Đi Đâu Về Đâu

Chương 54: Tự đi đường mình, mặc người nói chết hết




...............................

Mở mắt.

Vẫn tối thẫm.

Chung quanh sặc mùi thuốc sát trùng, Lý Tiếu Bạch đoán mình đang ở phòng y tế.

Hơn nữa còn có một người trong bóng đêm.

Hơi thở của người này không dễ phát hiện. Chẳng bởi vì võ công cao siêu mà hơi thở nhẹ bẫng, mà là bởi phương pháp nhịn thở đã trải qua huấn luyện đặc biệt, do đó càng nhẹ hơn, song bất ổn.

“Thập Cửu à?”

“Thiếu gia.”

“Tôi đã ngủ bao lâu?”

“Ba ngày.”

“Thảo nào… càng thấy đói…”

Ba ngày mà vẫn chưa phục hồi như cũ sao? Xem ra cơ thể bị thương nặng hơn cả thoạt nhìn.

Cậu nâng cánh tay trái bị thương, cử động thử. Ừm, rất linh hoạt.

“Cha không giết cậu à? Ông ấy chuyển gu sang nhân từ rồi chăng?”

“Vâng.”

Vâng cái búa!!! Cậu nén tiếng hừ lạnh, trở dậy, “Đây là phòng y tế hả? Cậu vào bằng cách nào? Từ bao giờ giám ngục canh gác của nhà tù Texas lơi lỏng đến thế này?”

“Không phải đột nhập. Chỉ cần bị thương là có thể đường hoàng vào.”

“Hừ, tùy cậu. Nói đi.”

“Nói…?”

“Tóm tắt nhiệm vụ đó. Nó là nhiệm vụ chính yếu cha cài cậu vào đây chứ gì? Cậu vào để giám sát tôi đúng không?”

“… Thiếu gia… Từ hôm ấy Mặc Thập Cửu đã là thuộc hạ trực tiếp của cậu, không còn do lão gia quản lý.”

“Cậu cho rằng tôi còn tin cậu ư?”

“Thiếu gia…”

“Tôi nhớ bữa đó tôi nói không muốn thấy cái mặt cậu nữa mà, cậu nên tự thấy may vì bây giờ tối quá, tôi thật sự không nhìn thấy cậu đi, à… còn nữa… À, được rồi, tóm tắt lẹ lẹ. Nói xong thì cút.”

“… Vâng.” Đối phương hình như buồn bã hẳn… Im lìm một lúc, rồi giọng Mặc Thập Cửu vang lên, trình bày rành mạch những sự kiện to lớn sau khi Lý Tiếu Bạch rời ngục giam Texas…

“Cậu nói cha Nanh Sói bị con nuôi giam lỏng?”

“Vâng, ngài David Chace có tổng cộng bảy người con, nghe nói đều là con nuôi, nhưng có tin đồn Nanh Sói là con đẻ nên được cưng chiều hết mực. Lần này ngài David đột nhiên bị biến cố cản trở, việc đầu tiên cũng là chi khoản lớn nhờ Mặc ra mặt bảo hộ Nanh Sói đang trong tù! Lúc gặp hoạn nạn mới biết chân tình, từ đó càng có thể thấy, Nanh Sói và ngài ấy e rằng không chỉ là quan hệ cha con nuôi.”

“Hừ, nuôi cho lắm vào rồi tự chuốc phiền toái cho mình, điên hết thuốc chữa.”

Nhưng mà “bảy”… Con số này hình như lặng lẽ chạm đến một nơi sâu thẳm trong tâm trí… Dường như sắp bắt được điều gì đó, nhưng rồi vẫn vuột mất đáp án cuối cùng…

“Thiếu gia, đây là truyền thống xưa nay của gia tộc Chace kể từ khi xưng danh số một giới xã hội đen châu Mỹ. Con ruột, và cả con nuôi, dù muốn hay không cũng phải chọn ra hơn mười hạt giống sau đó nuôi dạy ở các nơi khác nhau, qua nhiều đợt tuyển chọn, xác định bảy người cuối cùng. Bắt đầu từ lúc đứa con ít tuổi nhất tròn mười tám tuổi, thời hạn trò chơi là hai năm, trong số bảy người anh em chưa từng gặp nhau này, ai có thể giết hết những người còn lại, kẻ đó chính là chủ nhân đời kế tiếp của gia tộc Chace!”

