Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Quyển 3 - Chương 35: Diễm thích




Mộc Diễm quốc cùng Thương Minh quốc có đến hơn trăm năm quan hệ phụ thuộc, cuối cùng tan thành khói bụi trong nháy mắt, mà ngòi nổ lại là vì Mộc Diễm quốc quốc quân muốn chiếm được nụ cười mỹ nhân, vì mỹ nhân trong lòng kia mà anh dũng hy sinh chính mình, cố ý hạ chiến thư với Thương Minh quốc, từ đó cả quốc gia rơi vào dầu sôi lửa bỏng, dân chúng Mộc Diễm quốc lầm than, người người cảm thấy bất an.

Mà ta đương nhiên cũng đi theo Diệu Vương xuất quân tác chiến. Trong năm năm ấy, ta đã không còn đến trường học nữa, mẫu thân của ta phản đối không có hiệu quả, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi. Ta kiên trì không ngừng nỗ lực rèn luyện thân thể, mỗi sáng sớm đeo lên mỗi bên chân một bao cát nặng mười cân, chạy một vòng quanh cả hoàng cung, thuở mới bắt đầu, ta không thể thích ứng được, nhịn không được sắc mặt tái nhợt nôn mửa ven đường. Giữa trưa cùng bọn thị vệ vũ đao lộng thương, buổi tối dưới ánh nến bé như hạt đậu cẩn thận nghiên cứu tất cả võ học, mưu luận học, y dược học cùng chính trị học.....

Không thể không nói điều này rõ ràng gia tăng kiến thức của ta, nên vào thời điểm xuất chiến, ta cũng không giống đứa nhỏ không biết gì khiến người ta chê cười, ta mặc dù cùng Diệu Vương gia xuất chinh, nhưng ta biết Diệu Vương gia sớm đã không nhớ rõ đứa nhỏ ba năm trước đây hắn ngoài ý muốn cứu được, ta cũng không ngu xuẩn tiến lên chào hỏi hắn, ta chỉ để ý vị trí của ta.

Ở chiến trường quả nhiên không phải dễ dàng như lý luận suông, một sớm một chiều đều có thể sẽ bỏ mạng nơi đâu, làm cho người ta mỗi thời mỗi khắc đều không thả lỏng được, ta lần đầu tiên đứng trên chiến trường tàn sát lẫn nhau kia, nhìn thấy giết chóc khắp nơi, máu tươi phun tung toé, ta sâu sắc cảm giác được đây mới là sự thực về cuộc sống u ám, đây mới là tượng trưng cho tồn tại của sinh mệnh, lòng ta trào dâng một ngọn lửa nóng bỏng.

Ta cưỡi ngựa, mặc vào khôi giáp cứng ngắc lạnh như băng, nhìn cảnh mưa máu giàn giụa nơi xa, thi thể trải trên đường, còn có chiến sĩ đang giãy dụa, mặt ta không chút thay đổi huy trường mâu sáng như tuyết nhằm về nơi có đông quân địch trên chiến trường, có lẽ khi ấy mặt ta không có biểu tình gì khác ngoài hờ hững, ta chỉ nhớ rất rõ rất rõ lý tưởng bao la của ta, không ngủ không nghỉ mà thực hiện. Đã xem hết nhân tình ấm lạnh trong cuộc sống, ta không hề sợ hãi, giết chóc sẽ chỉ làm ta cảm thấy hưng phấn khó kiềm chế mà thôi.

Nhưng ta gần cũng chỉ là con người sống bình thường, ta không có mình đồng da sắt, cũng không có tinh lực mãi không cạn kiệt, ta cũng sẽ bị thương, cũng sẽ chiến đấu với tử thần mấy phen, trên người ta che kín vết thương to nhỏ, cũng sẽ chống cự không được mà phát sốt thật cao, song ta cũng không e ngại tử vong, ta cùng tử vong trước nay đều thật thân cận.

