Dĩ Giao Chi Tình

Chương 24: Chương 24





"Tít..Tít" - Tiếng kêu phát ra từ máy đo điện tâm đồ vang lên điều đặn trong phòng ICU, Trầm Dĩ Huân nằm nơi đó, trên mặt vẫn còn đeo ống thở, trên ngực cô bé là một loạt dây đo chỉ số liên kết với máy móc đặt kế bên, gương mặt trắng không chút hồng hào khác với mọi hôm, cô bé cũng không líu lo đòi ăn hay xem phim nữa.
Dĩ An vẫn một thân tây trang, thẳng lưng đứng bên ngoài quan sát tình hình của tiểu gia hoả thông qua màn kính dày.

Chưa bao giờ cô cảm thấy sự yên lặng là đáng sợ nhưng tiểu gia hoả lúc này lại làm cô sợ hãi nó.

"Chị dâu thế nào rồi?" - Lúc nãy sau khi đưa Tiểu Huân đến phòng ICU không lâu thì Trầm Hạ liền ngất do mệt mỏi.

"Thiếu phu nhân hiện tại đang nghỉ ngơi trên lầu năm, có y tá chăm sóc nên tiểu thư đừng lo." - Từ thúc đứng phía sau nhìn Tiểu Huân, ánh mắt có mang đầy nỗi thương xót.

Từ khi thiếu phu nhân và tiểu thiên kim xuất hiện, cuộc sống của tiểu thư thay đổi rất nhiều, người cười nhiều hơn và không thường tăng ca đến sáng như lúc trước, chưa kể ông cũng đã tiếp xúc với hai mẹ con Trầm Hạ hơn năm năm nên tình cảm hẵn không ít hơn Dĩ An là bao, đương nhiên sự việc này xảy ra điều đã lường trước nhưng vẫn không ngăn chặn được.

Đau lòng vẫn là có, dù sao bọn họ cũng không phải là quái vật máu lạnh, Từ thúc biết ông đau một nhưng tiểu thư đau mười vì đó là người mang chung dòng máu cuối cùng của Dĩ gia.

"Uhm" - Dĩ An đơn giản đáp "Điều tra thế nào?"
"Là chi hội Lôi Vân của Lôi Phong bang vì khu vực xảy ra ẩu đả là của bọn họ, tổng cộng hai mươi người tham gia.

Lý do trước mắt là Phác Hy phát hiện ra thiếu phu nhân có tham gia vào việc tung sản phẩm vừa rồi của Kim Bản.

Nếu hắn đã tra ra được thiếu phu nhân có liên quan đến Kim Bản e rằng cũng không lâu sẽ lộ ra tiểu thư là người đứng phía sau"
Dĩ An im lặng xoay người hướng về phía cửa sổ phía sau, ánh tà dương đang chìm dần một màu cam đỏ vươn lên gương mặt không chút gợn sống của cô, đôi mắt câu hồn không còn kiều mỵ quyến rũ mà là đôi mắt ma mị sắc bén như khi đại bàng nhìn thấy con mồi.

Đó là sát khí
"Hắn sẽ không có cơ hội đó trừ khi tôi cho phép, hắn có thể biết được chị dâu liên quan đến Kim Bản là do quá trình giám sát của chúng ta có lỗ hỏng dẫn đến hắn có cơ hội phát hiện.

Trước mắt thúc thay đổi đội bảo vệ khác, tôi không muốn chuyện như vậy xảy ra lần nữa.

Còn nếu hắn chọn cách này để chơi với chúng ta cũng không ngại đưa ra ánh sáng, liên hệ với tổng giám đốc của Kim Bản, LK đến gặp tôi."
"Tiểu thư người.."
"Đúng vậy, tôi muốn cho hắn thêm thời gian để hưởng thụ nhưng hắn không trân trọng khoảng thời gian này thì chúng ta cũng không cần dây dưa làm gì."
"Vâng, tôi sẽ chuẩn bị, nhưng còn người của Từ Vấn?"
"Lúc nãy chẳng phải gặp rồi sao, cô ta rất khá." - Dĩ An nhớ lại cô gái lúc nãy vẫn đứng bên cạnh Trầm Hạ, thân ảnh tuy mỏng manh nhưng lại là một cô gái mạnh mẽ nắm trong tay một loạt hội sở lớn của Từ Vấn cùng quản lý hàng chục chi hội ngầm của Dĩ An tại thành phố H.