“Ra vậy…”

Ra là vậy… Cậu tỏ tường nhắm mắt… Tiệm bánh mỳ của anh, thật sự hấp dẫn làm sao…

“Theo thông tin chúng ta đã thu được, giai đoạn cuối của trò chơi này đã bắt đầu từ năm ngoái, thời hạn cuối cùng là tháng Ba năm sau, trước mắt số con nuôi của nhà Chace được xác định đã chết là bốn người. Trước kia Nanh Sói vào tù lấy cớ rằng xích mích với ngài David Chace, hiện tại, có thể thấy anh ta đang ôm cây đợi thỏ, chờ hai người còn lại. Nhưng thân phận hai người này chúng ta tạm thời vẫn chưa biết. Thực tế, năm ngoái khi Nanh Sói vừa vào nhà tù Texas đã lập tức ra tay giết chết đại ca trong tù lúc bấy giờ là Gayk, có tin đồ gã cũng là con nuôi nhà Chace. Thế nhưng kỳ quặc ở chỗ, nếu Gayk quả thật là một trong số các con nuôi, đạt được mục đích rồi, Nanh Sói nên rời khỏi nhà tù ngay từ lúc ấy mới phải, vậy mà anh ta vẫn chờ đến tận bây giờ. Thuộc hạ phỏng đoán có hai khả năng sau, thứ nhất, vì nguyên nhân nào đó mà nhà tù Texas an toàn hơn so với bên ngoài. Dẫu sao diện tích nhà tù chỉ có hạn, nhân viên có hạn, các phe phái thế lực cũng có hạn, mà quan trọng là thế lực của David Chace khi đó cũng đang giai đoạn hưng thịnh, chờ trong ngục giam càng dễ nắm bắt lợi và hại của tình hình, khả năng này không phải là thấp. Còn khả năng thứ hai, Gayk không phải con nuôi gì của nhà Chace hết, nhưng khéo thay, con nuôi thật nhà Chace cũng đang ở đây nên Nanh Sói chờ, vừa gióng trống khua chiêng về thân phận mình làm mồi nhử, vừa kiên nhẫn chờ đối phương xuất hiện.”

Hừ, đương nhiên Gayk không phải là thật. Lý Tiếu Bạch cười khẩy. Chỉ còn ba người, Nanh Sói ngoài sáng, người con nuôi đã giam lỏng David Chace coi như ở trong tối, còn một người nữa, là y? Hoặc kỳ quái hơn, người con nuôi đã giam cầm David Chace chính là y?

Vấn đề mấu chốt ở chỗ, Nanh Sói liệu có biết người kia là y không?

Ừm… Thái độ của hắn kỳ thực rất lập lờ, hay phải nói, kỳ thực thái độ của cả hai người đều quái lạ… Nếu đúng như lời Mặc Thập Cửu nói, trò chơi tàn khốc này có thời hạn, thì đúng ra chẳng thể ở chung hòa thuận với nhau lâu như thế chứ?

“Thiếu gia…?”

“Cứ nói tiếp.”

“Vâng. Bảy người thừa kế nhà Chace đều có ngành nghề riêng. Có người là ma túy, có người là vũ khí, có người là sòng bạc v.v, và đều là sản nghiệp ngầm. Nhưng thú vị là người con nuôi đã giam lỏng lão gia Chace rất đặc biệt, hắn toàn chen chân vào những nghề nghiệp đứng đắn, nhưng cũng chính bởi thế đã giúp hắn không bị các người thừa kế khác phát hiện, có thể làm ngư ông đắc lợi. Luận về sức chiến đấu cá nhân, hắn không thể là đối thủ của người khác, vì vậy, mười năm trước hắn vẫn luôn xuất hiện trước mắt người đời với thân phận là trai bao của lão gia Chace!”