Nằm trong số binh lính đông đúc ấy, ta từng bước một chậm rãi đi lên, Diệu Vương gia khao khát người tài cũng bắt đầu chú ý tới ta, nhìn thấy Diệu Vương gia trong mắt dần tích tụ tín nhiệm cùng tán thưởng, ta vẫn lạnh lùng tiếp thu tất cả, nhìn đến mọi người hèn mọn ghen tị, ta không chút nào để ý, hết thảy đều là ta nên có được, là chiến tích ta dùng máu dốc sức tạo nên, không ai có thể phủ nhận ta, không một ai! Ta bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong hội nghị của các tướng quân, ta dùng mưu lược phân tích nhược điểm cùng nơi hiểm yếu ở Thương Minh quốc, nên tập trung binh lực thế nào lại phân giải binh lực thế nào, ta phân tích giải nghĩa chứng minh, tuy rằng ta là người bị cô lập, nhưng không ai dám phủ nhận kế hoạch của ta, trừ phi bọn họ có thể nghĩ ra kế hoạch tốt hơn của ta, người chính là như vậy, mạnh được yếu thua.

Sau khi kết thúc hội nghị, ta như thường lệ chuẩn bị trở về trận doanh của mình, nhưng là Diệu Vương gia giữ ta lại, vẫn như trước kia bí hiểm nhìn ta chăm chú, mà ta cũng không chút nào lo sợ nhìn lại, cuối cùng Diệu Vương gia trầm thấp cười chấm dứt cục diện ấy, thời điểm ta cảm thấy nhàm chán rời khỏi, phía sau truyền đến thanh âm sang sảng của Diệu Vương gia...

—— Đệ Thập ngũ hoàng tử của Mộc Diễm quốc chúng ta rốt cục trưởng thành thành mãnh thú rồi......

Bởi vì thường xuyên bôn ba vu trên chiến trường, dễ dàng bị vài vết thương, mà ta cũng không dùng quân y, bởi vì tự bản thân ta đã là một dược sư không tồi rồi, có lẽ là khi ta xem hết quyển《 Dược vương kỉ 》 trong Tàng thư các, cũng đã ghi nhớ toàn bộ trong đầu, ngày xuất chinh ta còn dùng thuốc ta lần đầu tiên nghiên cứu chế ra thoa lên mặt mình, làm cho dáng vẻ mười bốn tuổi biến thành bộ dạng nam nhân tang thương hơn ba mươi tuổi, chỉ vì để người ta thoạt nhìn tin tưởng, bằng không trong quân đều là nam nhân mãng phu đại hán, vô luận là mưu luận hay làm việc hằng ngày, đều sẽ trở thành người bị vui đùa, xếp vào thấp nhất.

Một năm chém chém giết giết trôi qua, công cao tích lớn làm cho ta sớm thay thế Diệu Vương gia trở thành yếu lĩnh trong quân, toàn bộ binh phù Mộc Diễm quốc nắm giữ trong tay ta, ta xác thực không rõ vì sao Diệu Vương gia một tháng trước đó sảng khoái đem tất cả binh phù cao thấp của Mộc Diễm quốc giao lên tay ta, ngày đó, ta nhớ rõ Diệu Vương gia dùng đôi mắt che kín dấu vết tang thương của hắn, lần đầu tiên không phải cách ta rất xa, dùng mâu quang bí hiểm nhìn ta, mà là lòng tràn đầy vui mừng vuốt bả vai ta, nói, cháu ngoan của ta, thật không uổng lúc trước ta cứu ngươi, lúc ấy nhìn thấy ngươi một hài đồng nho nhỏ lại có loại ánh mắt tàn nhẫn ấy, qua thời gian lớn lên, ta biết đau khổ sẽ thức tỉnh con thú bị giam cầm trong cơ thể ngươi, hãy thả con thú bị giam cầm gào thét không dứt trong cơ thể ngươi ra đi!

Ta lạnh lùng phủi đi bàn tay Diệu Vương gia đặt trên người ta, ta ghét đụng chạm tay chân với người khác, điều này sẽ làm ta nghĩ tới khoảng thời gian khi còn ở hoàng cung, ta vuốt mặt mình, từ một năm trước, bởi vì đầy đủ dinh dưỡng, ta càng bộc lộ ra bộ dạng tuấn tú, dáng vẻ chính là một tiểu công tử tuấn mỹ lại vô dụng, khiến cho một vài người rục rịch dục vọng đối với ta, hận không thể áp ta trên mặt cỏ mà vũ nhục ngay tại chỗ, nhưng mỗi lần đều bị ánh mắt âm ngoan của ta làm cho chạy trối chết. Đây cũng là lý do trước đây ta che lấp, ta cũng không muốn khi đang dốc sức toàn lực chiến đấu, còn phải chú ý đến đám nam nhân sắc dục huân thiên theo đuôi phía sau.

