Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Quyển 1 - Chương 37: Hứa hẹn




–“Không phải, không phải, ta không phải......”

Trong khách phòng vốn tĩnh lặng, đột nhiên vang lên một tiếng quát tháo thống khổ thê lương.

Mộ Dung Lâm Phong vốn là người ngủ không sâu, bị thanh âm thê thảm tuyệt vọng của Tiểu Bạch làm sợ tới mức lập tức lắc tỉnh Tiểu Bạch đang trong cơn ác mộng.

“Tiểu Bạch...... Tiểu Bạch...... Tỉnh tỉnh...... Không có việc gì...... Vi sư ở ngay đây...... ” Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt lo lắng nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch rốt cục mở đôi mắt đẫm nước, thút thít nức nở, nhìn thấy trước mắt chính là sư phụ lúc nào cũng ở trong lòng mình kia, ngây người ngẩn ngơ phản ứng lại liền vươn hai tay ôm chặt lấy cổ Mộ Dung Lâm Phong, cái đầu nhỏ nhắm thẳng hai má Mộ Dung Lâm Phong mà cọ.

“Ô ô ô...... Sư phụ...... Sư phụ......” Tiểu Bạch gọi xong, nước mắt liền lại ào ào trào ra.

“Ngoan...... Không có gì đâu...... Tiểu Bạch có phải vừa mơ thấy ác mộng không?” Mộ Dung Lâm Phong hôn hôn nước mắt nơi khóe mắt của Tiểu Bạch, an ủi nói.

“......” Tiểu Bạch không trả lời Mộ Dung Lâm Phong, vẫn thút thút thít thít nghẹn ngào.

“Tiểu Bạch có phải có chuyện gì gạt sư phụ không?” Vốn là chờ Tiểu Bạch tự mình hiểu rõ, chờ Tiểu Bạch tự mình nói với hắn tất cả mọi chuyện, nhưng là nhìn thấy tâm lý sợ hãi đối với quá khứ này của Tiểu Bạch, kia đã là chuyện không có khả năng. Nhưng mà không nói ra, trong lòng Tiểu Bạch lại thường xuyên không an ổn, thường xuyên lo được lo mất, Mộ Dung Lâm Phong xem trong mắt, đau trong lòng.

“Dạ không..... Không có... Tiểu Bạch không có.” Tiểu Bạch vội vàng phủ nhận nói.

“Tiểu Bạch, vi sư trước kia không phải dạy ngươi làm người phải thành thực sao? Trẻ ngoan sao lại có thể nói dối?”

“Không có...... Ô ô ô...... Sư phụ...... Tiểu Bạch là..... trẻ ngoan.”

“Vậy sư phụ hỏi ngươi, trẻ ngoan có phải sẽ nói thật hay không?”

“Ô ô ô...... dạ.....”

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch khóc đến nước mắt ràn rụa, nhẫn xuống mà nói: “Nếu Tiểu Bạch không muốn nói với vi sư, vậy vi sư cũng không cần ngươi, vi sư không thích đứa nhỏ không thành thực.”

Tiểu Bạch nghe được Mộ Dung Lâm Phong nói không cần bé xong, “Oa” một tiếng liền òa khóc ra.

“Sư phụ là người xấu...... Ô ô...... Sư phụ đã nói...... vĩnh viễn sẽ luôn...... ở bên Tiểu Bạch...... Ô ô ô...... Sư phụ...... Tiểu Bạch ngoan ngoãn... Sư phụ đừng không cần... Tiểu Bạch......”

“Kia nếu Tiểu Bạch muốn ở lại bên cạnh vi sư thì phải nói với vi sư, Tiểu Bạch cho tới nay rốt cuộc đang sợ hãi cái gì?”

“Ô ô ô...... Sư phụ biết rồi...... sẽ không cần Tiểu Bạch nữa...... Tiểu Bạch... Tiểu Bạch......”

“Ngoan...... Sư phụ đã nói, sẽ vĩnh viễn ở bên Tiểu Bạch... Nhưng mà Tiểu Bạch phải ngoan ngoãn sư phụ mới thích a.” Mộ Dung Lâm Phong an ủi nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng trần của Tiểu Bạch và nói.

“Kia...... Sư phụ hứa trước...... Tiểu Bạch... Mặc kệ Tiểu Bạch là loại người gì...... Sư phụ cũng không thể bỏ lại Tiểu Bạch... Đi nơi nào đều phải mang Tiểu Bạch theo.” Tiểu Bạch khó khăn nói.

“Hảo, vi sư cái gì cũng hứa với Tiểu Bạch hết, Tiểu Bạch không phải sợ, vi sư nói lời sẽ giữ lấy lời.”

Tiểu Bạch dưới ánh mắt nóng rực của Mộ Dung Lâm Phong, đôi môi mở ra khép vào, rốt cục mếu máo, thẳng thắn thành khẩn nói ra thân phận thật sự của mình, quá khứ ở Trung Quốc không tồn tại thế giới này, mười mấy năm đau khổ cùng lúc là cô hồn đến dị thế.

