Đi Được Bao Xa?

Chương 10: Tình yêu không phải vật thế chấp!




Khôi cũng ngây người, bố tôi giục tôi dọn cơm, nhưng khi đó, tôi nào còn để tâm đến, vội quay nhanh vào trong để không ai có thể nhận ra giọt nước mắt của tôi.

Khôi biết.

Chỉ mình Khôi biết và cậu ấy đã chạy vào bếp cùng tôi.

Bố tôi, cô Nguyệt, bà nội tôi ra bàn ăn trước. Họ tưởng Khôi muốn vào giúp tôi dọn bữa.

Tôi nén chặt tiếng nức trong cổ, nghẹn đắng, thấm tới tận tim gan.

- Khôi... như này là sao? - tôi nghẹn ngào

Khôi cũng chỉ biết lắc đầu, cúi gằm đầu xuống như thể đã làm gì tội lắm, mắt buồn rười rượi, có thể tâm trạng cũng không hơn tôi đâu, con mắt cậu nói lên cho tôi biết tất cả. Tôi hụt hẫng như rơi xuống từ vách núi, cả người lâng lâng mà chân như cắm rễ xuống đất, chân tay bỗng nhiên trở nên thừa thãi. Khôi nắm tay tôi, ý muốn kéo tôi chạy ra khỏi đây nhưng không biết trong lòng tôi khi ấy nghĩ gì mà không thể đi được, không thẻ nắm tay cậu chặt một chút

Không thể... cùng nhau rời khỏi đây.

Tôi quay người, dọn bát đũa ra mâm. Nhẹ n hàng lướt qua cậu, tim hụt một nhịp đau đớn như ngàn dao đâm. Đôi tay còn run sóng nước. Mắt ướt cố tỏ vẻ bình thường. Khôi lững thững ra theo tôi.

Cả nhà nhìn hai đứa lạ lùng. Tôi không biết nên bắt đầu như nào, không biết câu đầu tiên nên nói gì. Vậy nên chúng tôi ngồi cạnh nhau, tôi xới cơm ra cho mọi người bình thản nhất. Còn trong lòng, tôi muốn bữa cơm này kết thúc thật nhanh, để chạy về nhà.

... và khóc.

Giây phút đưa bát cơm cho Khôi, nhìn thấy sợi dây tết màu đổ vẫn ở đó, lòng tôi lại xao động, tôi chợt nhận ra, kiếp nạn đang thử thách tôi, đang tách đôi ra nhưng tôi sẽ cố níu đến cùng, cho tới khi nào, sợi dây không còn trên tay cậu mới thôi.

Cậu là con cô Nguyệt cũng chả sao, tôi đâu coi cô ấy là mẹ, nên dĩ nhiên cũng không coi cậu ấy là anh trai. Nói về huyết thống, chúng tôi không liên quan, hoàn toàn xa lạ. Sao số kiếp lại trêu người như vậy?

Sao không lấy ai khác mà bố tôi lại phải lấy mẹ của Khôi. Sao không dưng lại gán cho chúng tôi lại mối nợ nần khốn nạn ấy.

Tại sao?

Tôi như chìm đắm miên man trong suy nghĩ, lý trí đấu tranh, không biết có nên nói ra hay không.

- Khôi bằng tuổi San đúng không? Có học cùng trường San không? - Bố tôi hỏi Khôi

- Cậu ấy bị câm bố ạ! - tôi buột miệng

Bố tôi không hề biết chuyện Khôi bị câm, cứ nghĩ cậu ấy im lặng vì ngại và không quen, nên khi tôi nói vậy, bố tròn mắt nhìn cô Nguyệt gật đầu, ánh mắt ái ngại.

- Mà hai đứa quen nhau từ trước à? Biết nhau là tốt rồi.- Bố hỏi tôi

Tôi lặng thinh, cổ họng nghẹn ứ, tay cứ nhấc đũa lên lại bỏ xuống. Tôi không biết nữa, tôi thấy tay Khôi run run.

