Đi Đâu Về Đâu

Chương 45: Mọi kiên trì đều cần trả giá




...............................

Lý Tiếu Bạch cảm thấy quan hệ giữa mình và Blade thật vi diệu.

Đầu tiên, trừ hai người các cậu, ai cũng nghĩ các cậu là người yêu hay chí ít cũng là chủ nhân và vật cưng. Nhận định này đến từ những cái “quan tâm săn sóc” nửa cố ý nửa vô tình của Blade, thí dụ như bóc quýt, bế đi phòng y tế v.v, đôi khi còn là nụ hôn chào đón hay nụ hôn tạm biệt hết sức tự nhiên trước mặt toàn thể… Hơn nữa từ sau khi chiến tranh lạnh chấm dứt, những hành động này càng tăng gấp bội! Ngoại trừ các đặc quyền gia tăng, cả những cái tiếp xúc ôm hôn được đằng chân lân đằng đầu cũng dần dần xuất hiện dày đặc…

Đàn ông trong tù có thân mật nhau mấy cũng rất cục mịch, thường thường là tiến thẳng đến ***! Vốn kinh nghiệm trước nay của Lý Tiếu Bạch cũng chưa từng gặp tình huống ngày ngày đêm đêm bị người ta bám dính như keo, đối xử chăm nom chu đáo. Cậu không biết xử sự sao cho phải.

Nhưng về phương diện khác, các cậu dù sao cũng không phải người yêu chân chính. Điều kiện tiên quyết là một bên giả lả thuận theo, song phương cùng giao kèo đạt lợi ích như ý. Dòng máu sát nhân khiêu khích lẫn nhau, góc độ suy nghĩ tương đồng, cách cư xử tương đồng, đều tự ôm bí mật bản thân, giữ bí mật cho đối phương, cuốn hút lẫn nhau, lại cảnh giác lẫn nhau… Mối quan hệ này nguy hiểm, kích thích, cũng xen lẫn cả sự mờ ám…

Kỳ thực kể từ sau chuyến ghé thăm của Lorenzo, Lý Tiếu Bạch từng nghĩ đã đến lúc rời khỏi trò chơi thử nhau này rồi.

Vì khi đó cậu biết rõ, Lorenzo đã đến, vậy người ấy, cậu không trốn được nữa.

Có lẽ là một ngày nữa, có lẽ là một tuần nữa, một tháng nữa… Người ấy nhất định sẽ đến đưa cậu đi, sau đó khiến cậu hối hận vì đã nảy ra chủ ý chui vào tù trốn. Đúng, người ấy sẽ khiến cậu hối hận đến thống khổ vì dám có suy nghĩ này…

Nếu bỏ trốn đã mất ý nghĩa, vậy trò chơi giấu giếm thực lực cũng không cần tiếp tục.

Lorenzo đi rồi, Lý Tiếu Bạch về cơ bản là cam chịu, tiêu cực chờ người ấy xuất hiện, phán cậu án tử hình, tiếp theo sẽ đưa cậu từ ngục giam tiến vào địa ngục.

Cậu vốn không giỏi chống lại ông ta.

Cuộc bỏ trốn lần này, cậu dùng thời gian ba năm gom góp dũng khí, một năm lênh đênh vất vưởng. Mà ở hiện tại đã xác định là thất bại rồi, cậu không còn lòng tin mình có thể tiếp tục.

Thực ra nào đâu cần phải phiền hà, cứ vâng lời chẳng phải tốt rồi ư? Từ thân thể đến trái tim đều dâng cho người ấy, ngay cả linh hồn cũng chẳng giữ lại. Dẫu sao, vốn dĩ tất cả đều là người ấy cho cậu.

Cớ sao hãy còn chưa cam tâm?

Cớ sao hãy còn không chấp nhận?

Cớ sao đã chằng chịt thương tích mà cứ ngu dại đòi bắt lấy một cơ hội không hề tồn tại?

