Dĩ Giao Chi Tình

Chương 25: Chương 25





Lý Giao Viên mang tâm trạng nặng nề trở về nhà, nàng mệt mỏi thả người lên sofa ngoài phòng khách trong lòng ngũ vị tạp trần, hàng loạt câu hỏi về mối quan hệ của ba người họ luôn quanh quẩn bên đầu nàng.

Lý Giao Viên nhắm mắt lại để bản thân có thể yên tĩnh hơn.
"Cạch" – Tiếng cửa mở làm nàng mở mắt nhìn về phương hướng phát ra tiếng động.

"Mẹ, con về rồi" – Bóng dáng nhỏ bé của Hoan Hoan nhào vào lòng nàng, dù cơ thể mệt mỏi với trăm mối tơ vò nhưng Lý Giao Viên vẫn không thể hiện sự mệt mỏi đó với con gái, từ chân tâm nàng thay đổi sang trạng thái ôn nhu mỉm cười sủng nịnh vuốt đầu con bé
"Hôm nay, Hoan Hoan về nội chơi vui không?"
Theo lịch thì sáng nay hai mẹ con nàng sẽ đưa mẹ Lý lên thiền viện nhưng bất chợt Phác Hy bảo đã lâu không mang Hoan Hoan về nhà nội nên cô bé theo chân ba trở về Phác gia.

"Vâng, má Vu làm cho Hoan Hoan rất nhiều bánh ngọt ạ, chị Tiểu Lâm còn dẫn Hoan Hoan đi trồng cây nữa cơ." – Hoan Hoan vung tay kể chuyện một ngày tại Phác gia nhưng những người cô bé nhắc đến chỉ có thím quản gia cùng cháu của bà, trong câu chuyện của cô bé không hề nhắc đến ông nội hay bất kỳ một người nào mang họ Phác.

Lý Giao Viên véo má cô bé "Con đó..."
"Hì hì..." – Hoan Hoan cười hi hì dụi vào lòng mẹ như một con mèo con
Đối với Lý Giao Viên lúc này có thể nói rằng, ôm Hoan Hoan vào lòng có thể xem như là một phương thuốc tốt giúp nàng an thần tịnh tâm vì đó là tâm can bảo bối của nàng, mọi sự cố gắng nổ lực của nàng chỉ vì cô bé vì thiên hạ trong lòng này.

Nhưng e rằng bây giờ vị trí này Hoan Hoan lại phải nhường một phần cho người ấy.

"Mẹ ơi, mai nghĩ có thể dẫn con đi gặp chị Tiểu Huân được không?" – Cô bé ngước đầu ra khỏi lòng mẹ, mang đôi mắt long lanh hỏi nàng.

"Không được.

Sau này con cũng đừng gặp con bé đó nữa."
Ngay lúc Lý Giao Viên nhăn mày không biết trả lời cô bé thế nào thì một giọng nam mạnh mẽ vang lên, trong lời nói mang đậm tính mệnh lệnh làm nàng nhíu mày.

"Tại sao ạ?" – Hoan Hoan khó hiểu nhìn ba, lúc trước ba không hề ngăn cản cô bé chơi với Tiểu Huân tỷ nhưng bây giờ thay đổi.

"Ba nói không được chính là không được.

Đừng hỏi nhiều" – Giọng Phác Hy có chút gắt lên.

Hoan Hoan im lặng lui lại nép sát vào lòng Lý Giao Viên, đôi mắt có chút ngấn lệ như muốn rơi xuống nhưng cô bé ngoan cường ngăn chặn lại.

Lý Giao Viên trong lòng đã có chút khó hiểu đối với Phác Hy nay lại thấy thái độ của hắn với Hoan Hoan thì lại thêm phản cảm, nàng xoa đầu cô bé an ủi nói "Hoan Hoan, con vào phòng trước được không? Lát mẹ sẽ vào với con, ngoan"
"Vâng ạ" – Hoan Hoan ngoan ngoãn gật đầu hướng về phòng mình, được vài bước cô bé lại quay người về nhìn mẹ sau đó mới thẳng bước.


Phác Hy thấy hai mẹ con như vậy cũng không nói gì, hắn vứt túi công sở lên bàn, tay nới lỏng caravat ngồi phịch xuống sofa, hắn hôm nay rất mệt.