Ta dẫn theo tất cả quân đội Mộc Diễm quốc tiến công Thương Minh quốc, trước khi xâm nhập Thương Minh quốc, ta ngồi trên chiến mã cường tráng, mặc khôi giáp lóe ngân quang, thẳng lưng, dùng nội lực mà cất tiếng, “Ta, Mộc Diễm quốc tướng quân Diễm Thích, lúc này tuyên cáo, chỉ cần Thương Minh quốc cao thấp quy phục, cúi xuống trước Mộc Diễm quốc, hơn nữa sát nhập quốc thổ vào Mộc Diễm quốc, ta sẽ không giết bất cứ ai trong Thương Minh quốc, nhưng nếu Thương Minh quốc quyết không chịu thua, như vậy mọi người cao thấp trong Thương Minh quốc, già trẻ phụ nữ và trẻ em tuyệt không ai còn sống!!”

Ta thẳng lưng ngồi trên ngựa, nhìn chăm chú đại môn đóng chặt của Thương Minh quốc, hiện tại chính là xem năng lực thừa nhận của ai mạnh hơn, trong thời gian gấp gáp này, trong khi Thương Minh quốc quốc quân vẫn còn lo âu cân nhắc đối diện với tai họa này, cánh cửa nặng nề nơi biên giới Thương Minh quốc rốt cục vẫn chậm rãi mở ra như ta dự kiến, phố lớn ngõ nhỏ Thương Minh quốc yên tĩnh, tất cả mọi người chẳng phân biệt già trẻ bé lớn quỳ sấp trên mặt đất, cúi đầu phủ phục, hai tay mở ra hai bên.

Ta biết ta thắng, sau khi thu phục toàn bộ Thương Minh quốc, còn lại vài lão già cổ hủ không chịu quy phục cũng bị bọn ta nhanh chóng tiêu diệt, về phần vì sao ta không trực tiếp tiến công Thương Minh quốc là có nguyên nhân, bởi vì chiến tranh hơn một năm, binh lực song phương đều hao tổn nghiêm trọng, chết và bị thương vô số kể, đối với Mộc Diễm quốc vốn yếu nhược mà nói, trường kỳ tác chiến không thể nghi ngờ là rất khó khăn, kiên trì đến bây giờ, Mộc Diễm quốc còn lại không đến ngàn quân, nếu mạnh mẽ tiến công, ai thắng ai thua còn không biết được. Cho nên, có thể sử dụng tâm lý chiến thì không gì là không thể, ta biết quá trình suy nghĩ là gian nan, xem ai kiên trì lâu hơn, người đó mới là người thắng cuối cùng.

Lần đại chiến này, Mộc Diễm quốc ta toàn thắng!

Ta cưỡi chiến mã tuyết trắng cường tráng, mặc khôi giáp phiếm ngân quang, nắm dây cương, uy phong lẫm liệt cùng Diệu Vương gia hành tẩu ở trở về đường lớn của Mộc Diễm quốc, phía sau là binh đoàn to lớn chậm rãi đi theo cùng tù bình không chịu thua bị dây thừng to buộc chặt, còn có lượng lớn vàng bạc châu báo của Thương Minh quốc, vật phẩm quý giá, mang về hơn một ngàn nô bộc từ Thương Minh quốc, khi còn chưa tới biên giới, ta liền thấy toàn thể Mộc Diễm quốc quốc dân mãnh liệt tràn ra biên giới nghênh

đón bọn ta đại thắng trở về, quốc dân hưng phấn kích động khó nhịn, một trăm năm sau khi Mộc Diễm quốc quốc dân nhẫn nhục sống tạm bợ dưới Thương Minh quốc rốt cục có thể nuốt xuống cục nghẹn này.