Kiên trì vất vả quá, cậu thật sự mệt mỏi lắm rồi.

Thế nhưng cuộc sống kỳ diệu đến nỗi chết tiệt! Bạn luôn học được rất nhiều điều từ những người xung quanh, những chuyện xung quanh. Khi bạn nung nấu ý chí kiên trì, có lẽ chỉ cần một câu thôi đã hất bạn xuống vực thẳm khi bạn chọn bỏ cuộc, cũng chỉ cần một câu thôi đã đủ thắp lên tinh thần chiến đấu!

Nếu không có chuyện xảy ra ngay đằng sau, chắc cậu cứ thế mà bỏ cuộc chăng?

...............................

Ngày hôm ấy, màn đêm sậm sịt của nhà tù bị một tiếng thét xé tim xé phổi rạch ngang… Bình thường như biết bao đêm trong tù khác.

Đáng ra cậu cũng có thể như biết bao đêm khác, trở mình ngủ tiếp.

Nhưng đêm nay, tiếng thét thê thảm kia làm cậu bồn chồn…

Nó là tiếng của Sói Vàng.

Lý Tiếu Bạch không quan tâm Sói Vàng. Đúng hơn, cậu không quan tâm ai. Cậu chỉ là không nhịn được, không nhịn được bước đến khung cửa sổ bé tí, nhòm về hướng đối diện. Cậu muốn biết cái anh Miller ngu ngốc mà rất có chí khí kia, tình hình rốt cuộc sao rồi.

Bên ngoài trở nên nhốn nháo, đèn đóm toàn Tổ Ong bật sáng choang!

Coi bộ Sói Vàng bị thương rất nặng, nhân viên phòng y tế nửa đêm bị gọi đến… Các phạm nhân đều bị đánh thức, từng chấn song phòng giam đều bị khua đập ầm ĩ! Tiếng huýt sáo, tiếng chửi rủa điếc lỗ tai… Giữa màn hỗn loạn, khuôn mặt gã Sói Vàng gần như vặn vẹo, nửa người chảy đầm đìa máu, mấy tay giám ngục bác sĩ đều không giữ được gã! Âm thanh khản đặc điên cuồng của gã vang vọng khắp Tổ Ong…

“Con hèn!!! Con đĩ da trắng!!! Bố giết mày… Bố giết mày!!! Bố muốn mày chết không chỗ chôn!!! Bố muốn giống tạp chủng bẩn thỉu nhà mày chết thảm thiết!!! Bố muốn mày bị lũ đực rựa trong tù thông cho sống không được chết không xong!!! Bố muốn mày chết!!! Bố muốn mày chết bố muốn mày chết…”

Câu nguyền rủa độc ác khản nghẹt của Sói Vàng sặc sụa sát ý khiến cả Tổ Ong dần chìm vào yên lặng, nhưng đối tượng bị đe dọa đã chẳng bỏ vào tai…

Miller trắng bợt mặt ngồi bên giường, hai chân giạng rộng, không mảnh vải che thân, mà nét mặt hết sức trấn tĩnh, gần như được tả là an bình.

Khóe môi anh ta dính máu, dòng máu đỏ gai mắt chảy đứt quãng xuống ngực, trong đôi mắt u ám của anh ta dậy cơn sóng cả, màu máu hằn lên làm đôi đồng tử màu lam thuần nhất cũng tím tái…

Cậu bất giác siết chặt ngực mình. Trong ánh mắt anh ta là thứ cậu không muốn nhìn thấy nhất… Không dám đối diện nhất…

Trốn tránh ngoảnh mặt đi, cậu bắt gặp sắc mặt nghiêm nghị tái nhợt cạnh bên của Valar.

“Hắn sẽ chết.” Valar nói khẽ.

Vừa mây mưa cùng Nanh Sói, lúc này cậu ta không mặc gì, chỉ trùm chăn đứng chen với Lý Tiếu Bạch trước khung cửa sổ nhỏ bé, nhìn đến đôi mắt trong bóng khuất đối diện…

“Hắn sẽ chết.” Cậu ta lặp lại một lần nữa, cắn chặt môi.