Điều này chẳng mấy ai dám tin nhưng thật tế tại thành phố H này nếu Nhan Kiều là một đại tỷ kiều diễm hơn người, luôn luôn giành thắng lợi từ nụ cười giảo hoạt thì cô ta luôn khiến người khác phải ngán ngẩm với đường quyền chí tử của mình chỉ là hành tung có chút rối loạn mà thôi.

Tuy nhiên rối loạn lại có thể giúp Trầm Hạ thoát được một mạng thì cũng nên nói tiếng cám ơn dù cô ta là cấp dưới của mình.

"Liên lạc với William tiên sinh, tối nay sẽ gặp tại chi hội Lôi Vân.

Nói với ngài ấy tôi có món quà lớn muốn tặng"
"Tiểu thư chi hội Lôi Vân không được tốt lắm, chúng ta có nên đổi chỗ?" - Từ thúc lo lắng, vụ ẩu đả lúc chiều làm nguyên khí của Lôi Phong giảm nên cảnh giác ở địa bàn này sẽ cao hơn nhiều so với những khu vực khác.


"Chẳng lẽ không trả lễ lại hay sao?" - Dĩ An nâng mắt nhìn Từ thúc lại nói "Gọi cô ta đi cùng"
Quán bar Lôi Vân nằm trong một khu phức hợp của khu Vượng Đông khá sầm uất, trải dài con đường là hàng loạt các cửa hàng thương hiệu lớn xen kẽ các quán ăn cùng những hội sở nổi tiếng.

Bên phía tây khu vực này là đường Vượng Vân được ví như Lan Quế Phường của thành phố H, hàng loạt quán bar được mở ra để cạnh tranh với nhau dẫn đến tình trạng nơi đây có chút hỗn loạn nhưng nhìn chung thì nắm đầu vẫn là Lôi Phong bang vì có đến hơn mười chi hội ngầm nơi đây thuộc quản lý của chi hội Lôi Vân.

Dĩ An thân trang phục đen tuyền lẫn vào ánh đèn mờ ảo của nơi đây, cô chọn nơi góc kín nhưng lại có thể quan sát hết khung cảnh của quán bar, ánh mắt vô thần nhìn những nam thanh nữ tú điên cuồng hòa vào những bản nhạc EDM mà nhảy múa bên dưới một cách điên cuồng, đương nhiên cô biết một phần hưng phấn của họ là dựa vào thứ gọi là thuốc cấm.

"Woa~..

không biết ngọn gió nào đem Dĩ phó tổng mời tôi đến nơi đây ah?" – Một giọng nam bỡn cợt vang lên dù chưa thấy thân ảnh.

Dĩ An nâng tay nhấp một chút rượu John double back mà bản thân cảm thấy chấp nhận được ở nơi đây, khóe miệng khẽ nhếch lên hướng bóng dáng tiêu chuẩn nam nhân hoàng kim của William mà bâng quơ "Có một vụ làm ăn muốn thương lượng với tiên sinh.

Không biết ngài có hứng thú không?"
William vẫn một thân tây phục màu tím đậm, hai nút áo trước ngực lại mở để lộ hình xăm thiên long mạnh mẽ hoán vũ, hắn thân sĩ ngồi xuống ghế lô đối diện Dĩ An nhàn nhã xoay ly rượu mạnh mà thuộc hạ vừa rót cho hắn "Dĩ phó tổng phải nói vụ làm ăn này thế nào xem tôi có nhã hứng hay không"
"A..

Đợi thêm một chút tôi sẽ cho ngài biết, đảm bảo tiên sinh sẽ không lỗ vốn" – Dĩ An vừa dứt lời bên ngoài bóng dáng của cô gái lúc chiều ở bệnh viện xuất hiện, dù trang phục đã thay đổi nhưng vẫn là phong cách đơn giản nhưng đậm màu hắc dạ.

"Xin lỗi, tôi có lẽ đến muộn" – Cô gái hướng đến chỗ ngồi bên cạnh Dĩ An mà thản nhiên ngồi xuống, đơn giản xin lỗi.