Thế nhưng ta không có kiên nhẫn chào hỏi với các quốc dân, ta vác đao vung roi chạy về hoàng cung gặp mẫu thân của ta, vị mẫu thân thường xuyên đứng dưới mái hiên chờ ta trở về ấy. Vào tháng ba mùa xuân sáng lạn này, mẫu thân ta hơn một năm không thấy rõ ràng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, lúc này trông như lão phụ đã qua bốn mươi, bọn ta ôm chặt nhau, mẫu thân của ta nức nở không thành tiếng, con a, con a, ngươi đã trở lại, ngươi rốt cục vẫn còn sống mà trở lại, mẫu thân không cầu ngươi công thành danh toại, chỉ cần ngươi bình an a......

Ta biết, ta biết, chỉ là ta muồn người sống thật tốt, ta nói rồi, muốn để người làm mẫu thân hạnh phúc nhất trên đời này, trên đời này người tốt với ta chỉ còn lại có người a, cho nên ta cũng muốn người sống hạnh phúc hơn bất cứ ai khác a, mẫu thân của ta.

Không cần tốn nhiều sức, ta đẩy ngã ngai vàng của Mộc Diễm quốc quốc quân, Mộc Diễm quốc ồn ào náo nhiệt, trong yến hội cuồng nhiệt khó nhịn hơn vạn người kia, một mình ta đứng ở nơi đài cao máu đỏ chảy đầu thảm kia, nhìn xuống vùng đất rộng lớn phía dưới, cùng một đám dân mù quáng mừng như điên đuổi theo nhân, thanh tuyến vẫn lạnh như băng bố cáo thiên hạ, hôm nay giờ này khắc này, ta, Diễm Thích, sẽ trở thành quốc quân khiến Mộc Diễm quốc thành quốc gia vui sướng vinh quang, phú cường yên ổn, sức mạnh chiến đấu cường thịnh chưa từng có.

Yên tĩnh nhất thời, trong đám người lập tức hò hét, thét chói tai, ôm nhau mà hoan hô, quá vui mà khóc, vì trong cảm nhận của bọn họ, ta nghiễm nhiên trở thành thần, hò hét vì vị tân quốc quân đã đánh dấu chấm hết cho gần trăm năm tham sống sợ chết của bọn họ, không có gì có thể làm bọn họ cao hứng hơn, cuộc sống mới, quốc quân mới, quốc gia mới sinh ra từ thời khắc này.

Nhìn thấy dưới đài ồn ào như dự kiến, ta cũng không như bọn họ kích động quên hết tất cả, ta thực thản nhiên nhận lấy tất cả vinh quang, huy chương thuộc về ta. Ta biết giờ khắc này là định mệnh, không phải ngẫu nhiên mà phát sinh, là Diễm Thích ta trải qua thiên tân vạn khổ, đao tiêm huyết lệ đạt được, không ai có thể cãi lại ý nguyện của ta, không ai! Ta biết muốn với một quốc gia từ trong vực sâu hủ bại ra, như vậy phải chém đứt hết thảy căn cơ hủ bại trước đây của quốc gia đó, ta quét hết đám ngu dân chỉ biết hưởng lạc ăn chơi lại không hề cống hiến gì ra khỏi quốc gia của ta, ta không cho phép có người như thế xuất hiện trước mặt ta, trên triều đình chỉ cần có người bất mãn với chuyện này đều bị ta nhất nhất xử phạt tương ứng, này quả thật là chính sách thiết huyết, nhưng ta không cần quá trình, chỉ cần đạt tới kết cục.

Ta tìm kiếm người tài, chỉ cần là người có năng lực, ai cũng có thể làm quan lớn, ta cơ bản là hủy bỏ khuôn sáo tồn tại ở Mộc Diễm quốc, triều đình có rất nhiều người đối với việc này có ý kiến không hài lòng, không hài lòng thì ta nghiêm trị, nhìn thấy người trên mặt đất khóc thét, ta lạnh lùng phất tay áo.