Sói Vàng chưa bao giờ bỏ qua cho Miller, mà Miller cũng chưa bao giờ khuất phục. Đòn phản kháng của kẻ yếu tối qua đã đạt đỉnh điểm cao nhất! Trong lúc bị ép khẩu giao, anh ta đã cắn đứt của quý của Sói Vàng!

Tốt lắm, ắt hẳn anh ta đã hận cái thứ đó lâu lắm rồi, từ nay trở đi rốt cuộc xong hết…

Đương nhiên anh ta đã phải trả giá cho nó: Cơ thể bị ngược đãi suốt thời gian dài, tinh thần chịu áp lực nặng nề, chót cùng chính là cú đạp chí mạng trúng ngực hôm qua khi Sói Vàng bị thương!

Nửa đêm rạng sáng ba giờ, sinh mệnh cứng cỏi bất khuất nhưng cũng rất mực yếu ớt của Miller chính thức đi đến dấu chấm hết trên giường bệnh phòng y tế…

Đúng như lần đầu tiên Lý Tiếu Bạch trông thấy anh ta đã đoán, anh ta sẽ rất thảm, anh ta sẽ không sống lâu.

Valar biết tin cũng chỉ “xùy” một tiếng như thường lệ, “Đồ ngu, tự dưng vác cái kiên trì khăng khăng đâm đầu vào chỗ chết!”

Nay người đã chết, cậu nghe Valar nói thế, cảm thấy thất vọng, song nhiều hơn là yên lòng.

Phải rồi, người như thế là ngu ngốc, là ngu ngốc.

Cho nên chúng ta không nên kiên trì mới là đúng.

Nó mới là đáp án chính xác.

Ngày quan tài của Miller được khiêng đi, mấy nghìn phạm nhân đứng trong sân thể dục im lìm, nhìn theo chăm chú.

Đến khi chiếc xe màu đen biến mất giữa đại địa mênh mang bát ngát, chỉ có duy nhất Valar rơi lệ…

“Kẻ ngu ngốc thích kiên trì đâm đầu vào chỗ chết, đều ngu ngốc hết thuốc chữa rồi.” Valar lặng lẽ nhìn về phương xa, bầu trời tinh khôi nơi cao cao bên ngoài lưới kẽm gai rọi vào con mắt mang màu trúc mai xanh.

“Thế nhưng… Tôi đến cả ‘kiên trì’ cũng chưa từng.”

Đừng nói vậy!

Không cần nói vậy!

Cậu há to mồm muốn hớp lấy không khí… Hệt như thiếu ôxi…

Cậu không thích đáp án này, không thích. Vì nó chẳng mảy may đếm xỉa, kéo tuột toàn bộ suy nghĩ thật lòng mà cậu đã cố chôn sâu ra lần nữa!

Quá trình ấy, rất đau khổ.

Mà kết quả, cậu biết, càng đau hơn…

Kỳ thực, đôi khi sống trong thế giới dối lòng thoải mái hơn nhiều lắm.

Mặt trái của kiên trì là sự tỉnh ngộ thống khổ.

Cậu lại hoang mang không biết đâu mới là hạnh phúc…

Một tháng sau, Valar hết hạn, ra tù.

Người còn sống, kẻ đã chết, ai mới nói rõ được là ai đúng, là ai sai?

...............................

Lý Tiếu Bạch thay đổi quyết định, cậu không muốn bỏ cuộc.

Cậu không rút khỏi trò chơi nữa, ngược lại, cậu còn tính thăng cấp nó!

Giờ thông khí, bàn chuyện giữa đám đông ngồn ngộn trên sân thể dục sẽ không khiến bên thứ ba chú ý.

