Đi Cùng Nhau Nhé! Bà Cô

Chương 27




Mộc Anh đi nhanh ra khỏi quán, cô cảm giác như mình vừa bị bắt gặp làm chuyện gì rất xấu vậy, tim cô vẫn còn đập rất mạnh. Đường từ quán về trường cũng không xa, giờ vẫn sớm nên có thể đi bộ vừa như tập thể dục vừa hít khí trời trong xanh man mát.Từ đâu, chiếc mô tô MV-Augusta F4CC đi tới nhanh như một cơn gió dừng lại trước mặt cô. Mộc Anh Đứng lại hai mắt nhắm, không dám nhúc nhíc cứ ngỡ vừa nãy đã bị đâm cho một phát

"cô, sao vậy" hóa ra là Tuấn Kiệt, cậu định là cho cô đột quỵ mà chết hay sao mà làm vậy chứ. Không biết buổi sáng cô đã bước chân nào ra cửa mà đen đủi thế không biết, đi ăn cũng không được, đi đường cũng không yên. Mộc Anh tức đến nỗi mặt đỏ tía tai, bước tiếp không thèm để ý cậu.

Tuấn Kiệt nhanh chóng cầm lấy cánh tay cô " xin lỗi, đã làm cô sợ " ánh mắt lấp lánh ra vẻ tội lỗi của cậu thật làm cô khó chịu, chỉ muốn đám cho cậu mấy cái.

" có phải mới vài ngày không gặp mà cô đã quên mất em rồi không" cậu đưa hai tay lên má cô làm vẻ dáng yêu. Nhìn hai người thực sự rất giống một cặp tình nhân đang giận dỗi nhau vậy.

"bỏ tay ra"

"cô nói. coi như hết giận rồi nhé" Tuấn Kiệt bỏ bàn tay ra khỏi mặt cô rồi ngồi lên xe "lên đi, em trở cô đến trường"

"tôi tự đi được"

"cô không muốn em bê cô lên thì hãy tự lên đi" lại một lần cậu cầm tay cô cưỡng chế.

Trong vòng chỉ vỏn vẹn chưa đầy một tiếng đồng hồ mà cô đã được đi cùng với hai chàng trai rất handsome, là mơ ước của nhiều cô gái vậy mà cô lại.....

Tuấn Kiệt đi ngược hướng về trường, vẫn còn 10 phút nữa với tốc độ tối đa 315 km/h của chiếc môt tô thì cậu có thể đủ thời gian đưa cô đi một vòng thành phố