William ánh mắt sắc bén nhìn Dĩ An điềm tĩnh sau đó quét mắt nhìn sang cô gái vừa đến, lần này hắn đến thành phố H này tất nhiên đã chuẩn bị đủ thông tin về nhân vật lớn tại nơi đây và cô ta chính là một trong những người thuộc hạ đã báo tin cho hắn – Tiêu Nhiên, cô gái xinh đẹp hai mươi sáu tuổi này lại là quản lý của công ty Từ Vấn, công ty nắm đầu ngành giải trí du lịch của quốc gia với hơn trăm hội sở lớn nhỏ trải dài khắp nước, chưa kể là một vài điểm ngầm của nơi đây.

Khi nhận được thông tin này hắn đã có chút kinh ngạc vì đến hiện tại hắn chỉ xem trọng hai người phụ nữ mà thôi đó là Nhan Kiều cùng người phụ nữ mang danh Dĩ phó tổng, tuy nhiên hôm nay lại gặp được người này lại nhìn đến mối quan hệ của họ không khỏi khiến hắn bật thốt lên "Quả thật rất thú vị.

Dĩ phó tổng không giới thiệu sao?"
Dĩ An vẫn giữ trạng thái im lặng, nâng ly hướng về phía William mở nụ cười kiều mị
Tiêu Nhiên bên cạnh cũng nâng cốc hướng William, mở nụ cười thân thiện nhưng những người trong giang hồ thừa biết họ chẳng bao giờ có nụ cười nào là thân thiện "William tiên sinh đã rõ hà tất phải tốn thời gian để giới thiệu lại"
"A..." – Nhìn thái độ của Tiêu Nhiên, William khẽ cười "Đúng là người của Dĩ phó tổng rất đặt biệt"
"Tiên sinh quá khen" – Dĩ An khách sáo đáp lại, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nhiên như đang dò hỏi.

Đối với người khác mà nói, họ có thể sợ ánh mắt của Dĩ An vì nó có thể mê hoặc cũng như mang nồng khí thế cùng sát khí nhưng với Tiêu Nhiền thì không, cô nhìn ánh mắt Dĩ An sau đó dựa người vào thành ghế môi mấp mấp "Xong rồi, chờ Doãn đem hồ sơ đến"
Thấy được điều mình muốn nghe, Dĩ An hài lòng hướng William mỉm cười mở lời "Thật ngại, tôi có một chút chuyện cần giải quyết.

Nếu tiên sinh không chê có thể xem chút kịch nho nhỏ để giải trí rồi chúng ta bàn công việc"
"Được, tôi cũng đang khá rảnh rỗi đây" – William sảng khoái đem hai tay để lên thành ghế.

Dĩ An khẽ gật đầu hướng Tiêu Nhiên, nhận lệnh mọi người điều hành động.

Một nhóm bốn người liền lao ra đập phá quán bar khiến cho mọi người hỗn loạn, bảo vệ cùng bảo kê không lâu sau xuất hiện.


Tình cảnh càng thêm hỗn loạn do hai bên đánh nhau nhưng không hề ảnh hưởng đến nhóm Dĩ An ngồi phía trong, ba người ngồi đó nhàn nhã thưởng rượu tây nhìn cảnh đánh nhau bên ngoài, khóe miệng mỗi người điều cong nhưng tâm tình lại khác nhau.

Lúc này một tên cầm đầu xem có vẻ là đàn anh xuất hiện cuộc chiến liền dừng lại.

"Vân ca, bọn họ đến đây quậy" – Một tên chật vật đứng lên báo với tên vừa đến.

Người đàn ông được gọi là Vân ca nhìn thấy cảnh hỗn loạn liền đau đầu, bọn hắn vừa mới bị ảnh hưởng nguyên khí từ vụ ám toán lúc sáng mà hiện tại lại bị người đến phá chi hội chính đến hoang tàn thế này.

Lão đại không xử hắn là đã may mắn lắm rồi, tốt nhất nên giải quyết tốt chỗ này.

Gương mặt có vài ba vết sẹo hung tàn nhìn bọn người đến phá, thấy bên đó chỉ có bốn người mà có thể đánh gục hơn chục thằng đàn em vạm vỡ liền có chút khí tin, nhớ lại lúc sáng hắn tốn đến hơn hai chục người mà không thể hoàn thành nhiệm vụ liền tức giận đá một tên đang nằm bên dưới quát to "Con mẹ nó, chỉ có bốn thằng mà tụi bây cũng không giải quyết được.