Mọi chuyện cứ dồn dập mà tới, bản báo cáo tổng kết doanh thu sảnh phẩm lễ tình nhân vẫn thua Kim Bản khiến hắn bị Phác Minh mắng trước mặt mọi người, lại thêm việc có lời đồn Phác thị ăn cắp ý tưởng của Kim Bản làm nội bộ công ty có dao động, chưa hết sau khi điều tra lại biết được Trầm Hạ có liên quan đến Kim Bản khiến hắn nghĩ không nên chờ đợi mà phải ra tay trước nên kêu bang Lôi Phong bắt cô ta đến để coi như cảnh cáo nhưng không ngờ không bắt được người mà khiến Tiểu Huân nhập viện, ít ra với hắn kết quả như vậy cũng không tệ.

Lý Giao Viên nhìn thái độ của Phác Hy, nàng cũng không nói gì chỉ chỉnh lại tâm trạng cùng thần thái nghiêm túc ngồi nơi đó nhìn hắn.

Với nàng, nếu đã thắc mắc chắn chắn nàng sẽ hỏi đối phương để tránh bản thân lâm vào tình trạng u mê trong hàng loạt lý do suy đoán mà bản thân nghĩ ra.

"Tiểu Huân nhập viện, anh có biết không?" – Lý Giao Viên ánh mắt sắc hơn nhìn thẳng Phác Hy.

Phác Hy không nghĩ cô sẽ hỏi mình chuyện này, chân mày có chút nhíu lại sau đó bình thản "Vậy sao? Cô bé có sao không?"
Cái nhíu mày của Phác Hy không tránh khỏi tâm nhãn của Lý Giao Viên, điều này càng làm nàng rõ ràng hơn nhận định của mình về việc Phác Hy có liên quan đến chuyện này " Tôi nghĩ anh phải rõ hơn ai hết"
"Cô.." – Phác Hy nhìn thấy vợ chất vấn hắn một cách kiên định không khỏi kinh ngạc "Ai nói cho cô biết?"
"Ai nói không quan trọng nhưng tại sao anh phải làm thế? Con bé chẳng có tội gì cả?" – Lúc này, nàng nghe hắn hỏi thế tâm không khỏi phẫn nộ.

"Ha" – Phác Hy thấy cô phẫn nộ cũng thở ra một hơi, ánh mắt sắc bén "Đúng là con bé không có tội nhưng mẹ nó thì lại khác, chỉ là cảnh cáo mà thôi"
"Cảnh cáo? Cảnh cáo mà đến vào cả bệnh viện mém tí không qua khỏi.

Nếu anh làm nữa chẳng phải là động vào mạng người sao?" – Nàng không nghĩ lời này lại thốt ra từ người nàng gọi là chồng, có phải nàng vẫn không hiểu rõ người này.

Phác Hy nhếch môi, bình thản "Đó là bọn họ đáng nhận.

Tất cả điều đáng chết"
"Anh...!Sao anh lại trở nên đáng sợ như vậy" – Lý Giao Viên có chút khó tin,lòng rối loạn, bàn tay nhắm chặt lấy góc váy giữ bình tĩnh.

"Ha Ha Ha....!Đáng sợ sao?" – Phác Hy nhìn Lý Giao Viên, hắn không nhìn ra được suy nghĩ của nàng, luôn là như vậy.

Tuy thiên hạ biết hắn có một người vợ xinh đẹp tài giỏi, ai cũng hâm mộ hắn nhưng sự thật chỉ hắn hiểu rõ hắn căn bản không hiểu rõ người phụ nữ này, lúc trước theo đuổi vì tình yêu rồi đến kết hôn cũng như thế chỉ là tình yêu biến chất từ lúc nào hắn quả thật không rõ.

Có lẽ, có những khi hắn nhìn thấy nàng, muốn chạm vào nàng nhưng nhìn thấy đôi mắt thanh cao của nàng làm hắn trùng bước khi nghĩ đến những chuyện mình làm trong quá khứ, vấy bẩn một màu đen tối làm hắn cảm thấy khoảng cách sinh ra và rồi đến nhạt dần.

Đến bây giờ hắn thật sự không hiểu nổi người vợ trên danh nghĩa của mình.


Hắn nhìn Lý Giao Viên vẫn đạm nhạt ngồi nơi đó, sự bình thản đó của nàng khiến hắn bộc phát phẫn nộ, hắn hận hận bản thân mình không thể hiểu rõ nàng, hận nàng luôn thanh cao kiêu ngạo làm hắn phải tự ái.

