Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Quyển 3 - Chương 9: Hôn




Mộ Dung Lâm Phong mang theo Tiểu Bạch đi trên con đường lớn ồn ào náo nhiệt. Tiểu Bạch cũng là lần đầu tiên một mình đi dạo với Mộ Dung Lâm Phong, trước kia phía sau hai người thường xuyên có Trúc Tử hay kêu Tiểu Bạch là bé ngốc, nhưng mà hiện tại chỉ có Mộ Dung Lâm Phong nắm tay Tiểu Bạch, chậm rãi bước đi trên đường lớn nơi dị quốc tha hương, cũng có thể nói đây là lần đầu hai người hẹn hò đi. Lúc này Mộ Dung lâm phong trong lòng chính là nghĩ như vậy, tuy rằng Tiểu Bạch tính đến bây giờ đã bị Mộ Dung Lâm Phong ăn hai lần, nhưng vẫn là dáng vẻ tỉnh tỉnh mê mê.

Tuy rằng hiện tại là mùa đông giá lạnh, nhưng trên đường vẫn có rất nhiều người qua lại, dù sao cũng không thể vì thời tiết rét lạnh mà bỏ qua vấn đề sinh kế ngày thường, dù là có khó khăn đến thế nào, con người luôn phải dựa vào lao động để được trả công mà duy trì cuộc sống.

Bởi vì hiện tại là giữa trưa, cho nên thái dương chiếu thẳng trên đại địa rộng lớn. Tuy rằng không giống mùa hè làm cho người ta nóng bức, song so với sáng sớm và buổi tối mùa đông thì ấm hơn một chút. Phố xá ở quốc gia nào cũng luôn náo nhiệt, dân phong bất đồng, náo nhiệt bất đồng, tựa như hiện tại hai bên đường không chỉ có người bán hàng là nam, cũng có người bán là nữ đang rao to mua bán. Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch trên người mặc là y phục thoải mái sa hoa, hơn nữa Mộ Dung Lâm Phong dáng vẻ cũng thật bất phàm, vì thế được đủ loại người bán hàng rong hoan nghênh, tuy vậy trở thành tiêu điểm của công chúng cũng không phải một chuyện có thể coi là vui vẻ. Tỷ như hiện tại trên phố buôn bán, vừa tiến vào phố xá phồn hoa kia, lập tức chui ra một đống người bán hàng rong, nam nữ đều có, đều trước tranh sau đoạt chào hàng mình bán về phía Mộ Dung Lâm Phong, đồ ăn có, đồ dùng có, thương phẩm chỉ dùng để nhìn cũng có, đây cũng là hành vi của Mộc Diễm quốc từ thời Diễm Thích nhầm cổ vũ và mở rộng đối với tiểu thương, cũng có lợi cho quốc gia phát triển, tăng cường sức tự lực cánh sinh cùng tinh thần gây dựng sự nghiệp của cư dân Mộc Diễm quốc. Không thể không nói vào lúc ấy vẫn còn là chính sách có ích cho một quốc gia nhỏ yếu.

Cơ mà hiện tại các tiểu thương cứ xông đến, làm cho Mộ Dung Lâm Phong có chút ảo não cùng phiền muộn, Mộ Dung Lâm Phong tự biết bản thân có bệnh sạch sẽ rất nặng, trừ bỏ Tiểu Bạch ra, Mộ Dung Lâm Phong cũng không muốn cùng những người khác tiếp xúc thân thể, việc này làm cho Mộ Dung Lâm Phong cảm thấy chán ghét cùng bực bội nói không nên lời, vì thế Mộ Dung Lâm Phong liền áp mặt Tiểu Bạch vào ngực mình, nhẹ nhàng bịt tai Tiểu Bạch lại, sau đó lạnh lùng nhìn chăm chú mọi người, nhíu hai hàng lông mày trầm thấp lên tiếng nói: “Cút ngay.”