Tao nuôi toàn một lũ phế vật sao?"
"Vân ca...!bọn hắn..

bọn hắn đánh rất giỏi" – Một tên ôm bụng run run nói
"Giỏi thì được con mẹ gì, súng tụi bây đâu, lấy ra bắn nát sọ tụi nó cho tao" – Hắn hướng đến mấy tên phía sau rống.

Nghe lệnh đồng loạt những tên đó lấy súng từ trong người ra nhắm đến bốn người đang đứng phía trước.

"Tụi bây dám đụng đến địa bàn của ông mày là chán sống rồi"
Vân ca hắn phất tay, đàn em liền chuẩn bị bóp cò tuy nhiên chưa kịp hành động liền bị vài chiếc ly ném trúng, tiếng ly va chạm với mặt đất vỡ nát vang khắp quán cùng với tiếng la đau đớn của bọn chúng.

Bọn đàn em chưa kịp định thần lại thì bốn người kia tiếp tục hướng tới dùng quyền cước nhanh nhẹn giải quyết một đám khiến bọn hắn nằm la liệt bên dưới.

Vân ca thấy vậy liền thủ quyền xông vào một mình chọi bốn, nhưng được vài lần quyền mặt mũi hắn bê bết máu nằm phũ phục trên sàn nhà không dậy nổi.

Lúc này hắn gắng gượng hướng bốn người kia khó khăn nói "Bọn bây làm cho ai? Muốn giết lão tử thì giết đi"
Bốn người đó không nói chuyện, hai người lôi hắn lại phía góc trong để hắn quỳ phía trước.

Lúc này, tên đó mới nhận ra rằng thì ra nơi góc này vẫn còn người ngồi xem kịch hay, hắn cũng không ngu đến mức không biết bọn người này là chủ mưu của việc phá đám lần này làm hắn không khỏi nghiến răng căm phẫn.

Cố gắng mở đôi mắt sưng to, Vân ca nhìn thấy Tiêu Nhiên nhàn nhã uống rượu liền hướng đến cô rống lớn "Tiêu Nhiên mày, bang Lôi Vân với Từ Hội không xích mích, mày lại kéo người quậy địa bàn tao, mày muốn gì đây?"
Từ Hội chính là một tổ chức ngầm của Từ Vấn vì trong ngành này không thể không có nơi bảo kê, trong vài năm gần đây Từ Hội cũng được xem như một bang hội của thế giới ngầm tại thành phố H tuy nhiên Từ Hội chỉ phục vụ cho Từ Vấn cũng như không tham gia vào việc tranh chấp địa bàn nên khá được tôn trọng.

"À, đúng là chúng ta nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng mà...." – Nói đến đây Tiêu Nhiên liền đanh mắt thép lại, gỡ bỏ đi sự bỡn cợt ngày thường "Người lúc sáng tụi bây muốn diệt là người của Tiêu Nhiên này.

Nói xem, tao đi đòi nợ là đúng lẽ phải tình rồi."

"Mày..."- Vân ca có chút hoảng hốt, Tiêu Nhiên này tuy bề ngoài hành tung vô định với tính cách đùa giỡn bỡn cợt khiến người ta dễ lầm tưởng là cô gái hiền lành thân thiện và vui tính nhưng ai lại tin một người hiền lành lại đi làm chủ của cả một hội ngầm cùng quản lý ngành giải trí khi mà nơi đây toàn cạm bẫy giết người.

Dĩ An nhìn Vân ca vừa nằm vừa quỳ nơi đó không còn sức sống chỉ có thể trừng mắt với bọn họ, cô cũng không quan tâm hắn mắng thế nào, chửi rủa ra sap chỉ khẽ nhắm mắt lại đơn giản nói "Thiếu phu nhân và tiểu thiên kim bị thương thế nào thì tính trên người hắn gấp đôi"
"Vâng" – Thuộc hạ nghe lệnh liền thực thi.

Một người giữ tay của Vân ca, người kia lấy đoạn cây bị gãy đánh thẳng vào khủy tay, tiếng gãy xương rõ rệt vang lên, chưa dừng lại đó đến đôi chân thì lại đơn giản hơn chỉ cần một đường rạch nhỏ nơi gân hắn liền thành phế nhân.

