Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Quyển 1 - Chương 15: Gặp nạn




Mộ Dung Lâm Phong kéo Tiểu Bạch hướng về bụi hoa kia, Tiểu Bạch bởi vì khắc trước bị kinh hách, không dám rời xa sư phụ nữa, nhìn thấy sư phụ một mình hái hoa mạn đà la, Tiểu Bạch không có việc gì làm cũng liền bắt chước đi theo sư phụ hái từng gốc hoa bỏ vào trúc khuông.

Trong rừng cây hai thân ảnh dưới ánh nắng trời chiều kéo bóng thật dài, trong rừng rậm yên tĩnh, đột nhiên truyền đến tiếng chim chóc vẫy cánh, tiếng sàn sạt động vật nhỏ chạy trong rừng cây đụng chạm cành lá phát ra, còn có tiếng sói hoang tru, chấn động cả lưng chừng núi, có dự cảm gió thổi mưa giông trước cơn bão, hai người cảm giác không đúng lập tức dừng lại động tác hiện thời.

Mộ Dung Lâm Phong đứng dậy đi đến phía trước Tiểu Bạch, bảo vệ Tiểu Bạch vẻ mặt cảnh giác ở sau người, giờ phút này đã không kịp rời đi, ý đồ ngăn trở nguy cơ phía trước rào rạt tiến tới.

Bụi cỏ phía trước lắc lư càng thêm dữ dội, tiếng động vật chạy trốn cũng càng ngày càng gần, theo thính giác có thể đoán được phía trước tuyệt đối không ngừng một hai động vật, ít nhất có hơn hai mươi con, điều này làm cho Mộ Dung Lâm Phong cảm thấy kinh ngạc, ở rừng rậm sương mù là rất ít gặp.

Đột nhiên ở bụi cỏ cách ba mươi thước phía trước nhảy ra mười con heo núi nặng nề, tuy rằng thoạt nhìn toàn thân đều thực cồng kềnh, nhưng tốc độ chạy trốn quả thật rất nhanh, cũng không bị thân thể mập mạp ảnh hưởng, nhưng lại bởi vì miệng vết thương khác nhau quanh thân, thể lực chậm rãi chống đỡ hết nổi, càng chạy càng lao lực.

Chỉ chốc lát, từ bụi cỏ nhảy ra đến hai mươi con sói hoang cực kì hung mãnh, lộ ra răng nanh thật dài mà sắc bén, trên mặt còn có nước dãi sắp chảy xuống, rất nhanh vây quanh con mồi, bởi vì ánh mắt đói khát mà tỏa lục quang, u sâm đáng sợ, nhìn chúng nó tru lên, Khẩn trương giằng co.

Phía trước có một con heo rừng bởi vì chống đỡ hết nổi mà ngã đất, lập tức bị dã lang rất nhanh hạ gục, sau đó lập tức có bốn con sói xé xác, huyết nhục tung bay.

Heo rừng lục tục chống đỡ hết nổi ngã xuống đất, bị sói đói nhào lên rất nhanh chén sạch sẽ.

“Ư ư ư......” Heo rừng sống chết giãy dụa mà không có kết quả khóc thét.

Tiểu Bạch tuy rằng tránh ở phía sau Mộ Dung Lâm Phong cũng nghiêng đầu lộ ra, nhìn rõ ràng cảnh hung tàn cách đó không xa, trong lòng cũng không có kinh hoảng, nhưng nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của chúng nó, Mộ Dung Lâm Phong trên mặt bất động thanh sắc, an ổn như thái sơn. Nhưng bàn tay giấu trong y bào đã hơi hơi dùng lực.

Đợi đàn sói hoàn hoàn toàn toàn ăn sạch sẽ mười con heo rừng nặng nề, chỉ còn lại có một đống xương! Đàn sói đói no một bữa, liếm liếm móng vuốt sắc bén dưới chân, đột nhiên trong đó có một con tương đối có lực lãnh đạo tru một tiếng, liền lập tức triệu tập đàn dã lang nhanh chóng vây quanh Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch, xem ra đàn sói một khắc trước mới ăn no nê cũng không tính tha bọn họ.

“Tiểu Bạch, ngoan ngoãn đứng ở đây không nên cử động, rất nhanh sẽ không sao.” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy ánh mắt hung ác của dã lang khí thế ào ạt, nhẹ giọng dặn dò Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nhìn bóng dáng sư phụ, vẻ mặt muốn nói lại thôi, muốn nói gì đó, nhưng lại sợ chuyện phức tạp quan trọng nhất kia. Mộ Dung Lâm Phong quay lưng lại cũng không có phát hiện.