Tuy rằng Mộ Dung Lâm Phong nói cũng không lớn, nhưng trái tim mọi người ở đó lại cảm thấy từng trận âm hàn, tuy rằng hiện tại là ngày đông giá rét, rõ ràng trước đó cũng không thấy quá rét lạnh, song khi mọi người bị ánh mắt lạnh lùng âm tà của Mộ Dung Lâm Phong liếc qua, đều không tự giác rùng mình một cái, sau đó ý thức còn chưa phản ứng được, thân thể đã tự động tự giác tản ra bốn phương tám hướng. Tiểu Bạch cảm giác được đầu bé bị Mộ Dung Lâm Phong đè lại, còn cái lỗ tai thì bị che lại, Tiểu Bạch cảm thấy rất kỳ quái hơi hơi lắc lắc đầu, tuy rằng cảm thấy Mộ Dung Lâm Phong dùng lực cũng không lớn để đè bé lại, cơ mà không biết vì sao luôn tránh không ra, loáng thoáng tựa hồ còn nghe sư phụ nói gì đó, đương khi Tiểu Bạch đang muốn mạnh mẽ giãy ra một lần nữa, liền thật sự nhẹ nhàng thoát được, nhìn nhìn chung quanh, vừa mới còn rất nhiều người vây quanh, hiện tại quanh thân bé cùng sư phụ đều trống rỗng, kỳ quái “Sư phụ, mới rồi làm sao vậy?”

“Ân...... Không biết nữa, vừa rồi có nhiều ruồi bọ lắm, vi sư đã đuổi hết chúng đi rồi.”

Ruồi bọ? Tiểu Bạch quay quay cái đầu nhỏ, tựa hồ không hiểu lắm lời Mộ Dung Lâm Phong nói, mà Mộ Dung Lâm Phong cũng không định giải thích, sửa sang lại cái nón nhung hơi bị lệch đi một chút của Tiểu Bạch, lại hôn một cái lên cái trán trên đầu nhỏ của Tiểu Bạch, lại một lần nữa nắm bàn tay mang bao tay ấm áp của Tiểu Bạch, hướng về một đoạn đường ít người mà đi.

“Sư phụ, Trúc Tử muốn đi đâu a, chúng ta không thể đi theo sao?”

“Trúc Tử trong nhà có chút việc, cho nên chúng ta không tiện đi theo, Tiểu Bạch rất muốn đi sao?”

Tiểu Bạch đang đi đột nhiên ngừng lại, mang theo một chút nghi hoặc: “Trúc Tử cũng có phụ thân cùng mẫu thân sao? Trúc Tử về sau còn có thể ở cùng chúng ta không? Sư phụ sau này có phải cũng về gặp phụ thân cùng mẫu thân của sư phụ không?”

Mộ Dung Lâm Phong nghe được hỏi Tiểu Bạch như vậy tựa hồ sửng sốt một chút, mỉm cười yếu ớt, sau đó cúi người chạm cái trán mình vào trán của Tiểu Bạch, “Vi sư đã không còn phụ thân cùng mẫu thân. Cho nên không phức tạp như vậy, căn nhà trúc trong rừng rậm sương mù chính là nhà của chúng ta. Về phần Trúc Tử, nếu y muốn đi theo vi sư, vậy thì cứ đi theo, muốn ở lại phủ Lý tướng quân cũng tùy y đi.”

Tiểu Bạch nắm thật chặt tay Mộ Dung Lâm Phong giấu trong trong tay thật dài thật dày áo: “Đó không phải là nói, Trúc Tử về sau có thể sẽ không ở cùng chúng ta sao?”

“Tiểu Bạch thực luyến tiếc Trúc Tử sao? Trúc Tử trước kia không phải vẫn luôn gọi Tiểu Bạch là bé ngốc sao?”

“Ân...... Nhưng mà Trúc Tử luôn chuẩn bị rất nhiều món ngon cho Tiểu Bạch ăn. Nếu Trúc Tử đi mất, Tiểu Bạch

sẽ rất nhớ Trúc Tử, cho nên Tiểu Bạch hy vọng Trúc Tử tiếp tục sống chung với chúng ta.”

“Như vậy a, song Trúc Tử cũng có người nhà của y. Tuy rằng trước kia chưa từng nói qua, nhưng trong lòng luôn có người quan trọng nhất giấu thật sâu trong lòng, nếu Trúc Tử tiếp tục theo chúng ta, về sau có thể sẽ không gặp lại nữa, Trúc Tử trong lòng có thể sẽ thương tâm.”

