...............................
Vào học đã non nửa tháng mà Lý Tiếu Bạch vẫn lủi thủi một mình.
Đến tận sáng nay, lúc mở cửa lớp cậu phát hiện cái bàn học sứt sẹo tứ tung nay đã chính thức nhắm mắt xuôi tay và đi về nơi chín suối, ghế cũng mất hút, còn sách giáo khoa thì đã rách từ đời nào.
Học sinh trong lớp đều cúi đầu ngồi tại chỗ mình, cả thủ phạm lẫn nhân chứng đều đồng loạt im thin thít, ăn ý thôi rồi.
Sao mình lại phải cười với lũ này?
Cái bọn chả phân biệt được thiện ác, bỉ ổi, hèn nhát, ỷ đông hiếp yếu, có điểm nào đáng để mình dung nhập?
Lý Tiếu Bạch chẳng thèm vào lớp nữa, xoay lưng đi luôn.
Đút tay túi quần lên sân thượng, dọc đường đi, vô số mọi người đều châu đầu rỉ tai, dạt đường nhường cậu.
Sân thượng là nơi rất tuyệt.
Hợp để thực hiện tất cả hành vi vi phạm trong nhà trường, nào là uýnh lộn, nào là “ứ hự”, nào là hút thuốc, nói chung là tất tần tật mọi thứ muốn xả.
Lý Tiếu Bạch không muốn xả. Do cậu thích nơi cao thôi.
Chẳng qua cậu không ngờ đang thời gian lên lớp mà lại gặp được người khác trên sân thượng.
Tóc nhạt màu, con ngươi hổ phách, lãng đãng dưới nắng mai như thể hòa vào không khí. Song tư thế vịn lan can một cách lười biếng, khói thuốc lởn vởn nơi đầu ngón tay cùng bộ đồng phục phanh ra một cách suồng sã làm hắn nhuốm mùi hư hỏng và ngỗ ngược…
“Hey Lại đụng mặt.”
Lý Tiếu Bạch hờ hững, “Tôi từng gặp anh à?”
Đối phương hơi bị sửng sốt, sau đó bực tức dụi tắt thuốc lá, “Cái thằng này đúng là khó ưa…”
“Như nhau thôi.” Lý Tiếu Bạch đủng đỉnh bước đến cạnh hắn, khoanh tay đứng tựa vào lan can. Chiếc áo đồng phục cổ đứng kiểu Tôn Trung Sơn(1) gài kín cúc, cậu nới cởi ra, để hở xương đòn, bấy giờ mới dễ chịu hơn…
Mùi của tên bên cạnh lập tức xáp tới, cơ thể lợi dụng ưu thế chiều cao vây cậu lại giữa ngực hắn và lan can, hơi thở nam tính ám mùi thuốc lá lẩn vẩn nơi tai, “Cậu… đang quyến rũ tôi chăng?”
Lý Tiếu Bạch lạnh lùng rũ mắt, “Rõ ràng anh đâu bị quyến rũ.”
“Cậu có thể thử.”
“Lợi lộc gì?”
“Ví dụ… nếu có thể làm tôi vui, tôi sẽ thả đồng bọn của cậu.” Người thanh niên đang chiếm ưu thế nhếch mép thành một cái cười vô cùng ám chỉ.
Lý Tiếu Bạch ngừng thở thoáng chốc, kế đó cố gắng làm vẻ thờ ơ, “Tôi chả hiểu anh nói gì.”
“Thật không? Kurokawa Ichi, không, đúng hơn là con nuôi lai lịch bất minh của nhà Kurokawa. Có thật là cậu chưa từng nghe đến bức tranhMaya Chơi Búp Bê, cũng như không quen một tên ăn trộm mắt màu phỉ thúy không? Tên là gì ấy nhỉ… Để tôi nhớ lại xem nào…” Trong con ngươi nhạt màu của Kou lóe lên một tia sáng độc ác, “Lodrian, đúng chưa?”
Lý Tiếu Bạch tức thời trừng mắt!