Ta đem nội an khang, đem ngoại mở rộng phạm vi quân sự, ta không thể không loại bỏ đám ngu dân chảy dòng máu yếu đuối trước kia đi, thay một loạt người mới, dưới sự lãnh ngạo thiết huyết của ta, ta biết rất nhiều người đều nghi ngờ ta, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ vì cố kỵ thủ đoạn kẻ khác muốn sống cũng không được của ta, còn có tất cả binh quyền Mộc Diễm quốc ta nắm giữ trong tay, có lẽ ở trong mắt bọn họ ta là Chiến thần, nhưng đồng thời trong mắt bọn họ ta cũng là Tu La, nhưng ta không thèm quan tâm, thật sự, ta tuyệt không mảy may để ý đến đám ngu ngốc đó.

Quốc gia tuy rằng bận rộn, nhưng ta vẫn không quên mẫu thân, ta nói rồi, ta muốn mẫu thân của ta trở thành người hạnh phúc nhất trên đời, ta muốn cho mẫu thân ăn món ăn ngon nhất trên đời, mặc y phục hoa lệ nhất trên đời, dùng vật phẩm xa xỉ nhất trên đời, ở cung điện xa hoa nhất trên đời, chỉ cần là ý của mẫu thân, ta tuyệt không vi phạm.

Ta biết ta thế giới lạnh như băng không có nhân tình, chỉ còn lại một nơi mềm mại nhất — mẫu thân.

Thế mà giờ khắc này, ta hy vọng ta cũng không tồn tại trên thế gian này, chưa bao giờ......

Ta chưa bao giờ biết trái tim rõ ràng đang đập, nhưng ta lại cảm giác trái tim đang đập của ta dần dần mất đi nhiệt độ, lạnh như băng, đông lại, ta hận không thể moi cả trái tim ra, đau quá...... Đau quá......

Đau quá...... Thật sự đau quá...... Ai có thể...... làm ta biến mất trên thế gian này......

...... Tích...... Tích...... Tích...... Tích......

Khóe miệng ta bắt đầu trào ra từng ngụm từng ngụm máu đen, nhìn thấy chén tổ yến đã uống hết phân nửa trên bàn, ta khẽ động khóe miệng nhìn hai người trước mắt hoảng sợ thấy ta vẫn thong dong đứng lên, mẫu thân của ta cùng...... tình nhân của bà.

Nhìn thấy trong mắt mẫu thân âm ngoan xa lạ, ta muốn khóc, muốn thống khoái mà khóc, đây là hành vi yếu đuối ta đã từ bỏ từ rất lâu rồi, chất lỏng kia đã sớm cạn khô, rốt cuộc không chảy ra được......

Ngạo mạn bước lên một bước, nhưng khí thế này đủ để bọn họ sợ hãi, lúc này sau bình phong truyền đến tiếng trẻ mới sinh khóc nỉ non, ta theo tầm mắt mẫu thân kinh hoảng nhìn qua, ôm lấy đứa em trai ruột cùng mẹ khác cha của ta, tân sinh mệnh nho nhỏ bị cuốn lại trong mảnh vải mềm mại, một đứa nhỏ hoàn toàn không có huyết thống hoàng gia.

Mẫu thân bắt đầu sợ hãi, nhưng ta không để ý tới, ta mở thanh tuyến bị nghẹn, dường như không có việc gì nhẹ nhàng hỏi mẫu thân mặc đẹp đẽ quý giá kia của ta, vì sao......

Bởi vì hoàng thái hậu cùng ta tâm đầu ý hợp, dục song túc song phi, nhưng đứa con Tu La của nàng nhất định sẽ không cho phép...... Huống hồ ngươi tâm ngoan thủ lạt như thế sớm khiến cho thế gian thấy ngươi người người đều hoảng sợ, không bằng sớm chết sớm siêu sinh, để con của bọn ta kế thừa quang vinh vô thượng này......

Tên tình nhân kia còn chưa nói xong đã bị mẫu thân lo lắng che kín miệng, ta biết tên tình nhân không sợ hãi mà nói ra như thế, là bởi vì biết ta rất nhanh sẽ biến mất khỏi cuộc sống này...

Ta biết, ta đều biết.

Ta sớm nên biết......

Khi ta hơn mười lần nhìn thấy nam tử lén lút xuất hiện trong tẩm cung của mẫu thân, ta nên biết rồi, nhưng khi nhìn thấy mẫu thân chưa bao giờ hạnh phúc như thế, lòng ta còn vui mừng thay cho người, khi ta đang cực lực lo lắng cho tương lai của người, khi ta chuẩn bị ban cho đệ đệ vừa sinh của ta danh hào cao quý...... Người lại muốn đẩy ta vào chỗ chết......

