Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Quyển 2 - Chương 11: Cá nướng




Trong viện Mộ Dung Lâm Phong ở lúc này sương khói lượn lờ, khói méo mó thẳng tắp chậm rãi bay lên trên, lại bị gió thổi qua chậm rãi phiêu tán xuống, phần đông người hầu đang làm việc quy củ, liền nhìn thấy trong viện khói bốc thật mạnh, đều sợ hãi, còn tưởng rằng là sân nhỏ bị cháy, mỗi người đều vội vã vác một thùng nước đến đây, nhưng còn chưa vào trong viện đã ngửi được hương vị rất thơm, bọn người hầu nghi hoặc nhẹ nhàng tiến vào sân, dưới tàng cây có nhiều điểm đỏ au của một gốc hồng mai cao lớn, công tử tuấn mỹ mặc thanh y tay phải đang cầm một cây cọ nhỏ, trên cây cọ có chấm gia vị, phết lên hai mặt của con cá, tay trái hướng về phía trước cầm lấy tay áo rộng bên phải để không bị dính gia vị được trộn có màu nâu kia. Mùi hương là từ nơi đó tỏa ra, còn phát ra tiếng vang “két két”, cá chép ở mặt ngoà

i đã được nướng thơm giòn, ánh vàng rực rỡ khiến người sành ăn nước miếng không ngừng chảy xuống.

Thiếu niên thanh tú đáng yêu mặc áo trắng đứng bên cạnh thanh y công tử, nhìn thấy hai con cá nướng quay “két két” rất là sốt ruột, trong miệng còn thì thào tự nói: “Cá nướng, cá nướng, thơm quá, sư phụ, mau mau “, trong lòng thiếu niên thanh tú ôm một hồ ly cả người trắng tuyết, bạch hồ nhìn thấy cá nướng hưng phấn trái phải vẫn loạn cái đuôi. Mà thiếu niên áo lam bộ dáng người hầu ngồi bên cạnh tiểu thiếu niên, tư thế không lắm lịch sự ngồi chồm hổm ngồi trên tảng đá thật to, nhìn thấy thiếu niên áo trắng khó dằn nổi nói: “Tiểu ngu ngốc, ngươi chưa từng nghe qua nóng vội ăn không được đậu hủ sao, ngồi xuống chậm rãi chờ một chút đi, dù sao cá nướng cũng sẽ không bay đi, ngồi xuống tâm sự chút đi, ngươi cứ đứng như vậy không mệt sao?”

Về phần vì cái gì sáng sớm liền thấy một màn như vậy, này đều quy công cho chấp nhất của Tiểu Bạch đối với cá nướng thơm ngào ngạt, Tiểu Bạch buổi sáng thức dậy, liền kéo Mộ Dung Lâm Phong đến ngắm cá trong cái hồ nhỏ cách đó không xa. Tiểu Bạch cảm thấy cái đuôi của cá nhỏ xinh đẹp ở trong nước quãy đến quãy đi thật là đẹp, thực tự do, thực vui vẻ, đương nhiên nếu có thể làm thành món ăn đẹp đẹp thơm thơm thì tốt rồi, mà Mộ Dung Lâm Phong ở bên cạnh sủng ái Tiểu Bạch đã thành cưng chiều không thể khống chế, tự nhiên là phải theo thói tham ăn của Tiểu Bạch, vì thế không nói hai lời, đã kêu Trúc Tử chuẩn bị dụng cụ nướng cá, Trúc Tử cũng không biết từ nơi nào làm ra dụng cụ này, sau đó nhất nhất chuẩn bị xong, hiện tại là vạn sự sẵn sàng.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn cá chép bơi qua bơi lại trong hồ nhỏ trong suốt, sau đó nhặt trên mặt đất một nhánh cây thật dài, nhắm mục tiêu, một tay phóng qua, rất nhanh liền cắm trúng một con, hơn nữa cực nhanh phóng vào một con cá chép khác đang chuẩn bị chạy trốn, mà những con khác đã bị kinh động chạy trốn ra bốn phương, Mộ Dung Lâm Phong cúi đầu nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, đợi lát nữa vi sư làm cá nướng cho Tiểu Bạch ăn, nếu Tiểu Bạch cảm thấy ăn ngon, vi sư sẽ bắt thêm mấy con nữa......”

Tiểu Bạch thực vui vẻ gật gật đầu: “Sư phụ, cá nướng cá nướng ”

Vì thế có chuyện phát sinh lúc này, chúng người hầu đều bị hấp dẫn đến đây, khi Mộ Dung Lâm Phong nhìn qua, tất cả người hầu đều nhìn chằm chằm hai con cá chép được nướng thơm ngào ngạt ánh vàng rực rỡ Mộ Dung Lâm Phong mà ứa ra nước miếng, vì thế cũng liền tiếp đón bọn họ cùng đến đây, nhưng có vài người bởi vì còn có việc phải vội làm chỉ có thể lưu luyến rời đi, trước khi rời đi còn trộm ngắm vài lần hai con cá nướng khiến họ nước miếng tràn ra, đáng tiếc, ăn không được......

Liền còn hai nữ tì lưu lại, thường thường nhìn hai con cá nướng, lại nhìn thanh y công tử tuấn mỹ đang nướng cá, rồi nhìn thanh tú thiếu niên đáng yêu tham ăn, thanh tú thiếu niên rốt cục chú ý tới tầm mắt hai nữ tì thẳng tắp nhìn qua, liền cười cười sáng lạn với bọn họ, tươi cười hồn nhiên vọt đến mắt hai nữ tì, hai nữ tì say mê

Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn hai vĩ cá nướng đã có thể ăn, vì thế kêu Trúc Tử đem một con để lên đĩa cho hai vị nữ tì, lúc Trúc Tử đưa qua, hai nữ tì đang trộm nói nhỏ.