Kou phá ra cười, nâng tay trái vuốt đầy mờ ám qua cổ và xương đòn hở ra của cậu… “Đồng bọn cậu đột nhập nhà tôi trộm tranh chắc không nghĩ tôi sẽ dùng phương pháp đơn giản nhất để tóm y, kết quả là y sa bẫy… Tiếc gớm, nói về tài nghệ, y quả thực rất giỏi, dù sao thì… có là người lành nghề cũng chẳng được mấy ai có thể cạy mở kho bạc dưới lòng đất của biệt thự nhà Kokonoi. Tuy nhiên trộm vẫn chỉ là trộm, chỉ có thể để mặc người thắng sắp đặt. Cho tôi xem, cậu có thể hy sinh vì y tới mức nào nào.”
Lý Tiếu Bạch yên lặng một lát, đẩy hắn xê ra, “Anh thích xử lý thế nào thì tùy, trộm tranh thất bại là do y bất tài, đáng đời.”
(Lod đang bị treo dưới hầm, rơi lệ -ing…)
Kokonoi Kou cũng không ngạc nhiên vì đáp án này, chỉ thong thả rút di động ra, phân phó gọn lỏn, “Giết đi.”
Giây tiếp theo, di động đã lọt vào tay Lý Tiếu Bạch! Cậu gằn giọng vào loa nói, sặc mùi sát khí, “Không muốn chủ mình chết ở đây thì dừng tay ngay.”
Lưỡi dao mỏng mảnh gí sát cổ, sự lạnh buốt khi gần kề cái chết lại chọc Kokonoi Kou cười rộ… Hắn khoái trá vỗ tay khen ngợi người đang cầm dao đe dọa, “Quá lợi hại, động tác quá ác liệt, y chang sát thủ chuyên nghiệp… Đừng nói cậu làm nghề này thật nhé?”
Tiếng thét chói lói của Lod vọng tới từ đầu dây bên kia… Lý Tiếu Bạch cắn răng, hung dữ áp di động vào tai Kokonoi Kou, lưỡi dao càng gí sát hơn nữa, “Kêu chúng dừng tay, bằng không theo y sang thế giới bên kia đi.”
Dòng máu mảnh chảy nơi làn da tái nhợt quá mức của đối phương, mang vẻ đẹp kỳ dị vài phần…
Con ngươi màu hổ phách lấp lóe sắc thái điên cuồng, mái tóc nhạt màu bị gió trên sân thượng xối tung, giữa những sợi tóc phấp phới hỗn loạn, thấp thoáng nụ cười ngập tràn ác ý.
“Được thôi… Động thủ đi.”
Lý Tiếu Bạch hoàn toàn sửng sốt.
Đã từng giết rất nhiều người, có thể nhận biết đủ loại ánh mắt, từ ánh mắt sợ chết, ánh mắt giả bộ coi nhẹ, đến ánh mắt muốn chết thực sự.
Ánh mắt của người trước mặt, chính là loại cuối cùng.
Tại sao?
Còn trẻ thế này.
Tựa hồ rất có thế lực… Lại có cả món đồ đích thân Lod phải ra tay, hẳn cũng giàu có.
Mặt mũi bảnh bao, cơ thể khỏe mạnh.
Vậy mà sao… lại có thứ ánh mắt “chết cũng chẳng là gì” này?
“Hắn nói thật đó”
Một giọng nói thứ ba đột ngột xuất hiện đằng sau hai người đang giằng co!
Lý Tiếu Bạch nhanh chóng vòng ra sau Kou, bóp cổ hắn, cảnh giác nhìn người mới tới.
Thanh niên với đôi mắt hồ ly vừa dài vừa nhỏ, chẳng chút hoang mang trước cảnh tượng bắt con tin uy hiếp đổ cả máu phía đối diện, chỉ cười tủm tỉm nói với Lý Tiếu Bạch, “Tên kia không cần nhất là mạng mình, dùng nó để uy hiếp hắn vô dụng thôi, chi bằng chúng ta hãy bàn bạc tìm cách giải quyết khác” Thế rồi, hắn làm vẻ bất đắc dĩ nhìn con tin mà thở dài, “Kou, kêu chúng dừng tay đi, đừng làm liên lụy người vô tội.”
Không, cái tên Lod kia chả vô tội gì đâu = =.
Kou cười cười, sai sử ngắn gọn vào di động, “Tạm dừng tay đã.”
Lý Tiếu Bạch thả tay, lùi về sau từng bước.
