lộ rõ từng sợi gân xanh, như muốn nói cô đang cố gắng chống đỡ nỗi đau tột cùng thế nào để không gục ngã tại nơi đây.

Đúng, cô không thể gục ngã, ba mẹ và anh trai sẽ đau lòng biết nhường nào.

Khóe môi cố nặng ra một nụ cười, Dĩ An đứng thẳng lưng nhẹ thở ra một hơi, đưa bàn tay lau đi giọt nước mắt còn vươn nơi mi.

Cô nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài đặt lên chiếc ghế cao bên cạnh, tháo chiếc đồng hồ xuống đặt kế bên, nhẹ nhàng xoăn tay áo, mở tủ lấy đôi đũa búi mái tóc dài lên cao, mọi thứ được làm một cách thành thục như mỗi ngày cô vẫn hay làm, chỉ là hôm nay Dĩ An vui vẻ nói với không khí trước mặt bằng giọng có chút khàn "Hôm nay, con nấu cơm cho mọi người ăn nhé.

Dạo này, con học được nhiều món ngon lắm"
"Cạch..cạch..cách..cách.."
"Tiktok..tiktok.."
Tiếng dụng cụ va chạm, tiếng đồng hồ di chuyển hòa quyện vào nhau, thời gian vẫn cứ trôi, ánh đèn phòng bếp vẫn ấm áp, ánh sáng phản ánh một bóng hình thiếu nữ nấu ăn thần thục.

Sau một tiếng, Dĩ An mỉm cười bày biện món ăn lên bàn, ba món mặn một món canh, mùi hương ngập tràn cả phòng bếp, màu sắc tinh tế dễ khơi gợi lên cơn thèm ăn của người khác.

Đây có thể nói là một bữa ăn gia đình chính thống.

Dĩ An dọn dẹp sơ, sau đó xới bốn chén cơm trắng đặt đúng vị trí của mọi người, sau đó cô ngồi vào chỗ của mình, vừa gắp món ăn vừa nói
"Ba, món cá hấp cải bẹ xanh ba thích nhất nè, nếm thử xem thế nào.

Con học món này cực khổ lắm nha, chỉ là lúc nãy con đi chợ trễ nên cá không được tươi lắm, lần khác con làm sẽ tốt hơn, ba thử đi"
"Mẹ, mẹ..

cho mẹ chén canh gà hầm bí nà, mẹ lớn tuổi rồi, ăn đồ mát một chút, bí thanh đạm, gà cũng đủ chất, có chút mùi thuốc do con hầm với cam thảo, cẩu kỷ,bạch quả nhiều lắm.

Mẹ ăn nhiều chút nha"
"Anh, đợt đó em đi ăn ở một quán vỉa hè có món sườn xào chua ngọt rất ngon.

Nhớ tới anh, em đã xin ông chủ dạy cho em, em học được rồi, giờ làm cho anh nè.


Anh phải ăn hết đó, ăn không hết em giận anh đấy nha"
Nói rồi, Dĩ An tự gấp đồ ăn cho mình, cô nhẹ nhàng từ tốn ăn phần của mình, chỉ có tiếng đũa va chạm của một mình Dĩ An..

và rồi "tách..." – một giọt nước rơi nhẹ vào chén cơm.

"Sao mọi người không ăn, không ngon sao...? Con đã cố gắng rồi" – Giọng Dĩ An cô đơn, run nhè nhẹ vang lên.

Dĩ An buông chén cơm xuống, ánh mắt nhìn về vị trí trống trước mặt như thể nơi đó có bóng dáng của người thân của cô.

Dĩ An không giữ được nữa, âm thanh cô khàn khàn, ánh mắt vô lực không hề có tiêu cự, không còn sắt đá, không còn sát khí chỉ còn lại sự hoảng loạn "Hôm nay, con trả thù được rồi..

trước mặt nhiều người con đã đá Phác Minh ra khỏi Phác thị của ông ta, con đã đạp ông ta từ đỉnh vinh quang mà ông ta tự hào nhất xuống dưới đáy, con cũng giành lại được Dĩ gia của mình nhưng sao bản thân con không hề vui.