Lý Tiếu Bạch ngồi xuống cạnh Blade. Trước kia đều là Blade tiếp cận cậu, tuy thường ngày cậu vẫn tuân thủ quy tắc đứng trong vòng bán kính ba mét với chủ, nhưng đây chính là lần đầu tiên cậu chủ động tiếp cận.

“Ê, anh định bao giờ ra tù?” Cậu bâng quơ hỏi một cậu rất chi coi thường luật pháp.

“‘Định’?” Blade cười cười, “Phải hỏi tôi ‘được phán’ bao giờ ra tù mới đúng chứ?”

Cậu trực tiếp bỏ qua cớ thoái thác dối trá của y, vào thẳng chủ đề, “Anh vào đây giết ai? Tôi làm hộ anh! Tương tự, làm xong, tôi muốn gia nhập ‘Nhận’.”

“Vì sao em cho rằng tôi vào đây giết người?” Blade cười nghiền ngẫm hỏi cậu.

“Ban đầu tôi không biết.” Cậu dời mắt khỏi mặt y, nhìn xuống các nhóm phạm nhân muôn hình vạn trạng tụ tập dưới sân trong thời gian thông khí, “Tôi tưởng anh trốn ai nên mới vào đây giống tôi, vì từ chiêu thức của anh tôi đoán được anh có thể là thành viên của tổ chức sát thủ ‘Nhận’, nhưng tôi vẫn tưởng anh là thành viên bình thường thôi. Ban đầu tôi đã đoán anh đi thực hiện nhiệm vụ xong, trốn vào đây nhằm tránh đầu sóng ngọn gió. Từ khi trốn khỏi người ấy, tôi luôn băn khoăn nên làm gì. Phương pháp tốt nhất sau khi thoát ly một tổ chức mà vẫn muốn sống chính là gia nhập vào một tổ chức tương đương thế lực với nó hoặc lớn hơn nữa. Kỳ thực ngay từ đầu tôi tiếp cận anh, là giữ cơ hội nhờ anh giới thiệu tôi gia nhập Nhận.”

“Vì sao phải là Nhận?” Blade vẫn mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt lại cực kỳ thâm trầm, “Thế lực của gia tộc Leo không kém cạnh chúng tôi. Huống hồ Nhận chỉ có thể hoạt động trong bóng tối, còn gia tộc họ hoạt động được cả trong tối ngoài sáng. Giống như chuyện lần trước cũng chỉ có thể mượn Nanh Sói có gia tộc Chace chống lưng ra mặt hộ, đúng không?”

Cậu hơi trầm mặc, thở dài, “Lorenzo chẳng tốt hơn người ấy được bao nhiêu, tôi tránh vỏ dưa lại đụng phải vỏ dừa còn nói làm gì? Vả chăng…” Cậu cúi đầu nhìn tay mình, “Tôi không có gì cả, ngoại trừ làm sát thủ, tôi không có lựa chọn nào khác.”

Blade vươn tay xoa đầu cậu, động tác mang ý cưng chiều, “Như vậy, tự chừng nào em phát hiện tôi không phải thành viên bình thường?”

“Sớm nhất là lần đầu tiên giao đấu, mà khi đấy chỉ nghi ngờ thôi, vì khả năng chiến đấu của anh quá mạnh, vượt xa trình độ thành viên bình thường. Nếu thành viên bình thường của Nhận đều là trình độ này thì Nhận giờ đây không chỉ có tiếng tăm như vậy. Còn thực thụ nghi ngờ, là lúc viết chữ Hành. Theo thông tin tôi được đọc trước đó, thủ lĩnh mới của Nhận lai Trung – Mỹ… Lại nói, nếu là thành viên bình thường, tên giống tên tổ chức, cũng quá xấc xược. Tiếp theo, là thái độ của Nanh Sói. Hắn rõ ràng mượn sức anh, nếu chỉ là sát thủ bình thường, thái độ của hắn – tức thiếu gia gia tộc Chace – có hơi niềm nở quá rồi. Dù tính hắn nhiệt tình và trọng người tài thì thái độ của anh cũng dị thường. Anh và hắn ta quá thân thiết, mà chúng ta đều biết, thành viên tổ chức sát thủ không được phép có quan hệ cá nhân. Tất cả những điều đó chỉ cần thân phận của anh đổi thành thủ lĩnh của Nhận là sáng tỏ. Anh là thủ lĩnh, vậy không cần thiết phải trốn ai vào tù. Có nghĩa khả năng lớn nhất cho sự có mặt của anh ở đây là: Anh vào để giết người.” Cậu gian xảo nhếch môi, “Nhưng thú vị thật đấy… Nếu nói anh vào giết người, hình như anh đã vào bốn tháng. Theo tôi thấy trong tù này không có ai là đối thủ của anh! Tại sao lâu thế rồi anh vẫn còn chưa động thủ?”

