Đi Cùng Nhau Nhé! Bà Cô

Chương 17




Tim Mộc Anh dường như đập rất mạnh, suy đi nghĩ lại thì kiểu gì cô cũng phải đối mặt với chúng vậy thì lần này cô sẽ quyết một phen. Cô quay đầu lại, hai gương mặt sát khí đầm đầm vẫn nhìn cô không một cảm xúc.

“hai anh quen tôi sao?” giọng cô trở lên cao vút khác thường, điệu bộ bình tĩnh không chút sợ sệt, dù sao nếu chúng có muốn đánh thì cô cũng đành chịu chứ biết làm thế nào.

“cô… có phải là người lần trước dám xen vào chuyện của tụi này không” một tên chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt cô đậm chất bọn lưu manh.

“đừng có ăn nói hàm hồ” cô gồng mình quát lớn, gặt tay người đó khỏi trước mặt mình. Ánh mắt trở nên vô cùng sắc lạ “đừng có nghĩ là đàn ông thì thích làm gì thì làm nha, tôi không dễ bắt nạt đâu”

“con nhỏ này, cô dám” hắn cứng họng như chẳng biết nói gì.

“sao, các anh muốn đánh tôi sao. Đây làm đi” như được nước lấn tới, cô cúi thấp đầu trước chúng vẻ thách thức.

Mọi người xung quanh đi qua ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, nói này nói kia, từ đầu một hai người đứng lại sau lại lên đến chục người làm cho hai người kia càng thấy bối rối, chẳng làm được tích sự gì tự khắc bỏ đi.

Mộc Anh càng trở nên đắc trí không ngờ bản thân lại giỏi võ mồm đến vậy, lần sau có việc nhất định cô sẽ sử dụng tiếp.

Trời cũng đã sầm tối, Mộc Anh đi nhanh tới khu chợ nhỏ gần nhà mua chút rau thịt về nấu cơm. ở đây cũng khá lâu mà cô cũng chưa từng có người bạn nào thực là thân thiết cả, nghĩ lại nhiều lúc cô cũng cảm thấy hơi tủi. nhiều lúc muốn có một người để tâm sự mà tìm mãi chẳng ra. Trong danh bạ điện thoại lướt lên lướt xuống chắc cũng chỉ vỏn vẹn chưa tới mười người. lúc nào cô cũng lùi lũi như thế chỉ biết cắm đầu cắm cổ vào kiếm tiền thôi.

Hôm nay đã là chủ nhật, tròn một tuần cô đi làm ở trường thật có nhiều thứ khác xa với những tưởng tượng ban đầu của cô, đúng là một con đường trải hoa hồng đầy gai.

Sáng nay cô có hẹn với Vương Nhất đồng nghiệp ở trường và cũng là đàn anh khóa trên, bọn cô đã hẹn nhau ở gần trường rồi cùng nhau đi ăn, Nhất muốn đến đón nhưng cô cứ chối làm anh đành chịu. “chào em” Nhất Nam đi tới bằng chiếc ô tô màu đen tuyền trông rất sang chảnh với vẻ ngoài bảnh bao nhất mà từ trước tới giờ cô thấy, anh mặc một chiếc quần âu và áo sơ mi trắng, tóc tai chải chuốt rất bóng bẩy đúng chuẩn mẫu đàn ông lý tưởng của các cô gái. Còn cô vẫn phong cách giản dị đời thường đó, quần bò xanh, áo phông và đôi giày thể thao. Đúng là không hề ăn cặp với anh chút nào cả.

“chào anh ạ” cô mỉm cười

“em đợi anh lâu chưa” giọng nói của anh càng thêm phần mê hoặc lòng người.

“em cũng mới tới”

“Vậy chúng ta đi luôn nhé” nói xong anh ân cần mở cửa xe cho cô lên, hành động nhẹ nhưng cũng làm tim cô có chút thổn thức, dạo dực.

Anh đưa cô đến một quán ăn kiểu Tây, cách bài trí ở đây đúng là rất đẹp, rất tinh tế. từ phục vụ cô cũng cảm thấy rất chi là chu đáo, cẩn thận. Tất cả mọi thứ diễn ra lẫy giờ, những gì anh làm đều hỏi ý kiến của cô, làm cô có chút suy nghĩ lệch lạc.

Cô chọn một vị trí ngồi có thể nói là đẹp nhất ở đây đối với cô, đó là chỗ gần cửa sổ vừa có thể thưởng thức đồ ăn ngon miệng vừa có thể ngắm cảnh sắc bên ngoài của buổi sáng cuối tuần.

“em ăn gì?” câu nói của anh làm tan suy nghĩ với vẫn lẫy giờ của cô.

“em như nào cũng được ạ” nói thực thì là cô chẳng biết gì nên thôi cứ cho anh làm chủ vậy, gọi gì thì cô ăn lấy.

“nghe nói ở đây món mì spaghetti rất ngon, chúng ta ăn thử nhé”

“được ạ”

“cho tôi hai suất nha” anh ngẩng lên nhìn người phục vụ đứng cạnh nói.

Trong khi chờ đợi đồ được mang ra, anh bày cho cô rất nhiều trò vui vẻ. nói thật cô và anh nói chuyện rất ăn ý, cũng có phần hiểu nhau chút nữa. Hai người không hề nói về chuyện công việc mà chỉ nói về cuộc sống, gặt hết mọi suy tư ra khỏi đầu, để thời gian nghỉ là để nghỉ.

“ chào cô” không khí đang vui vẻ thì một giọng nói lạnh lùng pha chút giễu cợt cất lên.

( cảm ơn các bạn đã đọc chuyện. Nếu các bạn có ý kiến về gì thì hãy comment phía dưới để mình chỉnh sửa và rút kinh nghiệm nha. thank you J)