- Bọn con học cùng cấp ba. - Tôi nói nhỏ

- Vậy sao?... Thế tốt quá! Vậy mai sau ráng làm anh em tốt. - Bố cười, gắp cho Khôi miếng gà chiên.

Tim tôi chợt nhói, rát kinh khủng, nước mắt cũng không kìm ngự mà bất chợt rơi xuống, lên bàn tay tôi. Khôi bèn vỗ vai tôi. Mọi người nhìn tôi khó hiểu. Khi đó, tôi không còn chịu đựng được nữa, lòng tôi nặng như đá đè, miệng nói rành mạch

- Con và cậu ấy, không chỉ là bạn học... mà còn là người yêu của nhau.

Cả ba người trước mặt sốc sững sờ ngẩng lên nhìn hai đứa tôi, muốn xác định lại những gì tôi vừa nói.

Tôi đứng lên, chạy ra ngoài, trốn tránh tất cả ánh mắt đó. Tôi không thể chịu nổi, tôi xúc động tới mức mắt nhòe cả đi, không còn nhìn rõ ai, cứ chạy mãi trong tiếng gọi của bố.

Khôi chạy theo giữ tôi lại, chúng tôi ôm nhau ở đầu ngõ. Tôi nghẹn ngào nức nở, tình yêu của chúng tôi, mới bén chớm, tôi chưa muốn dừng lại, tôi sợ mất cậu...

Khôi ôm tôi ghì chặt vào lòng, một tay vỗ vỗ lưng an ủi. Giờ phút này, mọi lời nói như chẳng còn thể giải quyết được việc gì. Như một phi vụ vỡ lở, đáng ra, chúng tôi không nên quấn vào nhau như định mệnh, hoặc có lẽ tôi nên cho bố tôi biết trước khi hai chúng tôi gặp nhau với vai trò là anh em không cùng dòng máu.

Liệu, chúng tôi còn đi được bao xa nữa?

Liệu có dám nắm chặt tay nhau đi con đường đầy định kiến và những bất tác thành của mọi người hay không?

Tôi sợ mất cậu, lại càng sợ nắm tay cậu. Vì tôi sợ có một ngày, thời thế bắt buộc, tình duyên bay đi, chúng tôi sẽ phải đau khổ buông tay nhau.

Chúng tôi ai về nhà người nấy, không một lời tạm biệt, trong lòng đặc sết sự hụt hẫng, cảm giác sắơ để vụt mất thứ quan trọng, nó như con sâu gặp nhấm ruột gan tôi.

Đầu tôi đau như búa bổ, không muốn nghĩ đến ai, bản thân tôi trước giờ đã từng mạnh mẽ nhiều lắm mà, tại vì được cậu nuông chiều bao bọc mới trở nên mềm yếu thế này.

Chúng tôi mấy ngày không liên lạc, cả ngày tôi chỉ trú trong phòng ngủ hoặc suy nghĩ, hay không thì vừa chăm hoa, vừa nghe bản nhạc buồn. Đầu óc khi nào cũng mơ màng, thơ thẩn.

Chắc đó người ta gọi là điên tình cũng phải.

Tim tôi chưa một giây phút nào thôi quặn thắt...

... ngay cả trong cơn mơ mẩn chập chừng.

Tôi quyết định bước ra khỏi phòng, tôi cần nói chuyện với bố.

- Bố, con có chuyện.

- Nếu là chuyện của con với Khôi thì nhất quyết bố không đống ý. Con và anh trai của con hãy dừng lại đi. - bố tôi vẫn đọc báo một cách dửng dưng.

- Đó không phải anh trai con. Bố hay mẹ có đẻ ra cậu ấy không? Tại sao cấm bọn con được yêu nhau chứ?

- Nhưng bố là cô Nguyệt là vợ chồng, luật pháp công nhận, và như vậy chính là công nhận hai bọn con là anh em.