“Em đoán xem là vì sao?” Blade rất hứng thú nhìn cậu.

“Tôi không quan tâm.” Cậu nheo mắt nhìn về phương xa, “Dù là không muốn giết hay không thể giết hay không tiện đích thân ra tay, sát thủ đã nhận nhiệm vụ là không bỏ. Anh không làm, tôi làm.” Cậu ngoảnh lại nhìn Blade khiêu khích, “Coi như quà gia nhập tôi tặng anh.”

Gió xoay trở, thổi tung mái tóc mềm mại của cậu, đôi mắt sáng tựa sao như ẩn như hiện giữa những sợi tóc phơ phất… Blade chừng như chẳng thế khống chế, chầm chậm cúi xuống hôn lên mi cậu…

“Làm sao em dám chắc tôi sẽ kết nạp em?”

Cậu bị môi y đè lên buộc phải khép mắt, “Tôi không chắc, chỉ đánh cược một lần thôi, tôi không còn thời gian nữa. Bị Lorenzo làm to chuyện thành thế này, người ấy… hẳn đã biết tin về tôi. Có lẽ ngày mai, có lẽ ngay giây tiếp theo, ông ấy sẽ xuất hiện, bắt tôi về.”

Blade ngồi thẳng lại, ngón tay dịu dàng giúp cậu gạt tóc, nâng mặt cậu lên, “Kỳ thực em xem như một thu hoạch ngoài ý muốn của tôi trong cái nhà tù nhỏ xíu này, trước đó tôi quả thực cũng tính thu nạp em vào Nhận.”

“Tôi biết.” Cậu cười cười tự giễu.

Blade buông tay ra, “Có điều sau này, tôi phát hiện em đúng là một con cá to. Người thừa kế duy nhất của ‘Mặc’, tôi không hấp thụ được, nếu mà rủi, có khi ảnh hưởng xấu đến đường tiêu hóa.”

Ánh mắt Lý Tiếu Bạch dao động trong tích tắc, “Anh biết hồi nào?”

“Ngày em bị Lorenzo dẫn đi.”

Cậu gật đầu, “Tôi đã thắc mắc anh mà cũng có người đến thăm tù à, là đến báo tin chứ gì? Điều tra tôi lâu rồi phải không?”

“Phải.” Blade không hề lấp lửng, “Tổ chức Mặc và độ bảo mật của nó hoàn thiện hơn Nhận rất nhiều, hơn nữa vì em là người thừa kế, tư liệu về người thừa kế là thông tin mật cấp độ cao nhất, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết nhiều lắm. Nếu không phải một năm trước em trốn nhà đi làm Mặc buộc phải vận dụng toàn bộ tai mắt điều tra tung tích em, có lẽ giờ đây tôi không tra được bất kỳ tin gì.”

“Trốn nhà đi?” Cậu hơi sững sờ, rồi càu nhàu, “Cách dùng từ của anh thật nhẹ nhàng.”