“Nói đi, muốn gì?” (hỏi lẹ)
“Cậu.” (đáp lẹ)
Lý Tiếu Bạch tỉnh bơ cầm di động, gọi thuộc hạ của Kokonoi Kou, “A lô? Các người giết y đi.”
= =…
= =……
Gió lạnh thổi qua sân thượng…
Seijin mệt mỏi sầm mặt… “Hai cái đứa này, thôi đủ rồi đó… Nhường nhau một bước đi! Kurokawa-kun, chỉ cần cậu đồng ý đóng vai người trời ở lễ hội hoa anh đào năm nay, Kou sẽ thả bạn cậu. Thấy sao?”
“Người trời? Lễ hội hoa anh đào?” Quý ngài sát thủ nghi hoặc.
“Đơn giản thế á?! Đùa!?” Đại thiếu gia giãy nảy.
“Mày bất mãn cái gì?” Thanh niên lùn lùn tóc đen lúc này oai hơn bao giờ hết, “Đằng nào mày cũng chỉ muốn lôi người ta về để ngắm nghía thường xuyên thôi, với cái dáng vẻ hiện tại, nó hóa trang thành người trời càng giống chị ấy hơn chứ sao? Đều là ngắm cả, ngắm một lần no mắt đi rồi thôi. Huống hồ… Mày cho rằng nhóc này là người mày có thể chiếm hữu chắc?”
Lý Tiếu Bạch nhướng mày, kín đáo liếc về phía thanh niên mắt hồ ly này… Hắn có vẻ biết không ít…
Mà cái người cố chấp kia căn bản không nghĩ đến vấn đề “chiếm hữu dài lâu”. Hắn hoàn toàn chìm đắm trong tưởng tượng về cậu nào đó sẽ hóa trang thành người trời, thế là gật đầu tắp lự, “Đồng ý, quyết thế đi.”
A, ngạc nhiên quá… Hai kẻ ngoại hình trái ngược nhau, ai dè cái tên nhỏ người nom không có sức chiến đấu kia lại có uy hơn. Lý Tiếu Bạch kinh ngạc nghĩ.
“Ê, lùn, tên gì?”
“Hỏi tôi hả?” Seijin cười cười, cặp mắt hồ ly nheo lại, “Tôi là Abe Seijin, Hội trưởng Hội học sinh đương nhiệm trường Kokonoi, sau này chúng ta còn phải hợp tác nhiều lắm đấy, nhất là trong lễ hội hoa anh đào”
“Vừa rồi tôi muốn hỏi, lễ hội hoa anh đào có phải…” Lý Tiếu Bạch chưa kịp hỏi xong đã bị kẻ khác xen ngang xấc xược!
“Ê! Kurokawa Ichi, cậu chỉ hỏi tên Sei-chan mà không hỏi tôi?”
“Hừm… Không hứng.”
“Thế cơ à?” Kou cười khẩy, bất thình lình vươn tay bóp mạnh yết hầu Lý Tiếu Bạch, ấn nghiến cậu lên lan can! Cậu toan nhấc chân phản kháng thì bị đối phương khóa chặt cạnh eo và đầu gối, chặt chẽ đè cậu xuống!
Sao lại thế này?!
Không thể giãy ra! Quá mạnh!
Tên này… Biết cả Judo ư?
… Ưm! Con ngươi Lý Tiếu Bạch rụt lại!
Tên khốn! Cái tư thế này mà cũng có thể hôn?!
Động tác đè cậu càng thô bạo, nụ hôn càng thô bạo.
Lại còn vừa hôn vừa gặm vừa cắn, hoàn toàn là sự trút giận mà cũng như thể loài thú hoang đánh dấu địa bàn. Kẻ đầu têu hôn xong tiện thể liếm láp phần da thịt bên cổ người đang bị chẹt không sao nhúc nhích nổi, kiêu ngạo nói, “Tên tôi là Kokonoi Kou, tốt nhất, cậu hãy nhớ lấy!”
Abe Seijin đứng sau hai người, nét mặt như cười như không, chẳng thể đoán ra hắn đang nghĩ gì.
“Tên kia thô bạo lắm hử?” Tên lưu manh kia vênh váo đi khỏi sân thượng rồi, bấy giờ Seijin mới cười khổ, ngồi xổm xuống cạnh Lý Tiếu Bạch đang xoa cổ tay bị niết bầm, “Thôi kệ đi, hắn bị cuồng ai mặt mũi kiểu này ý mà.”