“Trai bao?” Cậu chau mày, “Lão già kia… cố tình hả?”

“Đúng thế, thân phận này có thể che đậy ánh mắt người đời song thân thế trai bao cực kỳ bất lợi đối với người thừa kế chính thống của một bang phái, do đó có thể nói, David Chace ngay từ đầu đã có ý tước đoạt tư cách tranh giành ngai vị của hắn! Xem như là… đứa con bị ruồng bỏ…”

“Bị ruồng bỏ…” Thảo nào chó cùng rứt giậu, nhảy khỏi vòng trò chơi, nhốt thẳng trọng tài vào luôn! Bị áp dưới tình thế xấu mà vẫn mở ra được con đường thứ ba, quả tình… đáng tán thưởng.

Chỉ có điều… Lão già Chace kia cũng quá đáng. Cùng là con mà đứa thì phái ngay người tới bảo vệ khi có nguy hiểm, đứa thì ngay từ đầu đã cố tình ấn nó xuống địa vị bị ruồng rẫy, tự quét sạch con đường chinh chiến tương lai cho con mình, cách đối xử không công bằng thật dễ gây căm phẫn! Nhân tâm, thì ra có thể chênh lệch nhiều vậy sao? Đã có thể thấu hiểu phần nào tâm trạng những đứa con tiệm bánh mỳ trong lời kể của Blade…

“Sau đó thì sao?” Cậu vớ lấy cái gối nhét ra sau tựa lưng, ngồi khoanh chân trên giường, đôi mắt hưng phấn sáng rực trong đêm, nhìn thẳng về phía Mặc Thập Cửu, “Lảm nhảm nãy giờ, phần then chốt nhất lại chưa thấy nói, người con nuôi kia là ai?”

“Là một người phương Đông tên Vô Nhân. Thông tin cụ thể về người này sẽ được gửi đến sau.”

Hả, người phương Đông…

Thế không phải rồi…

Cậu bất giác đặt tay lên tim mình… Mình lại thấy yên lòng là sao?!

Dù y không phải người đã giam cầm lão gia Chace thì cũng có thể là người con nuôi ẩn mình vào tối. Rồi một ngày nào đó, chung quy vẫn phải đấu với nhau.

Nhưng mà… Nếu không phải y, theo thái độ lập lờ của hai người họ, chắc sẽ còn một con đường giải quyết khác…

Lại nói, làm sao cậu lại thấy phấn khởi vì nghĩ rằng có con đường khác để giải quyết nhỉ?!

Vì thế, Lý Tiếu Bạch chìm đắm trong mớ suy nghĩ phức tạp và vi diệu chưa có bao giờ, lông mày nhăn càng dữ dội, tâm trạng cũng càng tồi tệ…

Mặc Thập Cửu cảm nhận được Lý Tiếu Bạch đang bực dọc, ngữ khí thành thử thêm e dè…

“Thiếu… Thiếu gia? Cần tiếp tục không?”

“Khỏi, cậu biến đi!”

“Vâng.” Tạm dừng một chút, Mặc Thập Cửu vẫn buộc phải nhắc nhở, “Thiếu gia, Vô Nhân kia hiện đang tạo áp lực với bên nhà tù cấm Nanh Sói nộp tiền bảo lãnh, mặt khác bắt đầu phái rất nhiều sát thủ vào nhà tù. Nanh Sói và cậu đều ở ngoài sáng, chúng trong tối, khác hẳn những nhiệm vụ trước đây của cậu, xin hãy cẩn thận hơn.”

“Biết rồi, lèm bèm chết được! Không cút tôi giết cậu đấy!”

“Vâng.”

Hơi thở dư thừa trong căn phòng biến mất.

Cậu càng chán ngán hơn.

Làm gì mà cứ như quan tâm tôi lắm thế? Bị đối xử cỡ nào cũng vẫn trung thành ư? Hay thực chất bị M? Cha à, ngài nuôi chó mát tay thật!