“Mộ Dung công tử kia bộ dạng thật đẹp a, lại ôn nhu, nếu phu quân ta về sau cũng như vậy thì thật tốt a.”

“Gì, ngươi ít mộng tưởng hão huyền, ta xem a, Tiểu Bạch công tử cũng rất không tồi, chỉ là còn hơi nhỏ, trưởng thành cũng sẽ là một phiên phiên công tử a.”

“Tiểu Linh, ta còn thật không biết, hóa ra ngươi thích trâu già gặm cỏ non a?”

“Ai, ngươi tiểu nha đầu này nói cái gì mà......”

Trúc Tử cầm một đuôi cá chép thơm ngào ngạt đi qua, nhưng hai vị nữ tì tựa hồ còn đang phấn khích nghiên cứu Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch rốt cuộc là người nào tốt, Trúc Tử bị bỏ qua cũng chỉ có thể hơi hơi “khụ khụ” hai tiếng, hai nữ tì bị hai tiếng “Khụ khụ” mất tự nhiên của Trúc Tử làm bừng tỉnh trở lại sự thật, nhìn thấy Trúc Tử ở trước mắt tựa hồ đã đứng được một thời gian, hai má hơi mỏng “phốc” cái liền đỏ, ai, lúc nghiên cứu chủ tử của người khác còn bị người hầu nhà hắn bắt được, thật là xui mà, hai nữ tì xấu hổ cười cười, tiếp nhận cá nướng trên tay Trúc Tử nói tiếng “Cám ơn”.

Mà bên kia Mộ Dung Lâm Phong cầm một con cá nướng khác, cẩn thận gỡ từng miếng thịt cá vàng vàng, lấy hết xương cá, còn cẩn thận thổi thổi mới đưa đến cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ăn mấy miếng liền cười tủm tỉm nói với Mộ Dung Lâm Phong: “Sư phụ, ăn ngon, ăn ngon, sư phụ cũng ăn......” Nói xong Tiểu Bạch lấy đôi đũa trên tay Mộ Dung Lâm Phong, ngây ngây ngô ngô nghiêm túc bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Mộ Dung Lâm Phong, gắp cá, lấy xướng, sau đó “vù vù” thổi một chút, đưa đến bên miệng Mộ Dung Lâm Phong, Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch đáng yêu, trong lòng sinh ra tâm tình muốn hảo hảo hôn nhẹ Tiểu Bạch, bất quá Mộ Dung Lâm Phong ngăn chính mình làm ra hành vi không thích hợp này, dù sao bây giờ còn là có người ngoài ở đây, hơn nữa còn hai ánh mắt thường thường lóe sáng đảo qua thật sự là bỏ qua không được.

Bạch hồ giờ phút này cũng là vui mừng ăn cái đuôi cá nướng, là từ trên đĩa của Tiểu Bạch cắt xuống, Bạch hồ cả mặt cơ hồ chôn vào cái dĩa nhỏ, cái đuôi trắng xù xù lúc ẩn lúc hiện quất qua quất lại, tựa hồ cũng hiểu được cá nướng Mộ Dung Lâm Phong làm rất là mỹ vị rất là ăn ngon.

Sau đó Mộ Dung Lâm Phong lại làm thêm mấy con cá nướng, cuối cùng tất cả mọi người đều ăn no ơi là no, Tiểu Bạch vẫn là đặc biệt thỏa mãn sờ sờ bụng nhỏ: “Sư phụ, ăn thiệt no ” Nói xong liền ợ một cái. Mộ Dung Lâm Phong chỉ ôn nhu sờ sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch ăn vui vẻ là tốt rồi.”

Trúc Tử nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Bạch thỏa mãn nói: “Tiểu ngu ngốc, ngươi thật sự là ăn quá nhiều, ăn ba con cá nướng thật to, có thể không ăn no sao? Cũng không biết ngươi nhỏ xíu vậy, sức ăn lại không giống bình thường a.”

Nữ tì Tiểu Linh: “Cá Mộ Dung công tử nướng thật sự rất là ngon nha, không nghĩ tới Mộ Dung công tử nướng cá ngon như vậy.”

Nữ tì Tiểu Mai: “Đúng vậy, đúng vậy, Mộ Dung công tử sao lại biết nướng cá vậy?”

Mộ Dung Lâm Phong cười cười nói: “Này a, thật lâu trước kia có một bằng hữu chỉ cho.”

Tiểu Bạch chớp hai tròng mắt, nghĩ nghĩ: “Sư phụ, Tiểu Bạch cũng muốn học nướng cá, về sau Tiểu Bạch sẽ làm cá nướng cho sư phụ ăn.”

Mộ Dung Lâm Phong chỉ là không tiếng động nở nụ cười một chút, một bàn tay vén sợi tóc dính bên miệng Tiểu Bạch, ngón tay còn cố ý vô tình lướt qua đôi môi mềm mại của Tiểu Bạch: “Ân, Tiểu Bạch của vi sư thật hiếu thuận, làm cho vi sư thực vui mừng.”

Hai nữ tì ngồi yên một bên, nhìn thấy một màn hai thầy trò ấm áp này, không biết vì sao cảm giác giống như có chỗ nào đó không đúng, rõ ràng là một màn đồ đệ hiếu kính sư phụ, vì sao cảm giác hình như có hơi phiến tình thế?