"A...A" – Tiếng la thảm khốc của Vân ca vang vọng khắp quán rồi lại nhỏ dần đến khi im lặng khiến con người phải run sợ.

Trầm Hạ thì chân tay bị trầy, gương mặt lại bị đánh đến sưng bên má phải còn tiểu gia hỏa thì không phải nói rồi, cả lá lách cũng bị tổn thương.

Đương nhiên, số phận của Vân ca cũng không kém cạnh là bao, dù là bác sĩ có chuyên môn cao cũng e là không giữ được mạng của hắn.

Khi giải quyết xong Vân ca cũng là lúc Doãn bước vào, hướng Dĩ An cung kính "Tiểu thư, tài liệu đây.

Mười quán bar cùng hội sở thuộc quản lý của Lôi Vân đã bị người của chúng ta dẹp sạch, e rằng phải mất khoảng thời gian dài mới khôi phục được nguyên trạng."
Dĩ An nhận lấy tài liệu kiểm tra sơ bộ rồi đặt lên bàn, ra ý bảo William có thể xem.

William tiên sinh yên lặng xem kịch vui từ nãy đến giờ liền có thể thấy được con người Dĩ An này thế nào, nhìn bên ngoài ai cũng sẽ bị khí thế của cô sẽ áp chế nhưng chung quy người như lão làng như hắn chỉ nghĩ Dĩ An chỉ là một người chỉ có thể dùng khí chất mà thôi.

Tuy nhiên, hôm nay cô lại cho hắn mở rộng tầm mắt hơn nửa khi biết rằng Dĩ phó tổng này là một người không dễ đụng vào, cô ta im lặng có vẻ vô hại nhưng thuộc hạ của cô ta chính là vũ khí đáng sợ nhất: năng lực làm việc cao, giải quyết triệt để và quan trọng nhất chính là họ trung thành một cách tự nguyện, phải là người có tâm cơ, ý chí cứng rắn thế nào mới có thể tạo ra một đội ngũ tinh lực thế này.

Dĩ An tâm cao khí ngạo, lãnh huyết vô tình có thể xem đó là bản chất trời sinh.

William vui vẻ mở ra phong bì, ánh mắt lướt nhanh thông tin trên đó.

Sau đó, hắn cầm một chiếc chìa khóa giơ lên hướng Dĩ An.

Dĩ An hiểu rõ suy nghĩ của hắn liền nhếch khóe môi "Tất cả số hàng ma túy, vũ khí của địa bàn Lôi Vân điều nằm ở nhà kho đó.

Tôi tặng cho ngài."
"Vô công bất thụ lộc, Dĩ phó tổng làm vậy tôi đây thụ sủng nhược kinh"
"Thật sự cũng chẳng có gì to tát cả, lần này tôi hành động cũng chỉ vì giải quyết mâu thuẫn cá nhân mà thôi.

Ngài cũng biết, tôi không kinh doanh hàng cấm nên có lấy cũng không làm được gì cả, lần này ngài đến xem như là món quà chào đón vậy" – Dĩ An tỏ vẻ bình thản.

Tiêu Nhiên bên cạnh nâng ly nhìn Dĩ An nói dối không đổi sắc mặt, suy nghĩ của Dĩ An làm sao cô không biết chỉ là chuyện của Boss cô không quan tâm nhiều, yên lặng uống rượu vẫn là tốt nhất.

"À, vậy sao Dĩ phó tổng không đem báo với cảnh sát?" – William vô lại cười hỏi, cô cho rằng hắn ngu dốt sao.

Nếu đợt hàng này hắn lấy thì chắc chắn bên Lôi Phong bang sẽ đối đầu với hắn, đồng thời còn cho rằng người của Hoa Xã làm chuyện này.

Dĩ An như nhìn thấu tâm tình của William lên tiếng trấn an "Tiên sinh yên tâm, tôi không hề có tâm tư đó vì chúng ta sẽ còn hợp tác lâu dài.

Tôi chắc chắn vơi ngài, Lôi Phong bang sẽ không tìm đến ngài để tính sổ đâu mà hẳn là bọn hắn sẽ đem tiền đến để đổi với ngài.

