Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Quyển 3 - Chương 37: Thỉnh tội




Băng tuyết tan đi, xuân về trên đất nước, vạn vật bốn mùa bắt đầu hồi sinh.

Ánh nắng dịu dàng thẹn thùng trốn khỏi mặt trời chiếu xuống thế gian, làm sáng lên vùng đất rộng lớn của Thương Mộc đại lục, mầm non trên mặt đất nhỏ bé nhưng kiên cường phá đất vươn lên, sau khi tuyết tan đi, nước chảy tưới lên vùng đất này, sinh mệnh mới, ngày mới, khởi đầu mới.

Ánh nắng lén xuyên qua những lỗ to trên cửa sổ cùng cửa lớn rộng mở len vào phòng từ từ tỏa sáng, một bé con ngoan ngoãn nằm trên chiếc giường mềm mại giữa căn phòng ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ trắng nõn, giữa hai mắt thoải mái phẳng lặng, chỉ là ánh mắt bình thường luôn lấp lánh vẫn chưa có ý mở ra, trên người tỏa ra một hương thơm thoang thoảng đặc biệt sạch sẽ quen thuộc, một mái tóc mềm mượt rơi trên gối đầu, hô hấp vững vàng, mặc nội y tơ lụa, cả người chìm trong ổ chăn ấm áp, tất cả hết thảy đều dịu dàng bình thản, hoàn toàn không còn thấy bóng dáng Tu La khiến người khác kinh sợ nữa, tựa như chuyện xảy ra ngày hôm qua đều chưa từng tồn tại, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, mà hiện tại ác mộng đã sớm qua đi, còn lại mộng đẹp ngọt ngào, có ngươi và ta thân thiết tồn tại.

Mộ Dung Lâm Phong ngồi ở bên giường, một bàn tay vươn vào ổ chăn ấm của Tiểu Bạch, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nho nhỏ mềm mại của bé, mà Tiểu Bạch đang ngủ say ngón trỏ cũng bất giác móc lấy bàn tay kia, giống như đang nói, không rời không cách, cùng ngươi tồn tại.

Mộ Dung Lâm Phong tuy rằng cả đêm không ngủ được chút nào, nhưng vẫn phong thần tuấn lãng, gánh nặng trong lòng đã dỡ xuống, lo lắng đã tiêu tan, hiện tại trong lòng Mộ Dung Lâm Phong chỉ chờ điều dịu dàng nhất đối với hắn trên thế gian này– Tiểu Bạch — tỉnh lại.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy hàng mi thật dài của Tiểu Bạch được ánh sáng mặt trời ôn nhu bao phủ, lấp lánh vô số ánh sao dưới hàng mi kia, làm cho Tiểu Bạch đang ngủ say thoạt nhìn trở nên nhu hòa hơn, thần thánh hơn, Mộ Dung Lâm Phong nhịn không được cúi xuống nhẹ nhàng đem đôi môi mềm mại của hắn chạm lên bờ mi của Tiểu Bạch, cảm thụ nhịp đập của sinh mệnh, sinh mệnh dao động.

Nhưng mà giờ phút này không khí tràn đầy ấm áp trong phòng lại bị tiếng đập cửa cắt ngang, “Chủ nhân...... Từ Nguyệt Cơ...... cầu kiến......” Diễm Nguyệt Cơ tựa vào cửa thở hổn hển cung kính bái kiến, tuy rằng toàn thân đầy vết thương đau đớn, nhưng vẫn kiên trì quyết tâm muốn đến gặp Mộ Dung Lâm Phong, không để ý ở bên cạnh là Trúc Tử tức giận cùng Trần Thần nhíu mi không đồng ý.

Đúng vậy, khi Diễm Nguyệt Cơ còn chưa phải là Mộc Diễm quốc quốc quân, thưở ban đầu, họ của ả là Từ, mà không phải là quốc tính “Diễm” được Diễm Thích ban cho, tên đầy đủ là Từ Nguyệt Cơ, ảnh tử mười năm trước nguyện trung thành vì Diễm Thích, chỉ là nhân vật tồn tại trong bóng đêm, không được mọi người ca ngợi truyền tụng, toàn bộ cuộc sống là ở chỗ tối quay quanh Diễm Thích.