Tôi lặng người, không nói thêm bất kì điều gì nữa. Những ngày vừa qua, tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Tôi mệt mỏi lắm. Mười năm, tôi đã sống một cuộc sống không cảm nhận được tình yêu. Giá như ai đó ban cho tôi sức mạnh, tôi sẽ đảo thời gian quay trở lại, và dừng nó ở ba tháng trước, thời điểm chúng tôi hạnh phúc nhất, thời điểm tôi quên mất mọi đau khổ trong quá khứ.

... Và vì, thời điểm đó, tôi với cậu yêu nhau, chân thành nhất.

Để ngày hôm này, tôi chỉ còn biết ước nguyện. Lẳng lặng nhìn dây chỉ đỏ cột ở tay, sự hy vọng lại dâng lên, tôi có thể tìm lại bà cụ ấy, đúng, bà cụ ấy có thể sẽ giúp đỡ hai đứa vượt qua kiếp nạn này.

Tôi vẫn hy vọng, hy vọng nhiều lắm, rồi tôi gọi điện cho chị Cẩm Thạch hỏi về bà cụ đó, thì tôi lại thất vọng, một cách não nề.

Bà cụ neo đơn một mình chết cách đây không lâu, bà bị ngã từ vách núi xuống, được đưa đi cấp cứu nhưng tới bệnh viện, chỉ kịp nói một câu với người đưa: " Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của thiên duyên rồi, nhắm mắt xuôi tay cũng an lòng."

Biết vậy, lòng tôi nôn nao, có lẽ nào, chúng tôi là cái thiên duyên nghiệp chướng đó, được giúp đỡ nhưng cuối cùng lại không thể vượt qua. Nước mắt tôi chảy xuống không thể kiểm soát nổi. Tôi nên làm gì đây?

Cả một tuần, hai chúng tôi không liên lạc với nhau, đôi khi là chính tôi không nghe máy. Tôi rối trí, tôi đang trốn cậu, tôi sợ gặp nhau, sợ cậu sẽ nói câu chia tay, tôi đột quỵ mất. Vậy nên tôi trốn mãi trong căn phòng tối, chỉ dám nhìn mọi vật qua ô cửa sổ. Lối về ảm đảm nhìn ảnh cậu, tôi nhớ quán cafe.

Mặc chiếc quần bò và khoác tạm chiếc áo thu mỏng mỏng. Bóng đen bao trùm con đường vắng, tôi nheo mắt để đi, chưa bao giờ lối đi lại lẳng lặng như thế. Bản nhạc buồn vang lên qua headphone. Tôi đờ người, chợt nhớ những giây phút bước chung, cớ sao giờ lại cô độc thế này?

Quán cafe của Khôi còn mở, nhưng ở đó không có cậu, tôi vào quán nhìn quanh, đám nhân viên nhận ra tôi nên cũng có chào hỏi vài câu, đã một tuần cậu không tới quán, họ bảo thế. Có lẽ cậu giống như tôi, sợ đối mặt với những hạnh phúc xưa cũ, để rồi lại tự hỏi con tim những điều đau đớn "Có tiếp tục nữa được không?"

Tự pha cho mình một ly Capuchino quen thuộc, bỏ tiền vào ống rồi ra khỏi quán. Trời không biết đã mưa phùn từ bao giờ. Tôi chỉ mỉm cười nhạt rồi lao ra màn trời mưa tối, hạt mưa nhỏ mà bắn hắt vào mặt đau rát. Tôi tự dưng thích cảm giác ấy, nó khiến tôi quên mất nỗi đau trong lòng. Mặt bị đỏ lựng vì đau, ông trời cũng biết dằn vặt con người lắm, muốn tôi phải đau từ trong ra ngoài cho đều. Nhưng ông trời cũng nhầm rồi, tôi rất mạnh mẽ, chút chuyện cỏn con này, chẳng phải trước đây tôi cũng nếm đủ rồi hay sao?

Mặt đau, tim bỗng dưng cũng đau nhói, vừa cố tỏ ra mình ổn mà thực sự không ổn chút nào.

... trong thâm tâm đang chờ một người...

Ngã ba đường xe cộ đi lại, tôi mỏi mệt chẳng muốn chờ đen xanh liền nhào ra để đi luôn nhưng không được...

