Đi Cùng Nhau Nhé! Bà Cô

Chương 24




Chưa đầy 10 phút sau Minh Hào đã có mặt, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải cậu gọi đúng lúc thì cô cũng không biết xoay sở với tên Lục Thiếu Phong này như thế nào nữa. Bây giờ cũng đã gần 5 giờ chiều, không biết việc mà Thiếu Phong đưa cô đi có làm mọi người bàn tán không nữa. Đúng là cô chẳng có một ngày được yên thân. Cô ngồi một mình bên ghế đá ven đường, nhìn dòng người đi qua lòng chợt quặn lại một cảm giác gì đó thật khó tả. Đã bao lâu rồi cô chưa nghe thấy tiếng giọng ồm ồm của ba. Cô thật vô tâm, suốt ngày công việc đến thời gian gọi cho ba cũng không có. Mộc Anh bật khóc, cô nhớ ba...Mộc Anh quyết định lên lên buýt đi về nhà

Mộc Anh cô gái trẻ đầy nhiệt huyết cũng có lúc yếu lòng như vậy, tiền chính là mục đích sống của cô. Ưóc mơ duy nhất của cô chính là kiếm thật nhiều tiền phụng dưỡng ba. Đường về nhà cũng không quá xa mà đã mấy tuần rồi cô chưa về thăm, chắc là ba đã buồn cô nhiều rất nhiều...

Đi men theo con đường nhỏ vào nhà, từ cây đèn đường cô nhìn thấy một bóng người gầy gò cùng chiếc áo sơ mi rộng. Nước mắt cô chợt tuôn ra như một lẽ tự nhiên, đó chính là ba, người ba đáng kính mà cô yêu nhất trên thế gian này. Cô chạy thật nhanh tới chỗ ba rồi ôm chầm lấy ông. Ba cô có vẻ khá bất ngờ, người hơi run lại.

"Ba, là con đây" giọng nói nặng nề. Cô cảm nhận được sự ấm áp của ba, cả cái mùi hôi đặc chưng của ông sau một ngày làm việc mệt mỏi.

"Mộc Anh à con" ông dần nở nụ cười, quay lại nhìn cô

" Dạ" nước mắt cô vẫn rơi, không biết vì sao mà chẳng thể ngưng chảy. nhìn ba làm lòng cô càng thêm chua sót.

"Mình về nha ăn cơn nha con" ba cầm lấy bàn tay nhỏ của cô

"..." Mộc Anh gạt những rọt nước mắt còn vương trên mặt, mỉm cười " con mua món vịt quay mà ba con mình thích nhất này" cô dơ lên trước mặt ba.

" đúng là con gái của ba mà.."

Đúng là chỉ có khi ở gần bên ba cô mới cảm thấy sực vui vẻ và có thêm động lực. Tinh thần cô dương như đã tốt hơn, thoải mái hơn....

Trong lúc đó ở một nơi khác

" Ai đã đưa tôi về vậy?" tiếng Thiếu Phong từ trong nhà tắm vọng ra, cậu đã tỉnh rượu.

" là tôi chứ ai nữa" Minh Hào đang ngồi chơi điện tử ngồi phòng khách lên tiếng " cậu đấy sao lại đi chơi với cô Mộc Anh cơ chứ"

"..." Nghe vậy mặt cậu bỗng trở lên đăm chiêu, cậu cũng không hiểu. Chắc tại vì hình bóng của cô ấy quá giống một người mà cậu từng yêu, làm cậu không thể kểm soát được. đã một năm trôi qua mà cậu còn không thể dứt mối tình trẻ con ấy. cậu cười khổ.

"lẫy cậu ngủ tôi toàn gọi tên của Gia Di thôi đó"

" cậu nghe nhầm rồi" Gia Di cái tên quen thuộc trong kí ước mà không thể nào xoa nhòa được. Không biết đã bao nhiêu lần cậu say vì cái têt này

( Cảm ơn mọi người đã theo dõi chuyện. Nếu có ý kiến gì thì mọi người hãy cmt bên dưới để mình chỉnh sửa nha. thank you nhiều:))

b b b b bb b b b b b b b b b b b b b b b bb b b b b b b b b b b b b b b b bb b b b b b b b b b b b b b b b bb b b b b b b b b b b b b b b b bb b b b b b b b b b b b b b b b bb b b b b b b b b b b b b b b b bb b b b b b b b b b b b b b b b bb b b b b b b b b b b b b b b b bb b b b b b b b b b b b b b b b bb b b b b b b b b b b b