Lúc đó chỉ cần đưa giá cao hơn một chút là ngài có thể kiếm lời rồi."
William suy nghĩ thận trọng một hồi, sau đó nở nụ cười to hài lòng "Ha ha ha, Dĩ phó tổng đúng là đa mưu túc trí.


Cô giỏi thật đấy, vậy xem ra vụ làm ăn này tôi nhận, sau này có chuyện gì cô cứ bảo với tôi"
"Được" – Dĩ An nâng ly kính hắn.

Tiễn William rời đi, nhóm người Dĩ An cũng theo sau bước khỏi quán bar.

Tiêu Nhiên vẫn bình tĩnh bước theo bên cạnh Dĩ An.

"Không hỏi tôi chuyện gì sao?" – Đây là lần đầu tiên Dĩ An hỏi một người bởi vì Tiêu Nhiên cho Dĩ An cảm giác rất mới lạ và thú vị.

Tiêu Nhiên nhún vai "Chuyện của sếp tôi không quan tâm"
"Thật không quan tâm? Tôi nghĩ trong não cô đã hiểu rõ những gì tôi muốn làm rồi "
Tiêu Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Dĩ An, Dĩ An vẫn bước đi không nhìn cô nhưng lại thản nhiên nói « Người của Dĩ An không có kẻ ngốc "
"Hừ...!Người bình thường điều có thể biết mà.

Lôi Phong bang làm việc cho Phác thị, nếu đợt hàng lần này bị lấy đi thì Phác Hy sẽ chịu áp lực từ Thaoka và Kamasha vì trước đó đã có mâu thuẫn từ nguồn hàng lần trước.

Để tránh cho hai bên đó gây áp lực chắc chắn Phác Hy sẽ tìm cách lấy số hàng này về, Lôi Phong bang tuy là nhất bang ở H thị nhưng trên thế giới vẫn là còn quá nhỏ so với Hoa Xã nên tất nhiên hắn sẽ dùng tiền mua lại nó mà không dùng vũ lực.

Đưa cho Hoa Xã thứ nhất là cô sẽ không cần xuất đầu lộ liện, thứ hai giữ mối quan hệ với William.

Phác thị vừa dính kiện tụng bản quyền lại thêm có liên quan đến hắc bang thì danh tiếng Phác thị e rằng tụt dốc không phanh nếu hắn là người thông minh thì không nên làm lớn chuyện này.

Tóm lại, chung quy nhìn vào cô điều muốn Phác thị tiêu tàn mà thôi.

"
Dĩ An nâng khóe môi, gật đầu
" Quá khen rồi "
"Chuyện buổi sáng cám ơn cô." - Dĩ An nhìn Tiêu Nhiên chân thành cám ơn
" Không có gì, tương trợ thôi mà "- Tiêu Nhiên cũng tự nhiên đón nhận, quả thật cô không hề bị khí chất của Dĩ An làm kinh sợ hay gì cả có lẽ cô đã bị miễn nhiêm hoặc trên người cô cũng toát ra loại khí thế sát người tương tự
"Người của Từ Hội làm rất tốt.

Đáng khen, về thưởng thêm cho họ" - Dĩ An hài lòng rất nhiều khi người của mình có thể hành động tuân thủ quy tắc một cách có tổ chức như vậy.

Quậy phá lớn như vậy ở khu Vượng Vân mà cảnh sát không đến thì đã biết có người đụng tay đụng chân rồi.

Tiêu Nhiên bâng quơ đáp lời "Vậy ít nhất sếp là cô đây cũng nên chi thêm ít tiền chứ "
"Được, về tôi sẽ bảo với Từ thúc chi thêm tiền cho anh em " - Dĩ An vẫn luôn sảng khoái với nhân viên của mình.

"Này, tại sao cô không tự bán lại lô hàng đó dù sao sớm muộn cô cũng phải xuất hiện thôi"
"Tôi không thích với lại..." - Dĩ An kéo dài thanh âm một chút "Tôi là thương nhân lương thiện nên không đụng vào hàng cấm"
"Cô hẳn là thương nhân lương thiện" - Tiêu Nhiên bĩu môi.

Hai thân ảnh đơn bạc bước đi trong bóng đêm, một đêm ồn ào náo nhiệt, máu tanh để lại phía sau lưng.

Im lặng bước đi nhưng ai cũng có thể hiểu rõ tâm tình của đối phương dù chỉ mới gặp lần đầu..