Tuy rằng Diễm Nguyệt Cơ không biết vì sau Diễm Thích bệ hạ mười năm sau trở về lại trở nên trẻ tuổi như thế, song Diễm Nguyệt Cơ biết, khí thế quen thuộc kia, giọng điệu quen thuộc kia, thị huyết quen thuộc kia, cùng với hình ảnh đã khắc sâu trong óc Diễm Nguyệt Cơ, bỏ qua dáng vẻ trẻ tuổi, thật không khác chỗ nào cả. Trong lần đầu tiên gặp mặt, Diễm Nguyệt Cơ xuyên qua biển người đông đúc, nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong cách đó không xa, không chút kinh hoảng đứng giữa biển người, lúc ấy trong lòng Diễm Nguyệt Cơ còn hơi dao động, nếu không phải khi đó vẻ mặt Mộ Dung Lâm Phong quá mức vân đạm phong khinh, quá mức ôn hòa, có lẽ khi đó Diễm Nguyệt Cơ đã vô thức thốt lên, gọi tên người anh hùng ả vẫn chôn giấu dưới đáy lòng, người kia tên Diễm Thích.

Diễm Nguyệt Cơ lúc này đây tâm kích động khó nhịn, tuy rằng hiện tại trên người vẫn đau nhức không thôi, hơn nữa giờ ả là kẻ có tội, không được khoan thứ, nhưng ả vẫn không nhịn được xúc động muốn gặp Mộ Dung Lâm Phong, không, hiện tại hẳn nên gọi là Diễm Thích bệ hạ, vào cái ngày mà Diễm Thích bệ hạ cứu Diễm Nguyệt Cơ về, Diễm Nguyệt Cơ đã quyết định cả đời trung thành với Diễm Thích bệ hạ, chỉ một mình Diễm Thích bệ hạ mà thôi, Diễm Thích bệ hạ hùng tài phách chí, con người như Chiến thần ấy, vĩnh viễn là chủ tử trong lòng Diễm Nguyệt Cơ.

Ở trong phòng, Mộ Dung Lâm Phong nghe được tiếng Diễm Nguyệt Cơ ngoài cửa, vẻ mặt không khỏi nhăn nhíu, lộ ra một nét tức giận, cũng không đáp lại, cứ thể lẳng lặng ngồi bên Tiểu Bạch đang ngủ trên giường, mà Diễm Nguyệt Cơ ở ngoài phòng đợi lâu không thấy hồi âm lại trở nên nóng vội, sợ Mộ Dung Lâm Phong không thèm gặp ả, vì thế mạo hiểm tánh mạng mạo muội đi vào trong phòng, dưới ánh nhìn chăm chú đang nén giận nổi bão của Mộ Dung Lâm Phong, dưới chân mềm nhũn, “bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Giờ phút này, Mộ Dung Lâm Phong đã không còn là hình tượng hảo ngôn hảo ngữ, tao nhã bình thường nữa, cũng không có ý định dùng chiếc mặt nạ kia che dấu bản chất thật của hắn, Mộ Dung Lâm Phong hắn vốn chính là không để chúng sinh vào mắt như vậy.

Thiên hạ muốn thế nào, có quan hệ gì đến ta!

Mộ Dung Lâm Phong ngồi trên cao ngó xuống, cao ngạo nhìn Diễm Nguyệt Cơ quỳ rạp người trên mặt đất, mâu quang trong mắt ẩn chứa lạnh lùng, xem những kẻ chung quanh như sâu chuột, quanh thân là hàn khí tản ra làm cho người ta lạnh thấu tâm can, khiến cho Diễm Nguyệt Cơ trường kỳ làm đế vương cũng không khỏi run rẩy, cắn chặt khớp hàm, đây mới là bộ mặt thật của Mộ Dung Lâm Phong sau bình phong tao nhã kia, cường giả sống dựa vào máu và đao kiếm kia, người đặt nền móng hưng thịnh cho cả Mộc Diễm quốc, nhân vật mà từ Mộc Diễm quốc cho đến cả Thương Mộc đại lục đều e ngại — Diễm Thích......

“Ta chưa tìm ngươi, ngươi đã tự động dâng mình đến cửa, cũng thật có dũng khí a!!” Mộ Dung Lâm Phong lạnh lùng nói xong, nhìn thấy Diễm Nguyệt Cơ cả thân thể giống như muốn vùi sâu vào đất, Mộ Dung Lâm Phong khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.

“Thuộc...... hạ...... Thuộc hạ...... biết rõ tội của bản thân...... không thể tha thứ...... Nhưng mà...... hóa ra bệ hạ không có...... không có chết...... Thuộc hạ chết cũng cam nguyện...... Thuộc hạ......” Diễm Nguyệt Cơ nén đau đớn, gian khổ nói.