Một khi lòng tự ái của nam nhân bị chạm đến thì chỉ có thể bộc phát một cách tàn bạo, hắn tiến đến đè Lý Giao Viên xuống sofa, bàn tay rám nắng thô bạo nắm chặt lấy đôi tay mảnh của Lý Giao Viên, hắn gằng từng chữ "Tôi còn có thể đáng sợ hơn nữa kìa,cô có muốn nếm thử mùi vị đáng sợ của cầm thú không?"
Lý Giao Viên bị hành động bất ngờ của hắn dọa đến sợ hãi, khi lưng tiếp xúc với sự mềm mại của sofa làm lòng nàng thêm rối loạn nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh tiết chế cảm xúc hoảng sợ trong lòng, nàng nhìn thẳng vào ánh mắt đỏ ngầu của Phác Hy, lạnh nhạt mở miệng "Anh buông"
"Buông?" – Thái độ của nàng càng làm hắn thêm phẫn nộ, âm tàn chặn lấy cơ thể của Lý Giao Viên, tay hắn mơn trớn trên da thịt mịn màng của nàng, ngã ngớn "Nói mới nhớ, lâu rồi chúng ta không..."
Lý Giao Viên tránh né đụng chạm của Phác Hy, lúc này nàng cảm giác cực kỳ chán ghét sự đụng chạm này lại nghe hắn nói lòng nàng không khỏi trầm xuống "Tôi nói anh buông"
"Cô là vợ tôi nên thực hiện nghĩa vụ không phải sao?" – Hắn ta lại càng làm tới, tay đưa lên kéo khóa áo khoác của nàng.

Lý Giao Viên lúc này đưa tay vùng vẫy, nàng bị hắn kẹp lại giữa sofa và vòng ngực rắn chắc, tay bị nắm chặt chỉ có thể cố gắng dùng thân hình tránh né những đụng chạm ấy nhưng nàng lại phạm một sai lầm chính là càng tránh né lại tạo cơ hội da thịt tiếp xúc, Phác Hy thấy nàng mãnh liệt phản kháng lòng hắn lại càng thêm thỏa mãn, hắn như một tên điên vùi đầu vào cổ nàng hít lấy hương thơm từ người nàng, hắn cảm giác được rằng dù có bao nhiêu cô gái lên giường của hắn cũng không qua được hương vị thanh tao trên người Lý Giao Viên, nàng như một tiên nữ không dính khói lửa nhân gian làm hăn phải khao khát.

"Phác Hy, anh buông" – Lý Giao Viên cảm thấy một trận buồn nôn như muốn dâng lên trong cổ họng mình, nàng chưa bao giờ nghĩ diễn cảnh này lại xảy ra với bản thân mình.

Lúc trước, nàng không hề chán ghét sự thân mật với Phác Hy nhưng hiện tại nàng câm hận nó đến cùng cực, nàng muốn tránh khỏi con quái thú này.

Phác Hy không hề quan tâm đến sự chống đối của Lý Giao Viên mà cứ tiến đến muốn chiếm lấy cơ thể nàng, hắn cuối đầu muốn hôn đôi môi đỏ mê người nhưng bị nàng tránh né hắn cũng mặc kệ bỏ qua, tay hắn lần mò xuống phía dưới như muốn sờ vào làn da thịt nóng bỏng bên trong, hắn chết mê trong khoái cảm của chính bản thân mình.

Sức lực của nam và nữ đương nhiên chênh lệch, Lý Giao Viên cố gắng chống đẩy một lúc liền mệt mỏi, nàng cảm nhận được bàn tay thô ráp đang chạy trên da thịt của mình, nàng nhắm mắt cắn chặt đôi môi, nơi khóe mắt một dòng lệ khẽ chảy.

Lý Giao Viên nàng không chấp nhận được việc này, kể cả đó có là chồng của nàng đi chăng nữa.

Nàng bắt đầu thấy hận Phác Hy, nàng không biết làm sao cả, cơ thể của nàng phản đối hắn và tâm của nàng cũng như vậy.

Nàng không cam tâm khi bị hắn áp bức như thế nhưng bây giờ phải thế nào khi sức nàng bắt đầu cạn kiệt, thân thể bị chèn ép đến không thoát được.

Lý Giao Viên nắm chặt tay thành quyền, có thể nàng sẽ chấp nhận thân thể bị làm nhục dưới cái tên gọi chính danh là vợ chồng ân ái nhưng ai biết được nàng cam chịu nhẫn nhịn thế nào, đấu tranh ra sao.

Nàng không hề muốn cũng chẳng cảm nhận được cái gọi là tình yêu trong lúc này, nàng có thể chịu đựng sau đó kết thúc tất cả để không phải để bản thân oan ức nhưng nghĩ đến Hoan Hoan, nghĩ đến mẹ Lý và rồi nụ cười của người ấy.