Tiểu Bạch mâu thuẫn nhíu nhíu hai hàng lông mày nhỏ, hy vọng Trúc Tử về sau sẽ ở cùng bé, cùng sư phụ, nhưng cũng hy vọng Trúc Tử có thể mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc. Ách. Thật là mâu thuẫn mà.

Nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Bạch thật mơ hồ đáng yêu, Mộ Dung Lâm Phong thừa dịp đến góc đường ít ai qua lại, Mộ Dung Lâm Phong áp tới đôi môi Tiểu Bạch. Đầu lưỡi phấn hồng đầu tiên là đùa quanh đôi môi hơi hé mở của Tiểu Bạch một chút, rồi mới xâm nhập vào trong. Tiểu Bạch tựa hồ thật không ngờ sư phụ bé lại vào lúc bé đang rối rắm không hiểu rõ này mà hôn bé. Tuy rằng ngây ra một chút, nhưng khi ý thức được, liền ngoan ngoãn hơi hơi mở đôi môi mình ra, để cho đầu lưỡi linh hoạt nhanh nhẹn của sư phụ chui vào miệng mình, sau đó để đầu lưỡi sư phụ liếm hết bên trong. Không buông tha một chỗ nào.

Mộ Dung Lâm Phong nhiệt tình liếm lấy ngọt ngào của Tiểu Bạch. Đoạn cảm giác được có người đang dần hướng về phía này, mới lưu luyến không rời khỏi đôi môi của Tiểu Bạch. Ở giữa câu ra một sợi tơ màu bạc, bị Mộ Dung Lâm Phong dùng đầu lưỡi quấn lấy vào miệng mình. Sau đó nhìn đến Tiểu Bạch mặt đỏ hồng nhìn động tác vừa rồi của hắn, Mộ Dung Lâm Phong cảm thấy Tiểu Bạch ngơ ngác như vậy thực đáng yêu, liền rất nhanh ấn lên đôi môi vẫn còn ấm áp ướt ác của Tiểu Bạch còn giữ ấm áp ướt át một chút.

“Tiểu Bạch thấy lúc vi sư hôn là có cảm giác gì?”

Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, sờ sờ lên vị trí trái tim, nói: “...... A...... nóng nóng ạ...... Nơi này cũng sẽ đập rất nhanh, nhưng mà trước kia sư phụ nói...... hôn...... là chuyện chỉ có những người thật thích nhau mới làm...... Sư phụ bởi vì rất thích Tiểu Bạch cho nên mới hôn Tiểu Bạch...... Cho nên Tiểu Bạch rất là vui vẻ...... Tiểu Bạch cũng thích nhất sư phụ...... Nếu sư phụ không hôn Tiểu Bạch...... Tiểu Bạch sẽ thấy khổ sở.”

Mộ Dung Lâm Phong ôn nhu cười cười với Tiểu Bạch, nói: “Ân, vi sư biết, cho nên Tiểu Bạch nghĩ lại, nếu Trúc Tử về sau không được người y thích hôn nữa...... còn phải rời xa người y thích, vậy Trúc Tử cũng sẽ thấy rất khổ sở.”

“Ân...... Tiểu Bạch không muốn Trúc Tử khổ sở. Trúc Tử ở bên người y thích. Tiểu Bạch cũng muốn vĩnh viễn ở bên cạnh sư phụ.” Tiểu Bạch ôm lấy cổ Mộ Dung Lâm Phong, nhu thuận dùng má mình giáp ma xát hai má Mộ Dung Lâm Phong nói.

“Ừ ừ -vi sư sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Tiểu Bạch. Hiện tại hiếm khi chỉ có hai chúng ta, Tiểu Bạch muốn đi xem kịch không? Vi sư mang Tiểu Bạch đi xem kịch. Nghe nói có một chỗ diễn hay lắm.”

Tiểu Bạch quay đầu nhìn nhìn Mộ Dung Lâm Phong, “Xem kịch?...... Đánh nhau sao?”

“Không phải, vi sư mang Tiểu Bạch đi xem sẽ biết.”

“Ân ân, Tiểu Bạch muốn đi.”