Lần đầu tiên đánh đối kháng mà thua, bạn sát thủ hậm hực kiểm tra các đốt ngón tay bị bẻ của mình…
Seijin nghiêng đầu quan sát kỹ càng khuôn mặt nhìn nghiêng của cậu, “Ồ, cậu đó, công nhận là siêu giống… Nhất là lúc dậy sát khí.”
Lý Tiếu Bạch khựng lại, “Giống ai?”
“Chị tôi, Yuuyo.”
“Anh nói tôi giống con gái?” Sát khí ùn ùn…
“Ý ẹ… Không… Không phải… Nét giống thôi, hầy, cậu xem, mắt tôi giống mắt cậu đấy chứ? Chị Yuuyo còn giống cậu hơn, như kiểu đúc từ một khuôn ra ấy. Hai người nổi giận, tỏa sát khí, vung tay đều mang khí chất cực giống.”
“Nghe cuộc đối thoại vừa rồi thì… Kokonoi thích chị ta à?” Nên tôi mới phải đương đầu với vụ này…
“Không phải thích, mà là yêu tha thiết!”
“Thế sao không tìm chị ta?” Tự dưng quay qua cắn tôi làm gì?
“Chị ấy chết rồi.”
“… Chà.”
“Chỉ ‘chà’ thôi à? Đồ lạnh lùng…”
“Chết rồi thì còn giá trị gì? Với cả tôi muốn biết làm sao Kokonoi Kou lại mạnh như thế hơn.”
“Hờ hờ Đấy, giá trị của người chết đấy. Kou ấy à, đại khái là cố gắng mạnh hơn để xứng đôi với Yuuyo, có điều còn kém xa lắm”
Lúc này đến phiên Lý Tiếu Bạch kinh ngạc, “Chị anh còn mạnh hơn hắn bây giờ sao? Con gái? Sao có thể?”
“Sao lại không thể? Chị Yuuyo, chính là ‘Ác quỷ Yakuza’.” Nụ cười của Seijin hết sức lạnh lẽo, “Tôi nói rồi mà, điểm giống nhất giữa cậu và chị ấy, là sát khí”
“Yakuza? Nhà anh là xã hội đen à?”
“Hì hì Cuối cùng hiểu ra vấn đề rồi đấy. Tên đầy đủ của chị ấy là Hanshin Yuuyo.”
“Hanshin… Băng xã hội đen Hanshin lớn mạnh nhất Kyoto?” Lý Tiếu Bạch thoáng sững sờ, “Nhưng mà anh…”
“Tôi họ mẹ”
“…” Lý Tiếu Bạch chau mày suy tư một hồi, “Nếu chị anh thật sự giỏi vậy, tôi tò mò chị ta làm sao mà chết đấy. Ẩu đả băng nhóm?”
“Không, chị ấy bị Kou ăn tươi.”
“… Hả?”
“Nên, cậu đó, nhớ cẩn thận kẻo bị Kou ăn” Seijin nở nụ cười kỳ lạ, đoạn đứng lên đi khỏi sân thượng.
“Bị ăn…” Chỉ còn lại bạn sát thủ ở trên sân thượng một mình hãy còn tự lẩm bẩm, “Lẽ nào chị ta ngon lắm?” (ê!)
...............................
“Lễ hội hoa anh đào… là gì?”
“Hể?” Nam sinh đang ngồi yên chỗ bỗng nhiên bị Lý Tiếu Bạch túm, liền quay đầu ngó chung quanh một vòng mới chầm chậm quay về phía học sinh chuyển trường mới gọi hắn, “Mày… Mày đang nói chuyện với tao á?”
Lý Tiếu Bạch, thẳng thắn gật đầu, “Ờ.”
Lớp học im phăng phắc một giây, ngay sau đó nhốn nháo ầm ĩ!