Đúng vậy, lúc này đây nàng hiểu rõ bản thân mình có bao nhiêu mong đợi Dĩ An, có bao nhiêu điều muốn nói với cô ấy.

Nếu nàng chọn cách chấp nhận rồi ra đi liệu Dĩ An có hiểu được lòng nàng hay lại càng thêm chán ghét nàng.


Lý Giao Viên rốt cuộc cũng đã hiểu, cơ thể cùng tâm của nàng đã hướng về Dĩ An, về một người không hề yêu nàng luôn lãnh đạm với nàng nhưng lòng nàng lại không tự chủ để bóng hình đó len lỏi vào trong tâm.

Cho nên,nàng phải chống đối tiếp tục để bảo vệ tình yêu của mình hoặc có chết nàng cũng phải chết một cách trong sạch, nàng không muốn thân thể này bị hủy hoại vì ít nhất khi nàng đi cũng phải để lại cho Dĩ An một tình cảm thuần khiết nhất từ tâm hồn đến thể xác.

Phác Hy cảm nhận được thân thể Lý Giao Viên thả lỏng liền buông tay kiềm hãm nàng ra, hắn bắt đầu dùng hai tay di chuyển trên thân thể ngọc ngà của nàng.

Hắn muốn cho nàng ta biết rằng, thanh cao hay thuần khiết điều cũng phải chùng dưới thân thể hắn mà thôi, hắn muốn nhìn thấy bộ dạng kiều mị mà cầu xin của Lý Giao Viên.

"Bốp..Lạch cạch!"
Một loạt tiếng vang khắp phòng khách không gian như đọng lại, Lý Giao Viên nằm trên sofa một vài giọt máu đỏ rơi trên gương mặt không tỳ vết của nàng, gương mặt có chút trắng bệch nhưng lộ một tia ngoan tuyệt, ánh mắt không chút u mê mà là sắc bén.

Phác Hy không ngờ mình sẽ bị đánh lén như thế, hắn nhìn thấy ấm trà lăn trên mặt đất rồi nâng ánh mắt nhìn thẳng Lý Giao Viên như muốn giết chết nàng, ôm lấy đầu đang chảy máu, hắn rít lên một tiếng
"Khốn khiếp" – "Bốp"
Má phải Lý Giao Viên hiện lên năm làn dấu tay đỏ ửng cả gương mặt trái, nàng đanh mắt lại nhìn hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn đánh nàng, nàng chưa bao giờ bị người khác đánh kể cả mẹ Lý nhưng hắn là người đầu tiên đương nhiên là trừ những lúc đóng phim ảnh nhưng đó cũng chỉ là đóng phim mà thôi.

Lý Giao Viên thấy Phác Hy có chút chật vật liền tung người đẩy hắn ra, nàng xoay người tránh khỏi sofa nhưng vô tình vấp phải ghế bên cạnh té xuống, trán va vào cạnh ghế máu tươm chệch thái dương một chút nhưng nàng cũng chẳng để tâm vì lúc này đây, nàng muốn tránh thoát khỏi tên ác ma phía trước.

Dù có lo sợ hay đau đớn, nàng vẫn hiểu được lúc này nàng cần phải bình tĩnh hơn nữa mới có thể thoát được.

Phác Hy thấy nàng như vậy, đổ máu như hắn tâm không khỏi có chút nhẹ xuống.

Hắn cười khinh bỉ "Khá lắm, cô càng ngày càng giỏi.

Dám mưu sát cả chồng"
"Chồng? Anh còn cao cả tự nhận mình là chồng sao? Tôi thì không dám nhận" – Lý Giao Viên đứng phía xa hướng hắn, giọng nói âm trầm hơn rất nhiều.

"Cô nhận hay không thì đó cũng là sự thật, cả thế giới điều biết Lý Giao Viên là phụ nữ phũ phục dưới thân Phác Hy này" – Hắn kiêu ngạo, mày kiếm nhếch lên đầy vẻ khiêu khích.

"Vậy thì ly hôn đi, tôi không ngại cùng anh ra tòa án đâu"- Lý Giao Viên lúc này cũng không cần giữ lại chút tình cảm gì nữa với người đàn ông này.

"Cô không sợ báo chí đăng tin, ngôi vị nhất tỷ biến mất sao? Cuộc đời cô sẽ không còn được đóng phim nữa." – Hắn làm sao mà không biết cô yêu nghề, bán cả mạng cũng muốn sống chết với nó.

"Anh đừng dọa tôi.