Cậu đứng lên, đi chân trần đến bên cửa sổ. Ánh trắng ngoài khung cửa sáng ngời tràn ngập cảm giác thanh mát…

Nếu mình chịu thua, sẽ bị dạy dỗ như thế…

Ớn lạnh truyền thẳng một đường từ gan bàn chân… Cậu bất giác ôm vai mình…

Con tuyệt đối, không muốn!

“Em muốn để ông ta biết chuyện gì thì em phải đứng trước mặt ông ta mới được. Nếu em chỉ mãi nằm sấp hay quỳ gối, ông ta sẽ chả bao giờ nghe thấy điều em muốn nói.”

Giọng nói bình thản của Blade dường như hòa hợp lạ lùng cùng ánh trăng, lúc này đây vang lên rành rọt trong đầu cậu…

Người nói ra được câu này, chắc hẳn phải nhẫn nhục, nuôi dã tâm lâu lắm nhỉ…

Dã tâm, mình thiếu thứ này chăng…

Nắm đấm của cậu siết chặt hơn nữa…

Con sẽ mạnh hơn, mạnh hơn, rồi sẽ có ngày con đến trước mặt ngài, ngang vai ngang vế, con sẽ đập nát chiếc mặt nạ ghê tởm của ngài! Và trước khi ngài tắt thở, con chỉ vào mũi ngài nói, con, không hề giống ngài đâu!

...............................

Năm tiếng đồng hồ sau…

Bảy giờ sáng, trong nhà ăn ngục giam Texas.

“Vũ hội Giáng Sinh?!”

Nếu đây là một bộ tiểu thuyết tình cảm nam nữ lãng mạn, kế tiếp tiếng hô này hẳn là nữ chính thẹn thò và nam chính bô trai dử dử lòng nhau, mời mời vũ hội, cộng với đoạn nhạc đệm điệu valse trữ tình cùng trường đoạn hường phấn huê mộng sau đó…

Ngặt nỗi, đây là nhà tù.

Nên, khi câu này bị đám đông phạm nhân mặt mày hung ác, vẻ mặt dữ tợn tựa thể đang giẫm nghiền một con gián rít qua kẽ răng, thì tiếp theo là tiếng văng tục chửi bậy muôn nơi khắp chốn…

“Chết bố chúng nó đi! Hội hội cái chó!”

“Jesus ra đời liên quan đếu gì đến ông?!”

“Mục đích chúng mày đến Trái Đất là gì?! Toàn đực rựa ôm nhau sờ mó nhau có cái mẹ gì hay?! Lão biến thái!!!”

“Chôn nó ngay! Lão Giáo Hoàng phì lủ cút mẹ đi! Bố muốn có đàn bà!”

“Đúng! Chúng tao muốn có đàn bà!!!”

“Đàn bà! Đàn bà! Đàn bà!!!”

Và thế là, lời đề nghị giữa giờ ăn sáng của ngài Giáo Hoàng nhân từ, tức ngài Giám đốc của nhà tù Texas, tức tín đồ Cơ Đốc ngoan đạo, được đáp lại bằng tiếng gào rống, đập bàn đập ghế căm uất của tất cả phạm nhân có mặt trong nhà ăn!

Đàn bà đàn bà đàn bà chúng tao muốn có đàn bà chúng tao muốn có đàn bà…!!!

“Lại trò gì đây?” Nanh Sói ngậm dĩa, một tay chống cằm nhìn đám đông lên cơn, một tay đếm uể oải, “Ám sát trong giờ thông khí, trục trặc máy móc tại nhà máy, hạ độc vào thức ăn, rò rỉ hơi gas trong phòng tắm, thuê giám ngục giở trò ở phòng tạm giam… Thằng kia còn trò gì chưa dùng nhỉ, tốt nhất tung hết ra đi nhân lúc tao còn nhẫn nại!”

