Mấy người trở lại quốc sư phủ, đã là lúc màn đêm buông xuống, mọi người trầm mặc nếm qua cơm chiều, Lâm Tịch vội vàng nói mấy câu với Mộ Dung Lâm Phong, như hảo hảo nghỉ ngơi này nọ, liền bụng đầy tâm tư rời đi, Tiểu Bạch nhìn bóng dáng Lâm Tịch rất nhanh rời đi nói: “Sư phụ, Lâm Tịch ca ca hôm nay hình như dáng vẻ rất kỳ quái......”
“Tiểu ngu ngốc, ngươi để ý nhiều như vậy làm chi, ngươi chỉ cần nghĩ đến ăn thì tốt rồi, ai mệt mỏi quá a, ta muốn đi ngủ......” Trúc Tử nói xong liền che cái miệng há rộng ngáp một cái, khóe mắt tràn ra một chút chất lỏng trong suốt, sau đó liền xoay người chậm rì rì bước vào căn phòng cách đó không xa, đóng cửa lại.
“Ân...... Tựa như Trúc Tử nói, Tiểu Bạch chỉ cần vui vui vẻ vẻ thì tốt rồi...... Vi sư sẽ luôn ở bên Tiểu Bạch, lại đây, Tiểu Bạch...... Chúng ta cũng đi vào nghỉ ngơi đi.” Mộ Dung Lâm Phong kéo tay Tiểu Bạch, mở ra cánh cửa gần nhất trước mắt mình, sau đó nhìn màn đêm tối đen bên ngoài, cũng chậm chậm đóng cửa phòng.
Tiểu Bạch nhìn nhìn bàn tay thon dài trắng nõn Mộ Dung Lâm Phong đang để trước ngực bé cởi quần áo cho bé, ngây người một hồi, đợi đến lúc Mộ Dung Lâm Phong lột sạch Tiểu Bạch chỉ còn lại một cái để y màu trắng trên người, thanh âm Tiểu Bạch vẫn tinh thần không hề buồn ngủ truyền đến.
“Sư phụ, Tiểu Bạch ngủ không được......”
“Ách...... Tiểu Bạch có phải lúc nãy ăn nhiều điểm tâm quá... Cho nên hiện tại bụng nhỏ trướng trướng khó chịu hay không?”
“Ân ân......”
“Tiểu Bạch, về sau cũng không nên ăn nhiều quá, đối với thân thể không tốt, biết không?” Mộ Dung Lâm Phong nghĩ tới lúc nãy Triệt Việt mời Tiểu Bạch đến hoàng cung, trong lòng hiện lên một chút không vui sướng.
Bàn tay Mộ Dung Lâm Phong phủ lên cái bụng nhỏ nhô ra nhiều so với bình thường của Tiểu Bạch, xoa xoa cái bụng, quả thật là ăn rất nhiều a, ăn nhiều điểm tâm như vậy, vừa rồi lại ăn ba bát cơm lớn, nhìn qua nhỏ con như này, thật sự nhìn không ra là một người có thể ăn nhiều thế, nhưng là ăn nhiều vậy, cũng không thấy Tiểu Bạch béo bao nhiêu, thức ăn ăn nhiều vào cũng không biết đi nơi nào rồi.
Mộ Dung Lâm Phong xoa nhẹ bụng Tiểu Bạch xong hỏi: “Tiểu Bạch, hiện tại có cảm giác khỏe hơn một chút không a?”
Tiểu Bạch vẫn lắc đầu nói: “Bụng Tiểu Bạch vẫn thực là trướng......”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch khó chịu, lại nói: “Tiểu Bạch sao lại liền ăn nhiều điểm tâm như vậy mà, không biết bụng nhỏ của mình không chứa được nhiều thứ như vậy sao?”
Tiểu Bạch do do dự dự nói: “Bởi vì...... Điểm tâm ăn ngon lắm......”
“Tiểu Bạch thích ăn điểm tâm như vậy, bị Mộc Triệt quốc quốc quân dùng kẹo bắt cóc thì làm sao bây giờ a......” Mộ Dung Lâm Phong nhìn Tiểu Bạch ý tứ không rõ nói.
Tiểu Bạch chỉ là nhỏ giọng nói: “Sẽ không mà, Tiểu Bạch cho dù muốn ăn kẹo, cũng sẽ lôi kéo sư phụ cùng đi ăn, Tiểu Bạch sẽ không bỏ lại sư phụ đâu......”
Mộ Dung Lâm Phong chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, xem ra làm cho Tiểu Bạch kiêng điểm tâm là một chuyện thực khó khăn, sau đó Mộ Dung Lâm Phong tùy tay cầm lấy một viên thuốc lớn cỡ đầu ngón tay tròn tròn nâu nâu, nói: “Đây, Tiểu Bạch uống viên thuốc hỗ trợ tiêu hóa này đi, sẽ không khó chịu như vậy nữa.”