“Đùa à! Nó mở mồm nói chuyện kìa!”, “Sao lại hỏi trúng Tetsuya?”, “Quen nhau à?”, “Ối làng nước ơi!”, “Bị giành mất rồi…”, “Té ra có thể nói chuyện với cậu ta sao?”, “Cậu ta hỏi gì thế? Lễ hội hoa anh đào phải không?”, “Tớ nào biết…”, “Tôi… Tôi biết rõ hơn nè…”, “Tôi mới là ủy viên ban chấp hành nè!”…
Thầy Toán hoàn toàn bị “thất sủng” đứng nơi bục giảng, “Ô kìa, ô kìa, đã tan học đâu…”
Các học sinh phản ứng quá nhiệt liệt làm Lý Tiếu Bạch hơi bị sửng sốt. Cậu chỉ đang ngồi ngố người trong giờ học, tiện thể hỏi thằng bạn cùng lớp bàn bên một câu thôi. Ấy thế mà cả lớp nhào đến trả lời… Tại… Tại sao… lại thành ra như này?
Lớp 4 khối 10 trường Kokonoi.
Khung cảnh giống hệt cả đàn mối đang bu quanh con mồi…
“Lễ hội hoa anh đào là từ ‘cúng cây hoa anh đào’ mà ra, thật chất là ngắm hoa và múa hát làm lễ thôi.”
“Trường bọn mình là trường tư kế thừa truyền thống quý tộc của Kyoto nên phải kế thừa cả lễ hội hoa anh đào nữa, nhưng phong cách hiện đại hơn, coi như tổ chức lễ hội văn hóa luôn. Các lớp phải chuẩn bị tiết mục, có kịch này, chợ đêm này, tìm kiếm kho báu vân vân vũ vũ giống như lễ hội văn hóa bình thường ý. Cơ mà điểm đặc biệt nhất, vẫn là…”
“Ừ đúng, nó là tinh hoa của lễ hội hoa anh đào luôn”
“Mình nhớ năm ngoái là Kaofuchi-senpai – Hội trưởng câu lạc bộ kiếm đạo nhỉ? Không biết năm nay là ai! Ôi ôi, mong chờ khủng khiếp…”
“Đúng, người trời múa kiếm giữa mưa hoa anh đào lả tả, đẹp ngất ngây…”
“Người trời?”
Lý Tiếu Bạch nãy giờ chỉ giữ im lặng nghe mọi người thao thao bất tuyệt, chợt ngẩng đầu lên do nghe được từ khóa quen tai.
“Ừm, người trời múa hiến tế.”
“Nè, biết lý do lễ hội hoa anh đào toàn tổ chức vào tháng Năm không? Đúng mùa hoa rụng, hoa rơi tạo hiệu ứng đẹp thôi rồi, đồng thời rất hợp với không khí múa kiếm hiến tế ở đoạn cuối buổi lễ nữa.”
“Không khí điêu linh chứ gì?”
“Ừ, mỗi tội điệu múa này… trông giống chém giết hơn.”
“Nhưng mà nó á… Mỹ diệu lắm, lớp lang lắm, lần nào xem cũng xúc động… Nghe nói đây là nguyên nhân chủ yếu lễ hội văn hóa hàng năm của trường Kokonoi có rất đông người ngoài vào chơi.”
“Múa? Chém giết?” Lý Tiếu Bạch nghiêng đầu thắc mắc, ánh mắt toát vẻ mù mờ, “Nghĩa là sao?”
Tiếng lòng của mọi người: Ủ ôi, cái mặt này của cậu ý, không ngờ đó, cute quá đi mất… Cứ tưởng là thằng nhóc đẹp mã mà dễ sợ, khó gần chớ…
“Khụ! Nó ấy…” Cuối cùng vẫn là Tetsuya tiên phong phá vỡ khoảnh khắc im ắng ngắn ngủi lạ lùng giữa mọi người và Lý Tiếu Bạch, “Cái điệu múa hiến tế ấy, thực tế bắt nguồn từ một truyền thuyết. Thời Heian(2), mọi người đều biết đấy, yêu quái hoành hành… Người dân không cách nào trấn áp chúng được đành phải thỏa thuận với yêu quái, hàng năm đến mùa hoa anh đào rụng sẽ dâng một tế phẩm trinh trắng cho vua yêu quái. Yêu quái ăn tế phẩm đó, con người sẽ được một năm bình an. Về sau, con trai trụ trì của ngôi chùa lớn nhất Kyoto nhận thấy không thể tiếp diễn chuyện này mãi được, bèn quyết định giết vua yêu quái trừ hại cho dân. Cậu ta chọn năm mà dương khí mạnh nhất, quỷ khí yếu nhất cũng chính là năm yêu lực của vua yêu quái hoàn toàn biến mất, chủ động xin làm tế phẩm. Cậu ta giấu một thanh kiếm trừ ma trong vạt áo, đang buổi hiến tế đột nhiên ra tay đâm vua yêu quái bị thương. Chiến đấu kịch liệt một hồi, vua yêu quái bị giết chết, dân chúng Kyoto rốt cuộc thoát khỏi ách thống trị của lũ yêu quái, còn người kia do đã chém được ác quỷ, được thăng làm người trời. Một phần tiết mục trong lễ hội hoa anh đào, chính là đoạn ‘chém quỷ’ cao trào nhất trong truyền thuyết!”