“Vũ hội à… Ý tưởng hay đấy chứ.” Blade chầm chậm cắt quả trứng ốp trong đĩa sắt, “Thời gian chuẩn bị có thể danh chính ngôn thuận cài vào rất nhiều nhân viên không liên quan, ghép đôi trong vũ hội rất dễ bại lộ các đảng phái trong nhà tù, mà quan trọng nhất, đối với việc ám sát, trong một gian phòng đông đúc người qua kẻ lại, chính là cơ hội tuyệt nhất!”

“Ờ, không hổ dân trong nghề…” Nanh Sói rướn đầu qua định cắm đầu dĩa đang ngậm vào nửa quả trứng ốp còn lại, “Tao thấy nghề của chúng mày hay ra phết… Mẹ kiếp!”

Dĩa ăn trong tay Blade lóe lên tia sáng lạnh, cắm phập vào quả trứng ngay bên cạnh mặt Nanh Sói! Cả cái đĩa cũng bị đâm ghim trên bàn luôn…

Nanh Sói lùi nhanh về sau! Che mồm trừng trộ người nào đó đang ngồi ngay ngắn! “Thằng đểu, tính giết tao à?!”

“Yên tâm, tao ước lượng khoảng cách vừa khít.”

“Chó, rõ là lúc giả vờ còn đỡ hơn, khi đó ngay cả thuốc lá cũng chịu chia cho tao, giờ thì cắn một miếng trứng của mày cũng bị giết ngay…” Hắn than thở, ngồi về vị trí cũ, “Tính mày ngày càng tệ hại, ngày càng nhỏ nhen.”

“Biết là tốt đấy.” Blade nhổ cái dĩa ra, “Tao ghét nhất là bị người khác chạm vào đồ của mình. Cái nào không chia sẻ được là không chia sẻ được.”

Nanh Sói nghe vậy, lặng thinh một chốc.

Chừng như muốn chuyển chủ đề, hắn nhìn quanh quất nhà ăn, “Không biết nhóc kia sao rồi. Ai ngờ trở về với cái bộ dạng thảm hại, nằm ở phòng y tế tận ba ngày trời, hay là chết rồi?”

Blade liếc hắn, “Mày tí thì lòi ruột giữa phòng tạm giam mà còn chưa chết, an chí, cậu ấy cứng đầu hơn cả mày.”

“Chết tiệt! Đếch nói nữa! Càng nói càng khó chịu!” Nanh Sói ấn tay lên lớp băng vải rơm rớm máu nơi eo bụng, đoạn dộng mạnh một đấm lên bàn! “Ông già vô tích sự kia đần thế đéo nào bị thằng ca ve giam lỏng! Còn kêu phái vệ sĩ đến cho tao, giờ vẫn mất mặt ở đâu chả biết! A a!!!!!! Đủ lắm rồi! Một lũ phế vật! Cuối cùng còn phải chờ đại gia về cứu lại ổng… Ông già chết tiệt, ông nhớ kỹ đấy… Lần này không đòi ông hẳn con xe đua xịn nhất, từ nay về sau tôi tên là Nanh Sói thật…”

Ồ… Hậm hực cả ngày cuối cùng vẫn muốn đi cứu nhau, quả là cha con thâm tình… Blade lạnh lùng nhìn lũ người kích động đằng xa… Trên đời này người duy nhất thấy David Chace lẫy lừng lại chỉ là một ông già vừa đần vừa mất mặt chắc cũng chỉ có thằng con láo toét Nanh Sói… Điều này, hẳn là đặc quyền của con ruột…

“Vệ sĩ của mày… Cậu ấy à, giờ còn đang nằm, nhưng yên tâm, cậu ấy có lẽ không để mày thất vọng đâu.” Blade thôi nhìn.

“Mày biết là ai hả?” Nanh Sói ngạc nhiên ngoảnh mặt qua.

