Đi Cùng Nhau Nhé! Bà Cô

Chương 13




Mộc Anh bước vào lớp với phong thái khá thoải mái. Học sinh bên dưới mỗi người mỗi việc chẳng bận tâm đến cô, chỉ đến khi lớp trưởng đứng lên hô to hai từ “cả lớp” thì bắt đầu bọn chúng mới đứng dậy.

“lớp trưởng, hôm nay lớp vắng ai không?” Mộc Anh nhẹ nhàng hỏi

“dạ” Băng Tuyết đứng lên nhìn xung quanh một lượt “vắng bạn Thiếu Phong thưa cô” vừa nói thì tào tháo đến, Thiếu Phong từng bước đi vào chỗ coi như không nhìn thấy cô.

“giờ thì đủ rồi ạ”

“cảm ơn em” cô khẽ thở dài

“trước khi vào giờ học cô kiểm tra chút nhé. Có bạn nào xung phong không” cô nhìn xuống lớp với ánh mắt vô cùng thân thiện. nhưng hình như chẳng ai thèm để tâm đến lời cô, đáp lại chỉ là sự im lặng

“vậy cô gọi theo sổ nha” Mộc Anh vẫn giữ lại chút bình tĩnh cho mình.

“bạn Mỹ Linh nào” vẫn chẳng nghe cô nói cả, đến lúc này thực sự cô đã mất hết kiên nhẫn của bản thân, đập mạnh quyển sổ xuống bàn ba phát. Lúc này cả lớp mới đồn mắt về phía cô.

“anh chị có muốn học không” giọng nói cô rất tức giận

“khôngggg….” Gần như cả lớp đều đồng thanh như vậy

Số cô thật đen đủi mà, sao lại đụng chúng lớp ngu đần này chứ

“bạn nào là Mỹ Linh” cô cất tiếng dù biết chẳng có chút hi vọng nào

“em” đó là cô gái ngồi trên Thiếu Phong một bàn, tướng mạo xinh đẹp, dáng vẻ kiêu kì làm người nhìn rất không thuận mắt.

“em có nghe thấy cô gọi không”

“em không để ý ạ” câu trả lời này thật làm Một Anh bốc hỏa chỉ muốn lại gần cốc cho cô ta mấy cái

Đúng là học sinh thời này thật quá quắt, học hành thì không học chỉ thích đua đòi theo mấy thứ vớ vẩn, linh tinh ngoài đường.

“thế bây giờ em muốn cô mời lên bảng nữa sao” dù sao thì cô cũng là giáo viên mà không thể cư sử quá thô lỗ, học sinh sẽ nhìn vào không tốt.

“em không làm được đâu ạ” nói xong cô ngồi xuống mà chẳng cần được sự cho phép của Mộc Anh.

“đã vậy các em lấy giấy ra kiểm tra 15 phút cho cô” còn cách nào nữa ngoài cách này, thật may chúng còn thực thi.

Cô ghi lên bảng một vài con toán ở dạng nhận biết để xem trình độ của học sinh ra sao. Đây là trường hạng A của thành phố sao? Có những con người như này thật làm ô ế trường mà.

Từ nãy đến giờ mọi cử chỉ, hành động của cô lọt hết vào trong mắt của Tô Tuấn Kiệt và Lục Thiếu Phong mỗi người ngồi ở một góc lớp. Nhìn hoàn cảnh của cô như vậy quả thật họ có chút

xót xa. Nhưng đành chịu thôi ai bắt cô cứ thích đối đầu với bọn họ đâu, cô chỉ cần làm hết chức trách của mình là dạy học còn học hay không là việc của mỗi người chứ, sao cô ép nổi.

Đánh trống thì cũng vừa hết 15 phút làm bài, cô thu xong rồi mệt mỏi đi về văn phong “Mộc Anh” là giọng nói quen thuộc hồi sáng của Vương Nhất. Cô dừng lại dù đang rất mệt mỏi vẫn cố mỉm cười. “tiết học thế nào” Nhất hỏi “không được tốt mấy ạ” mặt cô ủ rũ đi hẳn khi nghĩ lại về tiết học vừa rồi.

“em có tiết sau không”

“không. Em còn tiết 3,4 nữa thôi”

“vậy chúng ta đi uống nước nhé” thấy tâm trạng cô không tốt nên anh cũng muốn giúp cô giải khuôi một chút.

Cô và anh xuống căng tin trường ở đây thứ gì cũng có để phục vụ cho cả giáo viên lẫn học sinh

“em uống gì để anh lấy”

“’cho em ly nước cam” nói rồi cô ra bàn ngồi chờ anh trước. mới có tiết 1 thôi mà cô đã thấy mệt mỏi gục mặt xuống bàn. Bao nhiêu năm vất vả, lặn lội ở xứ lạ cô cũng không thấy mệt bằng dậy lũ quỷ kia.

“nước cam của em đây” anh đặt hai ly xuống vỗ nhẹ vào vai cô

“em cảm ơn”

Nhờ có anh mà cô cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều. anh kể cho cô về ngày đầu anh đến trường cũng như cô nhưng rồi cũng quen. Có nói nhiều thì chúng cũng chẳng tốt hơn mà chỉ làm mình mệt mỏi thêm

Nhưng biết làm sao cái tính cô đã như vậy rồi.