Mẹ...."
Dĩ An nghẹn ngào, ôm lấy trái tim của mình "Chỗ này của con, nó đau lắm nhưng nó cũng trống rỗng..

Con không biết phải làm gì cả...Con không biết con sẽ phải làm gì tiếp cả"
Nói rồi, Dĩ An dựa người vào ghế, ánh mắt cứ nhìn về đồ ăn trên bàn, cô thả hồn vào không gian vì không có ai trả lời cô nữa.

Ba mẹ, anh trai những người luôn ôm cô vào lòng, ôn tồn giảng giải, đưa ra lời khuyên mỗi khi cô không biết làm gì đã không còn nữa rồi, họ rời xa cô rồi, bảy năm qua là vậy, sau này cũng là thế, chỉ có một mình cô, dù có trả thù được thì sao...!cuối cùng cũng chỉ còn một mình cô sống ở thế giới này, mẹ không còn ôm cô rồi, anh trai không còn mắng cô ngốc nhưng lại đi giải quyết mớ hỗn loạn của cô, ba cũng không còn nghiêm khắc lườm cô rồi lại xoa đầu cô bảo không sao đâu...!
"Kingkong..." – Tiếng chuông cửa vang lên kéo cô ra khỏi suy nghĩ của mình, Dĩ An không biết ngoài Từ Thúc ai sẽ đến đây, nhưng lúc này thúc ấy sẽ không phiền cô, Dĩ An đứng lên đi ra mở cửa.

Dĩ An mở cửa, ánh mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên nhìn người trước mặt, vô thức hỏi "Sao chị lại đến đây?"
Lý Giao Viên đứng trước cửa, ánh mắt nhìn Dĩ An không dấu được nét lo lắng bên trong, nàng nhìn kỹ đôi mắt của Dĩ An có chút đỏ tâm bèn nhói lên, không dấu mục đích của bản thân "Chị lo lắng cho em, nên hỏi Kiều tỷ"
"Tôi không có gì, chị về được rồi" – Dĩ An đương nhiên nhìn ra được cảm giác của Lý Giao Viên, vì tâm trạng hôm nay không ổn định, cô không nghĩ muốn ai thấy mình yếu đuối như thế này nên ra lệnh không tiếp khách.

Nhưng Lý Giao Viên không muốn buông tha cho cô, tiếp tục hỏi "Không có gì sao mắt em đỏ? Khóc à?"
Dĩ An nhíu mày, giọng cứng rắn hơn "Liên quan gì đến chị, mà người chị nên quan tâm không phải tôi"
"Không quan tâm em, tôi quan tâm ai?"
"Phác Hy"
"Dĩ An, chị muốn nhắc cho em nhớ.

Chị và hắn ta ly hôn rồi, hắn chết hay sống không liên quan đến chị, người chị lo lúc này là em." Lý Giao Viên mạnh mẽ, khẳng định với Dĩ An, sau đó nàng tiến lại gần hơn một chút, ánh mắt như không cho phép cô từ chối, nàng gặng hỏi " Tại sao lại khóc?"
Dĩ An khẽ lùi, cô không biết do bản thân mình hôm nay có tâm trạng nên sinh ra phản ứng yếu đuối hay do lần đầu tiên bị khí tràng ép người này của Lý Giao Viên ép tới, nên có chút bối rối "Đã bảo không liên quan gì đến chị, về đi"
"Chị không về" – Nói rồi, Lý Giao Viên từng bước ép sát về phía cô, vì nàng cảm giác được hôm nay khí thế bức người của Dĩ An đã giảm bớt, không còn là Dĩ An mà trước đây nàng biết.

Đôi mắt đỏ với sưng như vâỵ chắc chắn là mới vừa khóc, với kinh nghiệm diễn xuất của mình Lý Giao Viên chắc chắn là như vậy không thể sai được.