“Đoán sơ sơ…” Blade lạnh mặt kéo cái bàn bên cạnh, nhanh chóng thu gom nào bánh mỳ, nào sữa, nào tương cà, vân vân vũ vũ… “Mà, chắc cậu ấy đang đói sắp phát điên rồi. Tốt hơn hết nên lấy nhiều nhiều…”

“Đói á…? Chả nhẽ…” Nanh Sói líu lưỡi, mặt đỏ đỏ trắng trắng vừa cao hứng vừa cụt hứng, biểu cảm rối rắm… “Chả nhẽ là nhóc?! Không thể nào…”

“KHÔNG THỂ NÀO!!!”

Tiếng la chói lói của đám phạm nhân bạt cả tiếng lầm thầm giật mình của Nanh Sói… Cả hai đều quay ngay đầu lại.

“Không thể nào! Không đùa bọn này không chịu được à? Vũ hội thì thôi! Lại còn là tham gia cùng đám tù chung thân?!!”

“Âu shiệt!!! Móc đâu ra chuyện đó?! Muốn xã giao chí ít cũng phải là phạm nhân nữ chứ?!” Mơ à…

“Trộn chung cả với đám tù chung thân…” Blade cười thâm trầm, “Thấy bảo trong số bọn lưu vong ấy không ít cao thủ đâu, đẳng cấp khác hẳn với đám chịu tù có thời hạn. Vô Nhân thật nham hiểm…”

“Ê ê, cái thứ mày đang cảm thán là mạng tao đấy, phán một câu ‘thâm hiểm’ thế là xong?”

“Sao chứ, sống chết có số, mày sợ?”

“Mày đừng ăn nói cái kiểu làm tao hưng phấn nữa có được không?”

“Quả nhiên cùng một giuộc…”

“Khà khà… Mà này, tao mà chết cũng lợi lộc gì cho mày đâu, gọi là gì ấy nhỉ? Môi hở răng lạnh! Tình hình hiện nay chính là thế đúng không?”

“…”

“Sao thế, làm gì mà nhìn tao như thế?”

“Không… Không có gì.” Blade sờ cằm ra chiều đăm chiêu, “Đâu ngờ mày cũng biết nói thành ngữ…”

“Mày…!”

...............................

“Như vậy” Giám đốc đứng trước vòng bảo vệ nghiêm ngặt của các giám ngục trên đài cao, ưỡn cái bụng phưỡn, cười mủm mỉm hạ thông điệp cuối cùng, “Hoạt động này bắt buộc phải tham gia, trừ phi què chân, còn không đều phải tham gia đầy đủ. Các anh hãy tự do chọn tổ, phòng hoạt động sẽ có thầy dạy nhảy chuyên nghiệp, đương nhiên có thể xảy ra trường hợp cung không đủ cầu, do đó mọi người phải hỗ trợ lẫn nhau, cần cù học tập. Còn bây giờ tôi sẽ giải thích sơ qua quy tắc thi đấu.”

“Thi đấu?” Toàn thể kinh ngạc!

“Phải! Đây là cuộc thi giữa khu chịu tù có thời hạn và khu chịu tù không thời hạn, trong vũ hội sẽ trao ba giải thưởng gồm giải quán quân, giải Vũ vương, giải Vũ hậu. Phần thưởng chính là… giảm án phạt!”

Tất cả đều ồ lên…

“Điêu!!! Thật không đó?!!”

“Đơn giản thế là được giảm án?!”

“Đùa gì vậy?”

“Đơn giản?” Giám đốc cười ha há, “Chúa ơi, những đứa trẻ mê man này sao mà khờ khạo đến đáng yêu! Giải thưởng chỉ có ba, số người giành được phần thưởng sẽ không quá bốn người, nếu trùng lặp lại càng ít hơn! Lại nói, trong số các anh có ai biết khiêu vũ ư?”

Lặng ngắt như tờ…

“Tôi nghe nói, bên khu chịu tù không thời hạn có vài kẻ từng là chuyên nghiệp đấy… Đừng coi thường cuộc thi này.”

Xôn xao xôn xao…

“Kể cả thế! Giành giải thưởng khiêu vũ là được giảm hình phạt! Cái lý do chó má gì đây?!”