Mà điều này cũng không khiến Mộ Dung Lâm Phong dịu sắc mặt lại, trong mắt càng tàn nhẫn thâm trầm hơn, không tiếng động mà khí thế cường đại bước đến trước mặt Diễm Nguyệt Cơ, vô thanh vô tức nhìn chăm chú vào Diễm Nguyệt Cơ dưới chân. Mà Diễm Nguyệt Cơ cả thân thể quỳ rạp trên mặt đất, bởi vì cảm giác được Mộ Dung Lâm Phong đi đến trước mặt ả, lại không vang lên chút tiếng động nào, cả trái tim đều thắt chặt lại, thật lâu trước kia, Diễm Nguyệt Cơ đã biết qua thủ đoạn tàn nhẫn của Mộ Dung Lâm Phong, trực tiếp làm cho người ta muốn sống cũng không được, khổ không nói nổi.

Tuy rằng bây giờ mùa đông đã sắp qua, nhưng dù băng tuyết đã tan thì khoảng thời gian này trời vẫn rất lạnh, mà lúc này đây Diễm Nguyệt Cơ không chỉ trán đang chảy mồ hôi, thân thể mặc y phục thật dày cũng đổ mồ hôi lạnh đầy lưng, điều này không thể không làm cho trong lòng Diễm Nguyệt Cơ cực kỳ e ngại, giống như đã nửa thế kỷ trôi qua, thực tế còn chưa qua hết một khắc, Diễm Nguyệt Cơ đã sắp chống đỡ hết nổi muốn ngã xuống đất, thừa nhận quá trình này làm cho người ta đau không bằng chết, chẳng thà cho Diễm Nguyệt Cơ một đ

ao thống khoái đi.

Mà trùng hợp là Mộ Dung Lâm Phong cực kỳ am hiểu đặc điểm này của con người, nhìn thấy Diễm Nguyệt Cơ chóng mặt sắp ngã xuống, lãnh ngạo dùng mũi giày của mình nâng nhẹ cằm dưới của Diễm Nguyệt Cơ, nhìn vào khuôn mặt trắng bệch hoảng sợ phủ kín mồ hôi lạnh của Diễm Nguyệt Cơ, ngữ khí nhẹ nhàng lại đủ âm ngoan nói, “Từ Nguyệt Cơ, ta ghét nhất chính là những kẻ tự cho mình là thông minh, mười mấy năm không gặp, ngai vàng đế vương tựa hồ khiến ngươi chẳng để ai vào mắt, muốn làm cái gì thì làm cái đó, Từ Nguyệt Cơ a, Từ Nguyệt Cơ, ngươi có biết giờ phút này ta muốn làm cái gì nhất không? Ta muốn......”

Diễm Nguyệt Cơ sắc mặt tái nhợt hoảng sợ nghe thấy, Mộ Dung Lâm Phong còn chưa nói xong đột nhiên ngừng lại, cảm giác được Mộ Dung Lâm Phong từ từ ngồi xuống trước mắt ả, một bóng ma to lớn bao trùm lấy Diễm Nguyệt Cơ, cả thân thể buộc chặt lại cứng ngắc, xúc giác cổ chạm vào băng lãnh, lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên, sau đó cái cổ mảnh khảnh của Diễm Nguyệt Cơ bị Mộ Dung Lâm Phong từ từ siết chặt lại, sau đó, trái với hành vi thô bạo trong tay, nhẹ nhàng nói bên tai Diễm Nguyệt Cơ, “...... Ta muốn giết Diễm Oánh, từng nhát từng nhát, chậm rãi xẻo từng miếng thịt trên người nó xuống trước mặt ngươi, hoặc là đưa nó đi sung quân vào quân đội làm quân kĩ, ngươi cũng biết cái chốn trường kỳ không được phát tiết ấy mà, Diễm Oánh chính là cam lộ duy nhất của bọn họ, cho ngươi thử cảm giác đất bằng dậy sóng ngày đó, sống không bằng chết, ngươi chết tiệt không nên vì tình yêu thấp kém yếu đuối trong đáy lòng ngươi mà lôi kéo ta vào, còn thiếu chút nữa làm cho Tiểu Bạch bị mất mạng......”

Gương mặt Diễm Nguyệt Cơ vì hít thở không thông mà dần biến thành màu đỏ tím há miệng, khi nghe được Mộ Dung Lâm Phong nói đến Diễm Oánh, đôi mắt nhắm chặt lập tức mở to, đồng tử cấp tốc co rút lại, kinh hoảng bắt đầu giãy dụa, tứ chi vốn cho dù chết đi cũng không dám nhúc nhích, lại kịch liệt giãy dụa lên, Mộ Dung Lâm Phong bởi vì ghét tiếp xúc thân thể quá nhiều với Diễm Nguyệt Cơ, cho nên buông cổ Diễm Nguyệt Cơ ra.