Hôm nay, nàng đưa Hoan Hoan đến nhà Trầm Hạ chơi nhưng mà tâm trạng của cô bạn không tốt lắm, hỏi ra mới biết được chuyện của Phác thị hôm nay, nàng cũng biết được một phần nhỏ của năm đó, cũng biết được hóa ra An An của nàng đã phải trải qua những gì, đau khổ như thế nào ở những năm tháng qua, không biết sao nơi ngực trái của nàng như bị khoét mất một lỗ nhỏ.

Từ khi có con gái, ngoài con gái ra nàng chưa hề lo lắng quan tâm cho ai đến như vậy, nên khi biết chuyện Lý Giao Viên đã rất lo, nhưng Trầm Hạ không biết Dĩ An đã đi đâu, phía bên Từ thúc cũng không liên lạc được chỉ có thể nhờ Kiều tỷ, cuối cùng nàng gửi Hoan Hoan ở nhà của Trầm Hạ rồi chạy đến đây.


Khoảnh khắc khi Dĩ An mở cửa với bộ dạng mệt mỏi, vành mắt đỏ như vậy lòng nàng như bị ai bấu lấy, đau đến không thể thở nổi, rồi khi nghe cô gái này cạy mạnh bảo không sao, sao mà không sao được chứ, đó giờ em ấy có bao giờ khóc đâu, lúc nào cũng khí tràng ngự tỷ lạnh lùng như băng, đâu có như lúc này mỏng manh, chỉ cần gió thổi cũng có thể chao đảo mà lại không chịu nói thật, nghĩ đến đây bỗng nhiên nàng không còn sợ cái khí tràng gì gì đó của em ấy nữa, vì khoảng thời gian qua cũng đủ để nàng biết được với nàng, Dĩ An chỉ là một con hổ giấy nên giờ phút này, nàng muốn được ở bên em ấy, an ủi em ấy như cách trước đây mà em ấy bảo vệ nàng.

Dĩ An nhìn Lý Giao Viên càng ngày càng ép lấy bản thân mình, có cảm giác Lý Giao Viên không muốn về, cô liền có chút phiền lòng "Lý Giao Viên tiểu thư, ngự tỷ nữ thần, chị là người của quần chúng, đứng đây không sợ bị người bắt gặp sao? Chị về đi, tôi không sao, cám ơn chị quan tâm"
Lý Giao Viên nheo đôi mắt phượng lại, nhìn chằm chằm vào Dĩ An "Chị đây không sợ, em sợ cái gì? Dĩ An tiểu thư, tối nay chị không muốn về, với lại em là chủ nhà, để khách đứng hoài bên ngoài vậy không hay lắm nhỉ?"
"Chị không hiểu ý tôi hay giả vờ không hiểu?" – Dĩ An không biết hôm nay Lý Giao Viên nhát gan này sao lại mạnh mẽ như vậy chứ? Lúc cần chị mạnh mẽ chị lại yếu đuối, lúc không cần chị lại nhây thế, là mặt khác của chị hay sao?
Lý Giao Viên giả vờ ngốc nghếch "Hả, vậy ý em là sao? Chị không hiểu mà không hiểu hay là nghe không rõ?" – nói đoạn, nàng lấy cớ tiến lại gần hơn, càng lúc càng tiến qua phạm vi cửa lớn.

Dĩ An càng né tránh càng lùi, làm sao cô không nhìn ra được Lý Giao Viên đang cố tình, chỉ là không biết lý do vì sao khi nhìn thấy chị ấy như vậy cô lại muốn dung túng cho hành động ý.

Từ lúc mở cửa thấy chị ấy đứng nơi đó, ở đâu đó trong trái tim đang nguội lạnh mất phương hướng của cô bỗng nhiên có chút âm thanh nhè nhẹ đánh tín hiệu.

"Chị..." – Dĩ An thở dài bất lực, né hẳn một đường cho Lý Giao Viên bước vào.

Khóe môi Lý Giao Viên nhếch cao như em bé đạt được viên kẹo ngọt, nàng bước vào đứng nơi đó, tranh thủ lúc Dĩ An khóa cửa nhìn ngắm một lược phong cảnh bên ngoài căn nhà, trong lòng không khỏi cảm thán ca ngợi kiến trúc và thiết kế ngoại cảnh tuyệt mỹ ấm áp.