Có bàn tay kéo tôi lại, rất mạnh, tôi liền nháo nhào vào trong một cái lán người bán hàng ven đường để lại. Mặt mũi ướt lèm nhèm bởi nước mưa hay nước mắt thì tôi cũng chả rõ, chỉ thấy mờ mờ một bóng hình thân quen cầm chiếc ô nhỏ đứng chắn trước mặt tôi sừng sững. Cơn mưa một lúc lại to hơn, bắn tành tành xuống đất. Gió thổi vào những tán cây phần phật rào rào. Tôi chợt nhận ra, chớm đông rồi.

Trước mặt tôi, chẳng phải chính là người mà tôi mong mỏi nhất hay sao, nhưng tôi lại cố trốn tránh, không nhìn thẳng vào đôi mắt buồn của cậu. Chúng tôi đứng im, cho đến khi Khôi vòng tay ôm xiết tôi thật chặt

Tôi xúc động, không biết bao lâu rồi chúng tôi không được gần nhau như vậy.

- Tôi nhớ cậu.

Chúng tôi ôm những cái ôm thật chặt, cho bõ những ngày xa cách, nhưng càng ôm lại càng tủi thân hơn, càng trống lạnh hơn. Giữa chúng tôi, xuất hiện khoảng cách rồi, đó chính là mối quan hệ anh em.

Khôi lau nước mắt cho tôi, đưa cho tôi một cái túi bốc khói, là mực chiên giòn, và hộp cái hộp gỗ nâu mà tôi cũng chả hiểu là gì nữa. Sau cùng, cậu ấy dí cái ô cho tôi rồi chạy thằng. Có khi nào cậu ấy không không? Tôi chả biết, chỉ thấy mờ mờ khỏe mắt đỏ cay của cậu.

Tôi đi về, ngoài đường lạnh lắm, mưa ngừng mù mịt, chỉ còn lất phất mà lòng tôi giá căm căm, tay lạnh buốt vì đột nhiên thiếu đi hơi ấm quen thuộc. Bầu trời đen ngòm, như chính tâm chí của tôi lúc này.

Đêm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, vừa ăn mực chiên vừa ấm ức khóc, chúng tôi sao lại thành ra như này? Chiếc hộp gỗ là những tấm ảnh trên Mộc Châu của chúng tôi, đẹp tuyệt, nhưng tiếc rằng, đó là chuyện của quá khứ. Tay tôi cứ mân mê từng tấm ảnh như nuối tiếc.

Tôi gục mặt xuống đầu gối khóc nức nở nhưng nghẹn không dám lên tiếng. Cơn đau như thấu trời lan từ đầu xuống tận ngón chân làm tôi nghẹt thở. Khi đó mà chết được luôn thì tốt quá. Sao cuộc đời lại khốn khổ khốn nạn thế này?

Đêm đó, với tôi mà nói, là miên man vô tận nhất, gần sáng mới mệt mỏi chợp mắt chút chút. Sáng hôm sau, khi vừa xuống tầng hai, tôi đã nghe thấy tiếng nói chuyện lớn nhỏ trong phòng bố, liền ghé tai lắng nghe một chút.

- Nguyệt, em có hiểu cho anh không? Anh rất yêu em, nhưng chúng ta, chúng ta có tuổi rồi, có lẽ, chúng ta nên hy sinh một chút, anh biết làm vậy em rất đau lòng, nhưng có thể nào, vì con của hai đứa được không?

Tôi sốc lắm, chủ đề câu chuyện này là chúng tôi, chả bao giờ tôi nghe lén ai, nhưng lần này lại cố tình nán lại trước phòng bố, có lẽ cũng là ý trời.

Tôi chăm chú nghe, nhưng tiếng nhỏ quá, hơn nữa, cửa không khóa nên mới mở hé ra một chút để nhìn.

Tôi thấy cô Nguyệt đang để cho bố tôi tựa lên vai, bố tôi khóc, khóc như chính tôi đêm hôm qua vậy.