Tiểu Bạch liền nằm trên người Mộ Dung Lâm Phong, dưới bàn tay là từng nhịp tim vững vàng của Mộ Dung Lâm Phong, nói nói dừng dừng, giống như một con thú non dễ dàng bị chấn kinh, thường thường chú ý Mộ Dung Lâm Phong nghe được quá khứ của bé rồi, là dạng phản ứng gì, nhưng Tiểu Bạch mỗi lần nhìn lại, Mộ Dung Lâm Phong đều thương tiếc hôn lên khóe miệng Tiểu Bạch, dùng ánh mắt cổ vũ Tiểu Bạch tiếp tục nói.

Tiểu Bạch vẫn không ngừng nhìn vẻ mặt Mộ Dung Lâm Phong, lại không biết dưới lớp chăn dày, hai tay Mộ Dung Lâm Phong nắm chặt lại, móng tay bấu thật sâu vào da thịt nơi lòng bàn tay, máu tươi từ trong lòng bàn tay từng chút thấm trên chiếc nệm ấm áp.

Mộ Dung Lâm Phong mặt ngoài cười ôn nhu với Tiểu Bạch, nội tâm cũng từng cơn từng cơn lửa giận không có chỗ phát tiết, thật sự không thể tưởng tượng, cuộc sống trước kia của Tiểu Bạch là ác liệt cỡ nào, Tiểu Bạch đơn thuần đáng yêu như vậy lại bị những người đó đẩy ra đầu sóng ngọn gió, trở thành công cụ giết người.

Mộ Dung Lâm Phong tuyệt đối sẽ không bởi vì năng lực của Tiểu Bạch cùng cái gọi là khắc mệnh, mà ghét bỏ Tiểu Bạch, ngược lại là thương tiếc sâu sắc, không nghĩ tới cuộc sống của Tiểu Bạch trước kia là bất đắc dĩ cùng gian khổ như vậy, lưng mang gánh nặng trầm trọng không nên thuộc về một đứa nhỏ. Lưng đeo danh xấu đáng ghê tởm trong cuộc sống, rõ ràng Tiểu Bạch cũng không làm ra chuyện giết người phóng hỏa gì, lại phải chịu đựng mọi người sợ hãi cùng chán ghét, bị bọn họ chậm rãi cô lập lại.

Tiểu Bạch sau khi nói xong, liền ngước đôi mắt trông mong nhìn Mộ Dung Lâm Phong, khóe mắt đẫm lệ, đôi tay bấu chặt lấy hai vai Mộ Dung Lâm Phong, giống như sợ Mộ Dung Lâm Phong nói muốn vứt bỏ bé, bé sẽ sống chết nắm chặt hai vai Mộ Dung Lâm Phong không buông.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn Tiểu Bạch, dùng mu bàn tay áp chế cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch, khi Tiểu Bạch còn chưa phản ứng được, đầu lưỡi nhanh nhẹn cũng đã xông vào miệng Tiểu Bạch, cuốn lấy cái lưỡi hồng nhạt của Tiểu Bạch chơi đùa, Tiểu Bạch ngơ ngác bị Mộ Dung Lâm Phong hôn, không rõ sao lúc không khí khẩn trương, vì cái gì đột nhiên liền biến thành cắn miệng.

Mộ Dung Lâm Phong cũng mặc kệ cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch đang nghĩ cái gì, tận tình hưởng thụ hôn môi, nướt bọt không nuốt xuống được tràn ra khóe miệng của Tiểu Bạch, chậm rãi chảy xuống, Tiểu Bạch cũng thật là hô hấp không xong, hơi hơi giãy dụa.

Mộ Dung Lâm Phong lưu luyến không rời buông đôi môi Tiểu Bạch ra, lại nghiêng người liếm sạch sẽ nướt bọt nơi khóe miệng của Tiểu Bạch, thanh âm khàn khàn nói: “Tiểu Bạch, ngoan...... đừng lộn xộn.”

Mộ Dung Lâm Phong cũng không quên dưới chăn hai người đều là không mảnh vải che thân, Mộ Dung Lâm Phong không kiềm chế cứ như vậy tiếp tục, có thể nhịn được hay không.

Tiểu Bạch nghe thấy lập tức ngoan ngoãn dừng lại, nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Lâm Phong, bình ổn một chút nhiệt ý từ hạ thân khó nhịn của mình, Mộ Dung Lâm Phong nói với Tiểu Bạch: “Ta Mộ Dung Lâm Phong, lúc này thề, chỉ cần ta Mộ Dung Lâm Phong còn sống một ngày, Mộ Dung Lâm Phong cùng Mộ Dung Bạch vĩnh viễn cũng sẽ không rời nhau.”