Dĩ An quay người nhìn nàng đánh giá xung quanh cũng không lên tiếng phá hủy, chỉ đơn giản lướt qua người nàng đi vào phía trong, Lý Giao Viên thoáng nghe mùi hương quen thuộc lướt qua người mình, không khỏi nhăn mi tiến lên, tay nhanh hơn não nắm lấy tay của Dĩ An khẽ kéo "Này, gia chủ đợi chị với, chưa thấy chủ nhà nào như em, đối với khách như không khí"
Dĩ An khẽ khựng lại nhìn lấy bàn tay được nàng nắm, ngón tay vô thức động nhẹ cảm nhận hơi ấm lan tỏa từ đối phương, nơi nào đó trong tim bỗng nhen nhóm một tia lửa nhỏ, nhưng cô nàng vẫn không quên bồi lại câu nói của nàng "Là chị đòi vào nhà em"
"Đúng đúng, là chị đòi vào nhưng nhà em, chị sợ lạc với sợi tối, dắt chị vào với" – Lý Giao Viên nhìn xung quanh, sau đó đôi mắt nhìn lấy Dĩ An, bàn tay càng siết chặt hơn
Dĩ An nhìn xung quanh, ánh đèn vàng ấm áp sáng chíu sáng lối đi nhỏ, cảnh vật xunh quanh lung linh dưới bầu trời đêm, làn gió nhẹ thổi mùi hoa thoang thoảng trong không khí, tiếng cá con bơi vùng vẫy trong nước vẫn có thể nghe được tại không gian yên tĩnh này.

Cô nhìn vào ánh không chút giả dối của nàng phía sau đó cô như đọc được một sự quan tâm lăn tăn nho nhỏ, do đứng gần cô vẫn cảm nhận được hương thơm thoang thoảng của nước hoa Elizabeth Green tea, nó dịu nhẹ như dòng suối mát trong đêm hè.

Bàn tay cô được nàng nắm chặt hơn, như cầu xin cô, khóe môi Dĩ An vô thức cong nhẹ, khẽ nói "Năm sau, chị có thể nói với Kiều tỷ tiến quân Hollywood, với năng lực diễn xuất của chị giành giải Oscar không khó đâu"
Lý Giao Viên biết cô nhận ra rồi nhưng vẫn vui vẻ nhận "Ý kiến không tệ nha, chị sẽ suy nghĩ.

Bây giờ đi vào nhà đi, chị thấy hơi lạnh"
Dĩ An nhìn Lý Giao Viên chỉ mặc chiếc đầm màu trắng suôn dài đơn giản, có chiết ở eo một chút để tôn lên vóc dáng mảnh khảnh nhưng không kém phần mê người, nhưng chỉ là tay ngắn, dù vừa vào xuân trời cũng đã không còn lạnh gắt nhưng ban đêm vẫn nên mặc áo khoác khi ra đường.

Dĩ An khẽ nhíu mi nhưng cũng không nói gì, nhanh bước tiến vào nhà.

Lý Giao Viên thấy cô không gạt tay mình ra, vẫn mặt mình nắm mà theo bước chân cô bước về phía căn nhà ấy, nơi lưu giữ ký ức của tiểu Dĩ An, nơi mà tiểu Dĩ An vui vui vẻ vẻ mà sống nhưng cũng là nơi làm Dĩ An phải cảm thấy sợ hãi khi trở về với sự cô độc sâu thẩm trong tim.

Nàng không dám nói nàng hiểu hết nhưng nàng sẽ cố gắng để có thể cảm thấu và biết được phải làm như thế nào để An An của nàng không còn cảm thấy cô độc ở trên đời này nữa, vì giờ em ấy đã có nàng...!
- --------------------------------------
11/26/2021 - 10:15PM
Cám ơn cả nhà đã mong đợi và luôn luôn chờ mình.

Cám ơn rất nhiều, mọi người nhớ giữ sức khỏe nha, cố lên nhé!.