Nhìn đệ đệ trong lòng vẫn khóc không ngừng, ta rất muốn hỏi bà, chẳng lẽ ta không phải con của người sao? Đứa nhỏ người dùng sinh mệnh cực lực bảo vệ tám năm trước, đứa nhỏ kia là ta...... là ta a... mẫu thân của ta......

Song khi nhìn vào ánh mắt âm ngoan vẫn cực độ bảo hộ tên tình nhân kia của bà, ta hỏi không nên lời, ta không mở miệng được, ta đột nhiên cảm thấy áp lực thị huyết thật lâu trong lòng mãnh liệt tràn ra, thời điểm ta vô ý thức, cùng với tiếng nữ nhân tuyệt vọng thét chói tai, bàn tay lạnh như băng của ta không hề hay biết đã sớm xuyên thấu cơ thể đứa trẻ mới sinh......

Nhìn mẫu thân ôn nhu ngày xưa của ta, phủ phục trên mặt đất nắm vạt áo của ta khóc hô......

Ác ma...... Ác ma... Ngươi là ác ma...... Sao ta lại sinh ra tên ác ma như ngươi...... Ngươi sẽ bị thiên lôi đánh... Ngươi không chết tử tế được...... Trả hài tử của ta lại cho ta... Ác ma......

Trong đại điện lạnh như băng khiến người ta hít thở không thông này, mẫu thân của ta tê tâm liệt phế nguyền rủa ta......

Ta rốt cục chịu không được cung điện bốn bề rộng lớn này, cuồng tiếu bước ra ngoài......

“Ha ha ha ha ha ha ha......”

Trên chiến trường hô phong hoán vũ, ta chưa bao giờ lưỡng lự...

Khi trèo đèo lội biển vượt tuyết, ta chưa bao giờ tuyệt vọng...

Chỉ vì điều ấm áp cuối cùng trong lòng kia......

“Ha ha ha ha ha ha ha......”

Cười ta dùng hết tâm cơ, cố gắng đoạt được ngai vàng dối trá nhất thế gian của người nọ......

Cười ta ngày xưa quá chấp nhất lời thề, chỉ vì cho người ngày sau tốt đẹp......

“Ha ha ha ha ha ha ha......”

Ta sớm nên từ bỏ nan đề có hỏi cả đời cũng không thể hỏi ra này...

Ta sớm nên từ bỏ thế tục lấp lánh lại dối trá này......

“Ha ha ha ha ha ha ha......”

Ta tham luyến quyền thế, ta trên chiến trường như Tu La,......

Ta cư cao công tước vị, ta trở thành thế gian truyền kỳ......

“Ha ha ha ha ha ha ha......”

Trời bao la tuyết mênh mông, ta nên đồng hành cùng ai......

Cát cuồn cuộn nước sôi trào, ta nên đến nơi nào......

“Ha ha ha ha ha ha ha......”

......

Nhìn thấy quốc gia giàu có tự ta sáng tạo ra, bản thân cao cao tại thượng...

Tất cả hết thảy đều cực độ châm chọc tồn tại của ta......

Ha ha ha......

Buồn cười......

Thật là buồn cười...... Ta tính hết mọi thứ, lại có chỗ tính không ra......

Diễm Thích ta công cao tích lớn như thế, quyền khuynh triêu dã, hùng bá giang sơn, thiên hạ duy ngã độc tôn, rốt cuộc ta chẳng nợ gì các ngươi, ta chẳng nợ ai cả, mẫu hậu của ta, mẫu thân của ta, ta hận ngươi, ta hận tất cả hết thảy trong thiên hạ này!

Diễm Thích...... Diễm Thích......

Ha ha......

Ta không cần phải làm con rối gỗ đáng buồng trong nhà tù xa hoa này......

Từ nay về sau trên thế gian không còn có Diễm Thích......

Ta giải thoát tất cả gông xiềng trên người...

Từ hôm nay trở đi, ta đem dục hỏa trùng sinh

Tên của ta

—- Mộ Dung Lâm Phong!