Tiểu Bạch nhìn nhìn viên thuốc trên tay Mộ Dung Lâm Phong, nghiêng người ngửi ngửi, mùi hương đắng nghét xông vào mũi, Tiểu Bạch đáng thương đến tội nói: “Sư phụ, Tiểu Bạch không cần uống cái này, được không?”
“Không được nha, nếu Tiểu Bạch không ăn, đêm nay sẽ rất khó ngủ được, không đắng lắm đâu, lại đây......” Mộ Dung Lâm Phong nhẹ nhàng đem viên thuốc trực tiếp nhét vào cái miệng mềm mại của Tiểu Bạch, đầu lưỡi của Tiểu Bạch vừa tiếp xúc với viên thuốc đắng chát, đến nỗi khó có thể nuốt xuống, mặt khổ sở bất giác dùng đầu lưỡi đẩy viên thuốc kia ra.
Mộ Dung Lâm Phong cảm giác được sự mềm mại trên ngón tay mình, hơi thở dừng một chút nói: “Tiểu Bạch không ngoan nha.”
Tiểu Bạch vừa nghe thấy lời Mộ Dung Lâm Phong, cũng chỉ có thể dừng lại động tác trong miệng mình lại, nhắm mắt lại cưỡng chế nuốt xuống viên thuốc đắng nghét kia, Mộ Dung Lâm Phong lập tức lấy một viên kẹo nhét vào miệng Tiểu Bạch. Nếm được hương vị ngọt ngào, hòa tan vị đắng viên thuốc mang đến, vẻ mặt Tiểu Bạch rốt cục cũng chậm rãi dịu xuống.
Mộ Dung Lâm Phong cúi đầu tiến đến bên đôi môi Tiểu Bạch lúc nãy ngậm lấy ngón tay của hắn, v
ươn cái lưỡi mềm mại của mình, liếm liếm bên cạnh khóe miệng Tiểu Bạch nói: “Hiện tại không đắng đi, Tiểu Bạch.”
Tiểu Bạch vui vẻ cắn nhẹ lên môi Mộ Dung Lâm Phong, gật gật đầu.
Mộ Dung Lâm Phong cảm giác trên môi mình một chút đau đớn cùng tê dại, nhịn không được liền một tay ấn cái ót Tiểu Bạch, gần sát vào đôi môi mình, tùy ý chà đạp, cho đến khi làm Tiểu Bạch thở hổn hển mới dừng lại.
“Được rồi, tiểu tử kia...... Chúng ta vẫn là ngủ nhanh lên đi.” Mộ Dung Lâm Phong nhìn khuôn mặt Tiểu Bạch trong lòng hồng hồng nói.
Tiểu Bạch đang muốn nằm xuống nhìn thấy y phục trên người Mộ Dung Lâm Phong còn chưa cởi ra cái nào hết, liền bật cái thân thể nhỏ bé dậy, vươn tay trên người Mộ Dung Lâm Phong, Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch đột nhiên ngồi dậy, còn tưởng rằng là bụng chưa thoải mái, đang muốn kêu Tiểu Bạch uống thêm một viên thuốc nữa, chỉ thấy Tiểu Bạch hai tay ngây ngốc giúp hắn cởi y phục.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch trước nay vẫn đều là hắn cởi quần áo cho, lần này Tiểu Bạch lại giúp hắn cởi y phục, nhớ trước kia buổi sáng ngày đầu tiên hắn đưa cho Tiểu Bạch một bộ quần áo, nhưng Tiểu Bạch chỉ ngơ ngác nhìn bộ y phục, sau đó lại nhìn nhìn hắn, ngay lúc đó Mộ Dung Lâm Phong cũng là nghi hoặc một hồi, mới biết được Tiểu Bạch vốn không biết mặc đồ, khi đó bản thân hắn vẫn là mang theo một trận không tin giúp Tiểu Bạch mặc quần áo, ai nghĩ tới một đứa nhỏ lớn thế rồi mà lại không biết mặc quần áo, cho tới bây giờ mới hiểu được, thời điểm kia Tiểu Bạch chính là người dị thế xuyên đến một nơi mới, hoàn toàn không hiểu hình thức cuộc sống ở địa phương này.
Nhìn thấy Tiểu Bạch chậm rãi giúp bản thân cởi hết còn lại một cái lý y cuối cùng, Mộ Dung Lâm Phong liền kéo Tiểu Bạch ôm vào trong lòng, hôn nhẹ cái trán Tiểu Bạch rất là vui vẻ nói: “Tiểu Bạch thực ngoan......”
Ta Mộ Dung Lâm Phong kiếp này có thể gặp được ngươi, nhất định là phúc đức mấy đời trước tu luyện tích cóp được.