- Anh xin lỗi em. Chỉ vì anh mà em khổ như này. Nhưng anh cũng thương bé San lắm, anh không thể để nó chịu thiệt thòi nữa.

Cô nguyệt chỉ ôm đầu bố tôi lắc đầu nhẹ, cô ấy cũng khóc.

Và tôi cũng khóc...

- Anh xin em, chúng ta li hôn nhé, nếu chúng ta không là vợ chồng nữa, chúng ta sẽ là thông gia, được không em? Hà San, nó đã chịu nhiều cực khổ rồi. Anh không thể đứng nhìn con nó mãi thẩn thơ như vậy, nó sẽ điên mất em à.

Cô Nguyệt cắn chặt răng, khóc từng tiếng nức nở, đầu gật gật. Hai người ôm nhau mà khóc. Tôi cố gắng không gào lên, giờ tôi đau hơn bao giờ hết. Chân tôi run lẩy bẩy, không thể bước vào ôm lấy bố, cũng không thể bỏ đi như chưa nghe thấy gì. Tôi chết chân tại chỗ đó.

Thì ra, bố tôi đã thương tôi nhiều như vậy.

Thì ra bố tôi không hề mạnh mẽ và cứng nhắc như tôi tưởng, là tự chính tôi đã xa cách bố, là chính tôi không chịu hiểu cho nỗi khổ của bố.

Bố tôi... cuối cùng vẫn là bố của tôi.

Mím chặt môi, tôi mở cửa phòng, bước vào. Hai người họ vội vã lau nước mắt, cố không cho tôi thấy bộ mặt đau khổ của họ.

- Con... - bố tôi bất ngờ trân trân

Tôi không nói lời nào, ôm nhào vào lòng bố khóc lớn, như hồi tôi còn bé ấy, khóc vô tư nhất, tôi còn nhiều thứ, còn bố, còn gia đình, tôi không thể vì mình mà bắt mọi người hy sinh. Lúc đó, tôi chợt như một người khác, không còn lo cho mình mình nữa, mà còn nghĩ cho cả bố và cô Nguyệt.

Tôi và Khôi khó khăn lắm mới đến được với nhau, đã yêu nhau nhiều lắm, đã bên nhau gần bốn năm cuộc đời, gặp một chút chuyện mà còn đau lòng chết đi sống lại. Còn bố tôi, bố và cô Nguyệt đã bên nhai mười năm, cũng trải qua vô vàn sóng gió, nói một câu ly hôn để chúc phúc cho chúng tôi liệu có phải quá đau lòng không? Tôi chưa bao giờ tôn trọng tình yêu của bố như vậy.

Rõ ràng, tôi là một người ích kỉ, nhưng giây phút này, tôi lại thấy bố quan trọng hơn tất cả.

Vì bố là bố của tôi.

Không nói đến chuyện tình yêu ai nhỏ, tình yêu ai lớn. Mà cái chính là không thể vì một tình yêu mà hy sinh đi một tình yêu khác nhiều hơn thế. Tôi cần công bằng, cần yêu thương, thì ai lấy công bằng và yêu thương cho bố tôi và mẹ Khôi.

Giây phút ấy, con tim tôi chấp nhận. Miệng đắng ngắt nói với bố.

- Bố à con muốn xa nơi này một thời gian... Một khoảng đủ để quên đi cậu ấy. Bố, bố hãy cứ hạnh phúc với cô Nguyệt, cũng đừng áy náy. Có lẽ tình yêu của con chưa đến, con chấp nhận.

Nói rồi, tôi đứng lên chạy ra ngoài. Miệng nói mạnh như vậy nhưng lòng tan nát từng mảnh. Tôi ra khỏi nhà, đeo khẩu trang lại, lên tuyến xe bus quen thuộc.

Hôm này, tôi có một chuyện quan trọng phải làm, để kết thúc tất cả, chúng tôi gắn bó với nhau vì duyên, không đến được với nhau, do phân.

Tôi muốn đi xa.