Tôi muốn ly hôn" – Quả thật Lý Giao Viên đam mê diễn xuất, nàng muốn sống hết mình với từng vai diễn nhưng hiện tại nếu so với hạnh phúc cả đời của nàng thì tất nhiên Lý Giao Viên không ngại mất đi sự nghiệp vì nàng hiểu rõ không ai có thể tham lam chọn hết tất cả.

Nàng cũng hiểu thêm một đạo lý khác chính là khán giả người hâm mộ có thể tìm lại nếu nàng cố gắng nhưng Dĩ An thì chỉ có một, đánh mất lần này chưa chắc sẽ có cơ hội lần sau nên nàng không thể buông Dĩ An.


Phác Hy thấy nàng cứng rắn cũng có chút bất ngờ, hắn không hiểu lý do gì khiến nàng có thể quyết tâm từ bỏ sự nghiệp như vậy.

Nhưng hắn đương nhiên không để nàng được toại nguyện rồi vì khi nào hắn chưa đạt được mục đích thì khi đó nàng vẫn là lá bùa hộ thân của hắn, làm sao hắn có thể để nàng thoát được đây
"Cô đừng mơ tưởng, tôi sẽ không ly hôn"
Nói rồi hắn bước đi, bỏ lại Lý Giao Viên ở phòng khách rộng lớn mang quang cảnh hỗn loạn.

Lý Giao Viên vẫn đứng nơi đó nhìn bóng lưng khập khiễng biến mất nơi cửa, nắm tay nắm chặt góc áo, từ từ khụy xuống nền nhà.

Trái tim vẫn không ngừng đập nhanh vì hồi hộp, sợ hãi và lo lắng.

Nàng kéo áo khoác ôm chặt lấy bản thân mình, đầu vùi vào đầu gối, nước mắt khẽ rơi.

"Mẹ ơi, đừng khóc" – Giọng nói trẻ con thút thít bên cạnh vang lên.

Lý Giao Viên ngước đầu lên, ánh mắt mê man nhìn thấy Hoan Hoan đỏ mắt ôm gấu bông bọt biển đứng trước mặt.

Hoan Hoan nhìn thấy mẹ bị thương, máu tươm trên trán làm bết cả tóc mái, bên má trái đỏ ửng một mảng, cô bé hoảng sợ quăng gấu bông nhào vào ôm lấy mẹ khóc rống lên "Mẹ ơi, mẹ bị sao vậy, mẹ chảy máu rồi"
Lý Giao Viên ôm chầm lấy Hoan Hoan, xoa lưng cho cô bé, nàng biết bản thân bây giờ có chút dọa người làm con gái phải khóc "Hoan Hoan ngoan, mẹ không sao.

Ngoan nào, đừng khóc, mẹ không đau"
"Làm sao không đau chứ, đến chảy cả máu này" – Hoan Hoan tránh ra nhìn chằm chằm vào mẹ, giọng nức nở, tay búp măng sờ lên má trái nhẹ giọng hỏi "Tại sao ba lại đánh mẹ?"
Lý Giao Viên kinh ngạc nhìn con gái, nàng không biết Hoan Hoan đã thấy được những gì nhưng nàng quả thật không hề muốn con gái nhìn thấy cảnh bạo lực của gia đình để lại ấn tượng không tốt trong lòng cô bé.

"Ba không đánh mẹ, là mẹ bất cẩn thôi.

Hoan Hoan ngoan" – Nàng xoa đầu cô bé.

Hoan Hoan đẩy nhẹ tay nàng, đôi mắt lonh lanh ngấn nước nhưng lại kiên định "Con nhìn thấy ba đánh mẹ mà, ba còn còn..." – Cô bé không biết phải dùng từ như thế nào liền rối rắm, nhưng bản thân cô bé quả thật bài xích hành động của ba, ba thật đáng sợ, ba đã không còn như lúc trước nữa rồi.

"Hiazz, Hoan Hoan không cần nghĩ nữa được không, quên đi nhé.

Mẹ hứa với con sau này sẽ không như thế nữa" – Lý Giao Viên nghe từ con gái đương nhiên biết cô bé nhìn thấy điều không nên thấy bỗng nhiên trầm lặng hơn trước.

"Vâng, con ghét ba." – Cô bé nhỏ giọng lầu bầu nhưng ở nơi nào đó trong lòng, Phác Hy quả thật làm khoảng cách cha con ngày càng trầm trọng.

Lý Giao Viên ôm lấy Hoan Hoan, trong lòng thầm nhủ một cách kiên quyết, ánh mắt cũng không hiện lên một chút do dự.

"Phác Hy, tôi nhất định phải ly hôn".