Diễm Nguyệt Cơ không để ý tới vết thương đã bị vỡ ra, còn có khuôn mặt đỏ bừng hít thở không thông, đương khi Mộ Dung Lâm Phong cực chán ghét buông Diễm Nguyệt Cơ ra, Diễm Nguyệt Cơ lập tức thấp kém nắm lấy vạt áo Mộ Dung Lâm Phong, lại bị Mộ Dung Lâm Phong trước sau lạnh lùng vô tình đá văng ra, chỉ có thể ra sức dùng dập đầu trên sàn nhà cứng rắn, phát ra tiếng vang “cốp cốp”, cho dù cái trán bị vỡ ra cũng không để ý, khàn khàn khẩn cầu, “...... Không...... Không...... Bệ hạ...... Hết thảy đều là lỗi của thuộc hạ......đều là lỗi của thuộc hạ...... Cầu bệ hạ...... Cầu bệ hạ buông tha cho Tiểu Oánh đi...... Nàng chỉ là một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu a...... Nàng cái gì cũng không biết a...... cho tới bây giờ nàng cũng không biết ta yêu nàng a...... Bệ hạ muốn...... trừng phạt thuộc hạ thế nào đều được...... Thỉnh bệ hạ...... Khai ân...... Ô ô...... Khai ân...... Khai ân...... Van cầu...... Không cần......”

Tình yêu say đắm mà Diễm Nguyệt Cơ chôn dấu thật sâu dưới đáy lòng, lúc này bị Mộ Dung Lâm Phong ung dung thoải mái nói ra, còn có ẩn giấu bên trong căm giận ngút trời, tàn nhẫn vô tình, làm cho Diễm Nguyệt Cơ rốt cuộc không thể làm bộ bình tĩnh mặc cho Mộ Dung Lâm Phong xử trí nữa, tựa như Mộ Dung Lâm Phong nói, Diễm Nguyệt Cơ cương quyết lớn mật trước mặt ái nhân cũng chỉ là một tiểu nữ nhân nhát gan mà thôi, không có dũng khí bày tỏ tình yêu trước mặt ái nhân, cũng không có dũng khí theo đuổi, vẫn luôn trốn ở chỗ tối nhìn trộm, dùng danh nghĩa sủng ái chất nữ lén nhìn Diễm Oánh, để an ủi tình yêu say đắm yếu đuối không dám công khai kia, giấu ở nơi sâu nhất có thể, tình yêu kia vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời, Diễm Nguyệt Cơ tuyệt đối không thể tưởng được trên đời này còn có người thứ hai biết đến tình yêu cấm kỵ này. Nhưng mà lúc này, Diễm Oánh vô tội lại vì sai lầm của Diễm Nguyệt Cơ mà bị liên lụy, làm cho trong lòng Diễm Nguyệt Cơ khó mà bình tĩnh cầu xin.

Tiểu Bạch trên giường ngủ say bởi vì nghe được giọng nói quen thuộc, giọng nói đã khiến Tiểu Bạch không tiếc vận dụng ngự phong, hai hàng lông mày bắt đầu nhíu chặt lại, thân mình suy yếu cũng không nhịn được hơi run rẩy dưới ổ chăn ấm áp trên giường, tựa hồ vẫn còn bị dây dưa trói chặt trong cơn ác mộng đỏ bừng chói mắt che lắp cả thiên địa ngày hôm qua, vẫn chưa tỉnh táo lại.

Mộ Dung Lâm Phong cảm giác được Tiểu Bạch trên giường dị động, thấp giọng nói với hai người chờ hầu bên ngoài, “Tha ra ngoài......” Dứt lời, người quỳ rạp trên mặt đất tê tâm liệt phế khẩn cầu nháy mắt biến mất, sau đó Mộ Dung Lâm Phong xoay người rất nhanh trở lại bên giường, dùng bàn tay ôn nhuận ấm áp cầm lấy bàn tay Tiểu Bạch vươn ra khỏi chăn, nhu tình mật ngữ, không còn âm ngoan thô bạo trước đó nữa, cúi đầu tiến đến bên tai Tiểu Bạch nhẹ nhàng nói nhỏ, “...... Tiểu Bạch...... Không có việc gì...... Sư phụ ở đây...... Không có việc gì......”

Trên giường, Tiểu Bạch ý thức hôn mê xao động được Mộ Dung Lâm Phong trấn an, chậm rãi khôi phục bình tĩnh, một lúc sau, bé con vẫn đang ngủ say nhỏ giọng gọi một tiếng, “...... Sư phụ......”

“Ân...... Vi sư ở đây...... Vẫn...... luôn ở đây......”