...............................
“‘Điệu múa chém quỷ’ của lễ hội hoa anh đào ấy à? Tôi biết chứ, nổi tiếng lắm đấy. Cái đất Kyoto này…” Ông chú Ryuichi cười cười rót cho hai người hai chén trà lúa mạch(3), “Lại nói, cũng sắp lễ hội rồi còn gì, không biết năm nay do mỹ nhân nào biểu diễn đây…”
“Mỹ nhân?”
Lý Tiếu Bạch liếm liếm nước trà nóng hổi, cảm thấy không ngon liền đặt xuống một bên.
“Ừ, cậu không biết à? Người trời hiến tế lẫn yêu quái, đều là tuyệt sắc.”
“Tuyệt sắc? Yêu quái mà cũng thế á?”
“Hửm? Tất nhiên. Thời Heian có một bộ tộc yêu quái, nghe nói đều là mỹ nhân da trắng mắt đỏ tóc vàng, cao lớn, quần áo đỏ chót diễm lệ, quyến rũ mê hoặc lòng người, chúng sẽ hút máu, cướp đoạt tính mạng con người. Sinh vật đẹp, ác, lại háo sắc, nghe kể còn có thể lẻn vào phòng tiểu thư khuê các nhà quan đặng mây mưa một đêm” Ông chú bật cười, “Nên ngày nay cũng có người phỏng đoán, theo miêu tả ngoại hình, sinh vật này có khi là người phương Tây hiếm thấy thời đó thôi…”
“Hút máu ăn thịt…”
Dường như có thứ rất vi diệu trên những con chữ đó, gợi Lý Tiếu Bạch liên tưởng tới gì đấy nhưng lại không nắm bắt được sự thực.
Trong khi đó, ông chú vẫn bày vẻ hoài niệm lắm, “Lễ hội năm ngoái tôi cũng may mắn được đi xem này, cậu con trai đóng vai người trời đẹp kiểu cổ điển, ngặt nỗi yêu khí nặng quá… Đứng cùng vai yêu quái cao to và mặt mày đoan chính, cảm giác cậu ấy còn nghiêng về phe tà hơn, cơ mà vẫn đẹp là được. Đáng tiếc lễ hội cấm chụp ảnh, haiz, haiz… À đấy, sao tự dưng lại hỏi đến nó?”
“À, năm nay tôi phải đóng vai người trời.”
“Phụttttt!” Ông chú phun ngụm trà nóng ra ngoài! Ho sằng sặc, “Gì cơ?! Cậu! Khụ khụ… Không, khụ… Không được! Tôi phản đối! Tiết… Khụ khụ… Tiết mục ấy, người ngoài nghề không làm được đâu! Sẽ bị thương mất! Tôi không đồng ý!”
“À… Bạn cùng lớp tôi cũng nói mấy lời đại loại cái điệu múa kia giống chém giết hơn…”
“Chính xác!” Ông chú kích động đứng bật dậy, “Không phải giống, mà chính là chém giết! Thiếu niên chém quỷ dùng kiếm, yêu quái dùng cây quạt sắt, hai người đánh nhau không phải là trình diễn võ thuật mà là đánh thật! Phối hợp trật là bị thương ngay… Cậu biết học sinh nhận hai vai này hàng năm phải tập luyện bị thương nhiều cỡ nào không?! Nghe nói trước đó còn có trường hợp do không bắt nhịp được nhau nên có người bị đánh bất tỉnh hoặc gãy xương đó!”
“Nghe hay thế.”