“Tất nhiên là được chứ. Nhằm khen thưởng cho ai có tinh thần tích cực tham gia hoạt động tập thể lành mạnh, khuyến khích kẻ yếu, giúp đỡ người xung quanh, đoàn kết tương trợ, thành tâm ăn năn hối cải, thể hiện xuất sắc, vậy nên Giám đốc là tôi đây đã đề cử được giảm án phạt cho các anh. Các anh có ý kiến ư?”

“…” Im phăng phắc đến lạnh cóng…

“Được rồi, nếu không có ý kiến, chúng ta tiếp tục nào… Ba điệu nhảy đầu tiên của vũ hội là waltz đều phải hoàn thành cùng bạn nhảy cố định, năm điệu tiếp theo được phép đổi bạn nhảy. Hai điệu sau đó là tự do. Kết thúc mười điệu, giám khảo sẽ đưa ra kết quả bình chọn, người thắng cuộc cuối cùng sẽ biểu diễn thêm một điệu nữa. Từ giờ đến Giáng Sinh còn một tháng, hãy cố gắng hết sức mình! Chúa phù hộ các anh, các con trai tôi ạ!”

“Đâm đầu xuống cống chết đi! Lão già!”

“Đéo ai thèm để ý lão!”

“Điên…”

“Tao với mày nhảy đi, mày từng làm ở sàn nhảy Los Angeles phải không?”

“Mẹ nó! Cái việc kia liên quan gì đến waltz?”

“Á đù! Waltz là clgt?”

“Tại sao tao phải nhảy bước nữ?! Mày thích chết à? Hử?!”

“Thế thì là tao nhảy chắc?! Cái phân thân teo tóp của mày nhấc nổi tao lên không?! Thằng chó!”

“Sao phải nhấc?!”

“Tao biết thế đếch nào! Waltz nào chả phải thế!”

“Nghe mày có mà đến mùa quýt!”

“#¥%… #^#$&¥&^%……”

Cứ thế, các phạm nhân bắt đầu chia tổ trong gượng ép…

“Sao giờ?” Nanh Sói nhún vai, “Hai mình một tổ hả?”

“Mày đùa à?” Mặt Blade u ám.

“Tao cũng nghĩ vậy.” Nanh Sói chỉa cái thìa về phía Sói Vàng, “Bạn nhảy cứ phải trông như kia mới đã.”

Sói Vàng đang cười *** đãng và ngạo nghễ lắm, tựa lưng vào ghế ôm ghì người bên cạnh, nhéo nhéo nắn nắn. Ngoan ngoãn ngồi cạnh gã là một mỹ thiếu niên mắt nâu tóc nâu, da mềm mại, tướng mạo thanh thoát, dường như rất ưa sạch, cả hai tay đều đeo găng.

“Thằng Sói Vàng chết giẫm thực ra cũng có cái mắt xịn, người bị gã tia đều là cực phẩm.”

“Thật ra tao hơi bị thắc mắc, gã còn tinh lực à? Tưởng của quý bị Miller cắn đứt rồi? Vẫn còn cử động được sao?”

“Nghe nói bé kia cũng tên Miller, vừa vào hai ngày đã bị Sói Vàng tia trúng. Có khi lại là dời tình từ Miller cũ sang cũng nên, chậc!”

“Súc sinh cũng hiểu tình cảm?”

“Chắc gã chỉ biết mông với đít thôi.”

“Ừm… Nhưng mà cũng giỏi, cái mặt đẹp ấy tìm ở đâu nhỉ?” Blade nhìn mỹ thiếu niên xa xa, ra chiều ngẫm nghĩ.

“Ối chà, mày cũng nhìn ra? Không hổ là dân trong nghề!”

“Vớ vẩn!… Sao mày nhìn ra?”

“Hì hì…” Nanh Sói đắc ý giơ một ngón tay, “Không nhìn ra, là mùi!”

“…” Blade nhìn hắn, đoạn thở dài thườn thượt, “Khai thật đi, mày là động vật chứ gì?”