Chỉ thấy dã lang vừa muốn có động tác, đã bị Mộ Dung Lâm Phong xuất thủ ra, rất nhanh đã có ba con sói té trên mặt đất kêu gào, dẫn bầy sói ra bãi đất xa Tiểu Bạch một chút, Mộ Dung Lâm Phong thực nhẹ nhàng lượn vòng trong bầy sói, mỗi khi dã lang tới gần Mộ Dung Lâm Phong trong vòng ba thước, tất sẽ ngã xuống đất thống khổ kêu gào. Dã lang hung mãnh muốn đến gần công kích Mộ Dung Lâm Phong, nhưng cả vạt áo Mộ Dung Lâm Phong cũng chưa chạm được đã bị hạ gục. Có một bộ răng sắc bén cũng vô dụng.

Tiểu Bạch cách xa ba mươi thước khẩn trương lo lắng nhìn sư phụ mình đấu với bầy sói, vẫn bồi hồi có nên ra tay giúp sư phụ hay không, nhưng tưởng tượng đến sẽ bị sư phụ phát hiện mình là quái vật, sau đó giống những người trước kia coi y như u ác tính, đã nhiều ngày ấm áp quan ái làm cho Tiểu Bạch thực sợ hãi sư phụ biết bí mật của y.

Mộ Dung Lâm Phong đánh bầy sói đang chuẩn bị chấm dứt, nghiêng đầu chuyển hướng nhìn Tiểu Bạch trong nháy mắt, trái tim không thể khống chế cứng lại, một con sói vốn ngất thấy không đối phó được, liền chuẩn bị ở sau lưng Tiểu Bạch chờ thời cơ ra tay với y, mà Tiểu Bạch đang vẻ mặt lo lắng nhìn Mộ Dung Lâm Phong, căn bản không có chú ý nguy hiểm bên người, một lòng tất cả dồn về phía Mộ Dung Lâm Phong.

Mộ Dung Lâm Phong mặc kệ dã lang trước mặt máu loãng chảy ròng nhưng chưa chết hết, rất nhanh trở lại bên Tiểu Bạch, ôm lấy Tiểu Bạch đưa tay về phía hàm răng đang mở rộng lộ ra hàn ý thật sâu, vung lên về phía con sói tập kích Tiểu Bạch, con dã lang lập tức ngã xuống đất sống chết giãy dụa, dị thường thống khổ lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Mộ Dung Lâm Phong trên lưng nhất thời bị một trận xé rách đau đớn, nguyên lai bị dã lang vừa rồi không kịp giết chết, thấy Mộ Dung Lâm Phong vội vàng qua cứu Tiểu Bạch, nhân cơ hội này đánh mạnh về phía Mộ Dung Lâm Phong.

Nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong bị dã lang cắn thật sâu, máu đỏ tươi chói mắt ào ào chảy ra, khiến quần áo màu trắng đều nhiễm đỏ, giờ phút này, Mộ Dung Bạch ánh ra màu đỏ toàn mắt, đôi mắt chậm rãi chuyển biến thị huyết vô tình, gió chung quanh dần mạnh mẽ lên, lá cây cùng đá cát giống có sinh mệnh nhắm thẳng dã lang đang cắn Mộ Dung Lâm Phong mà phóng, dã lang không kịp kêu gào đã rất nhanh bị lá cây cùng cát đá trở nên sắc bén xuyên thấu, máu giống như suối phun ra, văng lên đầy đầu bọn họ.

Lúc này Tiểu Bạch toàn thân đều là máu, mặt không chút thay đổi giống như Tu La địa ngục, lần đầu đến dị thế này thao tác năng lực ngự phong, chung quanh bị dòng gió mạnh mẽ cuốn lấy va chạm vào nhau, cây cối rung lắc dữ dội, chỉ thiếu điều bật gốc.

Tiểu Bạch giờ phút này trong lòng loạn thành một đoàn hoàn toàn không để ý tới dòng gió đáng sợ bên mình, trong lòng chỉ có sợ hãi cùng tự trách thật sâu, nếu không phải bản thân cứ do dự, sư phụ cũng sẽ không bởi vì cứu mình mà bị thương, nhìn thấy sư phụ bị cắn nghiêm trọng tróc cả da thịt, máu đỏ chảy không ngừng. Tiểu Bạch vội vàng lấy tay nhẹ nhàng che vết thương, không cho máu chảy ra, miệng vẫn không ngừng nói, “Thực... xin lỗi...... Thực xin lỗi... Đều là... lỗi Tiểu Bạch... Sư phụ...... Ô ô......”

Nhìn thấy máu vẫn không ngừng trào ra ngoài, làm thế nào cũng không dừng được, không biết vì sao trái tim khó chịu cực kỳ, thắt lại thắt, rất không thoải mái, trong đầu đột nhiên thoáng hiện một vài ký ức xa xôi, Tiểu Bạch không muốn sư phụ cũng như tiểu thiếu gia, chờ khi y chậm rãi ỷ lại bọn họ, liền vĩnh viễn rời y đi, hơn nữa đều là bởi vì lỗi của Tiểu Bạch.

— Tiểu Bạch không muốn như vậy...... Ô ô......