“Hay hay cái búa!” Hiếm khi nào Ryuichi gào thét như lúc này! “Vì độ nguy hiểm nên hàng năm người nhận vai diễn đều từng là người tập kiếm. Người thường, không, kể cả người tinh thông những môn võ khác, chưa tập một hai tháng mà tùy tiện lên sân khấu cũng sẽ bị thương! Cậu phải diễn người trời hả… Tháng Tư cậu mới nhập học đúng không? Chưa đầy một tuần nữa là lễ hội rồi… Cậu đã tập bao lâu?”
“Chưa tập ngày nào luôn.”
“…”
RẦM!
Cửa phòng bếp bị đóng sầm cực mạnh! Kết luận của ông chú Ryuichi chính là một câu kiên quyết “không cho đi”.
“Thì ra là vậy…” Lý Tiếu Bạch đăm chiêu, “Chém quỷ à? Hay nhỉ. Nếu là múa thì chán quá… Nhưng, đánh nhau, đối thủ phải giỏi mới hay. Thế ai diễn yêu quái?”
“Kou đới” Hội trưởng Hội học sinh cười mím chi cọp, đưa ra câu trả lời, “Bạn diễn của cậu, người đóng vai yêu quái, chính là Kou đới”
Lý Tiếu Bạch, “…”
Seijin, “Ê ê, bản mặt gì thế hả? Có biết không ai hợp vai này hơn Kou không hả? To con này, da trắng này, tóc vàng này, mắt đỏ này, toát mùi trộn lẫn giữa nhân loại và dã thú này, sức mạnh áp đảo này, hơn nữa, biết ăn thịt người đới”
Lý Tiếu Bạch, “Từ lần trước tôi đã muốn hỏi rồi. ‘Ăn thịt người’ anh nói rốt cuộc là nghĩa đen hay là…?”
Seijin cười kỳ dị, “Hì… Thì là…”
...............................
Chuyện ngoài lề: Nguồn gốc cái tên Kokonoi Kou
Tác giả: Cái thằng này màu tóc lẫn màu mắt đều nhạt hơn người bình thường, giống kiểu người bị nhạt màu ấy
Bạn A: Ô thế thì là hẹ vàng rồi.
Tác giả: … Là seo?
Bạn A: Loại hẹ nhạt màu ý. (hẹ là “cửu thái”, loại hẹ màu nhạt hơn hẹ thường là hẹ vàng tức “cửu hoàng”)
Tác giả: … Hay đấy = =.
… Vì vậy…
Hẹ vàng -> cửu hoàng -> cửu # hoàng (có người quen dùng # để đánh dấu sau này nghĩ ra cái gì sẽ bổ sung sau) -> (tỉ mỉ biết bao lâu sau, chết vô số tế bào não rồi mới, cuối cùng…) Cửu Tỉnh Hoàng (hura!)
(giải thích: cửu hoàng (cửu = hẹ) -> cửu hoàng (cửu = 9) -> cửu # hoàng -> Cửu Tỉnh Hoàng (tiếng Hán Việt của tên Kokonoi Kou)
Bạn B: Chúc mừng nhóe, mang tiếng là tác giả mà trình độ đặt tên nhân vật của mẹ lại cùi bắp cứ như mơ vậy đó…
Nguồn gốc cái tên Kokonoi Kou – Hết
. /.
1. Áo đồng phục cổ đứng kiểu Tôn Trung Sơn
2. Heian: Thời kì phân hóa cuối cùng trong lịch sử Nhật Bản cổ đại, kéo dài từ năm 794 đến 1185. Đây là thời kỳ đạo Khổng và các ảnh hưởng của Trung Quốc phát triển tới đỉnh cao.
Thời kỳ Heian cũng được coi là giai đoạn đỉnh cao của quyền lực Nhật hoàng, đánh dấu sự phát triển của nghệ thuật, thơ ca và văn học. Heian trong tiếng Nhật có nghĩa là “hòa bình” hoặc “yên bình”.
3. Trà lúa mạch hay mạch trà, được gọi là mugicha ở Nhật, đại mạch trà hoặc mạch trà ở Trung Quốc, và boricha ở Hàn. Ở Nhật, món này hay được uống lạnh ở mùa hè và uống nóng ở mùa đông.
minh họa luôn bằng Ore no Imouto ga Konna ni Kawaii Wake ga Nai:))