“Gì chứ…”

Mà số phạm nhân nhận thấy Sói Vàng thật tinh mắt tựa hồ cũng không chỉ có Nanh Sói và Blade…

“Mẹ! Sói Vàng ăn may thế! Quả nhiên làm đại ca vẫn sướng! Có gì ngon ăn đều nẫng phần trước!”

“Chưa hẳn, đại ca của bên kia chẳng phải suốt ngày bảo vệ cho một thằng oắt gầy khẳng gầy kheo, tóc tai bờm xờm éo thấy rõ mặt đó thôi?”

“Chịu chết, phái Bắc ít người! Được cái mặt hàng như thế cũng đã xem như cực phẩm vất vả lắm mới bới được ra rồi, ha ha ha…”

“Dám vũ hội lần này bên chúng nó chỉ có thể cho đại ca và phó thủ lĩnh ôm nhau làm một đôi ấy.”

“Mẹ! Cười quặn hết cả ruột…”

“Ha ha ha ha…”

Tiếng cười khích bác từ phái Nam đã khơi lên lửa giận của phái Bắc…

“Đại ca! Cướp con gà bên kia về đi!”

“Phải! Từ bao giờ cái hạng như Sói Vàng cũng cưỡi được lên đầu chúng ta vậy?!”

“Đại ca! Anh cho qua nổi vụ này hay sao?!”

“Đại ca! Anh không cần ra tay, để em!”

“Đại ca!”

“Đại ca…”

Nanh Sói liếc mỹ nhân nọ, dửng dưng nhắm mắt, “Không hứng.”

Làm ơn đi, hễ nghĩ cái mặt kia là do dán lên, hứng được khối ấy.

Toàn thể thất vọng…

Mỹ thiếu niên có tóc và mắt màu hạt dẻ bỗng đứng dậy, mỉm cười đẩy người phái Nam ra, đi về hướng phái Bắc.

“Vậy Blade, tôi có thể làm bạn nhảy của anh không?”

Nhà ăn loảng xoảng một tràng âm thanh bát đĩa rơi vỡ…

Blade ưu tư nhìn thẳng vào đôi mắt không hề có ý cười của mỹ thiếu niên… Cố tình gây xích mích hai bên? Hình như cậu cực kỳ chướng mắt tôi… Tại sao nhỉ?

Nanh Sói hỉ hả xem kịch, khoanh tay đứng ngoài.

Sói Vàng là nạn nhân lớn nhất, đột nhiên đập bản nhảy dậy! Định giữ chặt mỹ thiếu niên thì không thành công, lại vấp chân ngã đổ cả ghế! Mặt cổ đều đỏ tưng bừng! Lời mời quyến rũ kẻ địch diễn ra trước mặt tất cả mọi người thật chả khác nào tát thẳng vào mặt gã!

“Đê tiện! Mày…”

Mỹ thiếu niên dường như mắt điếc tai ngơ trước cơn giận của gã, chỉ nghiêng đầu nhìn Blade nghiêm túc, “Làm bạn nhảy của tôi, được không?”

Xung quanh nhất thời im lìm, ai nấy đều tò mò y sẽ trả lời ra sao…

Blade cười cười, đáp vẻn vẹn, “Không muốn.”

Đám đông ồ lên…

“Ha?!”

“Có dâng tận miệng cũng không thích…”

Nanh Sói đủng đỉnh xem hai người kia diễn trò, nhịn cười suýt nội thương…

Mọi người đều bàng hoàng trước đáp án của Blade… Âm thanh bàn luận râm ran…

“Vì sao chứ?” Mỹ thiếu niên trưng vẻ ấm ức khó lòng hiểu thấu, ánh mắt lại hết sức ác độc.

“Vì sao à…” Blade vươn ngón tay nâng cằm nó lên, mắt nheo nheo, đường nhìn lại xuyên qua vai nó dừng tại bóng người mới xuất hiện ở cửa nhà ăn, khóe môi khẽ nhếch, “Vì tôi, rất chung thủy.”