“Hành động của em chỉ làm tôi nghĩ được thế.” Blade liếc cậu, “Người thừa kế duy nhất của tổ chức sát thủ hàng đầu, ăn sung mặc sướng cộng thêm đội hộ vệ đông đảo, có vẻ không có nguyên nhân gì bức em phải chạy đi. Sao nào, chẳng lẽ là trốn bị cha đánh đòn?”

Cậu nhìn y mà cười khổ, “Coi là thế cũng được.”

Blade không tỏ vẻ tin hay không, chỉ nhìn lên trời ngẫm nghĩ lâu lắc, thế rồi thong dong, y bảo, “Được, tôi nhận em. Nhưng em phải chứng minh lòng trung thành cho tôi thấy, dù sao thân phận em khá là ngại, và em còn có tiền án bỏ trốn nữa.”

Lúc biết Blade nắm rành rẽ về thân phận mình rồi, Lý Tiếu Bạch xem như hết hy vọng gia nhập Nhận… Thật không ngờ y lại đồng ý với cậu! Vì thế cậu giật nảy, ngơ ngác hỏi lại, “Chứng minh thế nào?”

Blade đặt thuốc lá lên môi, lạnh lùng ra lệnh, “Giết Ben.”

Cậu nhất thời im bặt, giống như hai con chữ kia càng làm cậu bất động hơn cả khi Blade đồng ý tiếp nhận cậu…

Thật lâu sau, phẫn nộ và tia máu mới dần vằn vện trong đôi mắt.

Blade trông thấy con ngươi đen kịt như mực của cậu mỗi lúc một sâu thăm thẳm, y cảm thấy vẻ đẹp này thật sự đẹp đến nhiệm mầu!

Khi đôi mắt cậu ngập tràn sát khí nhất chính là khi đẹp nhất, đẹp tới nông nỗi khiến người ta cam tâm tình nguyện chết dưới tay cậu!

Thiếu niên này đích thực trời sinh làm sát thủ.

“Tôi sẽ không giết Ben.” Cậu trả lời khe khẽ, “Cậu ấy đã cứu tôi.”

“Cứu như nào?” Blade nhướng mày, giọng điệu ra chiều chẳng để tâm.

Cậu rũ mắt, kiềm chế sát khí, “Có thể anh cho tôi mười nghìn đồng, cậu ấy chỉ cho được tôi một đồng, nhưng mười nghìn đồng đối với anh chỉ không đáng kể bằng mất một cọng lông, mà một đồng chính là tất cả của cậu ấy. Tôi không giết cậu ấy không phải vì cậu ấy đã cứu tôi, mà là vì cậu ấy muốn cứu tôi.”

Nhìn cậu cụp mi, Blade cũng nhẹ giọng hơn, lào thào tựa thể hồi tưởng, “Còn nhớ bữa cơm đầu tiên trong tù của em không? Lúc đấy em chỉ chia cam cho bốn người. Valar hỏi em tại sao, câu trả lời của em khiến tôi nhận thấy ở em ba loại phẩm chất: Thức thời, tri ân, tôn trọng kẻ yếu. Nói thật, những phẩm chất ấy không hợp với nghề sát thủ, nhưng tôi rất thích. Có điều nhiệm vụ hiện nay của em không phải làm tôi thích, mà chứng mình cho tôi thấy: Em là sát thủ đủ tư cách gia nhập Nhận. Tôi không yêu cầu em gạt bỏ chính mình vì như thế không còn là em. Song em lớn rồi, người lớn khác trẻ con ở chỗ biết đặt giới hạn cho bản thân.” Y nâng cằm cậu, nhìn thẳng vào cậu, “Giờ tôi muốn em giới hạn vài phẩm chất của em lại, có làm được không?”

“Tôi từ chối.”

Blade giữ nguyên tư thế nọ thật lâu, mãi tận khi chuông réo, thông báo thời gian thông khí đã hết.

Y bỏ tay, hững hờ nhảy xuống khỏi bệ, “Chẳng còn gì để nói nữa.”

Chiến tranh lạnh mỗi người mỗi ngả chính thức bắt đầu.