Đi Cùng Nhau Nhé! Bà Cô

Chương 11: Đi bar




Có thể nói hôm nay là buổi tối thoải mái nhất của Mộc Anh từ trước tới giờ, vừa được no bụng vừa được đi hóng mát như thế này. Tất cả là đều nhờ Tuấn Kiệt, thực ra cô rất cảm kích cậu vì cậu mà cô mới được một lần trong đời cảm thấy mình đẹp đến vậy.

“cô có muốn đi bar không?” nãy giờ Tuấn Kiệt chưa rời mắt khỏi cô một giây nào cả.

“..” cô chưa từng đến những nơi như thế, nhưng nghe nói ở đó rất nhộn nhịp và cả hỗn tạp, chỉ dành cho mấy người có tiền. chứ mấy người như cô vào đấy cũng chẳng giải quyết được việc gì

“giờ vẫn còn sớm mà cô” vừa nói Tuấn Kiệt vừa đưa tay lên nhìn “ cô nhìn xem mới có hơn 10 giờ thôi” cậu vẫn muốn được đi chơi thêm với cô chút nữa.

“mai tôi còn phải lên lớp nữa” nếu ngày thường rảnh rỗi không có việc gì thì giờ này cô cũng đã ngủ được cả một giấc rồi ý chứ

“chúng ta chỉ đi 30 thôi nhé, sau đó em sẽ đưa cô về hẳn nhà” Tuấn Kiệt lại giở bản mặt nhõng nhẹo của mình ra với cô. Mọi người xung quanh đi qua cứ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, làm cô xấu hổ vô cùng. Đã đi với cậu ta rồi thì đi nốt cũng được không cậu cứ như này ở trên đường thì cô chết với cậu mất.

Tuấn Kiệt hí hửng lái xe đưa cô đến quán bar XX nơi quen thuộc của cậu, nơi tập trung những trai tài, gái sắc quyền quý ở đây.

Từ ngoài đi vào hai bên cô cũng phải đếm được cả chục người bảo vệ. Tiếng nhạc lấn át hết mọi thứ xung quanh, tai cô như ù đi, cô chưa bao giờ đến nơi như thế này, đúng là người như cô thật sự không hợp với chỗ như thế này.

Bên trong những cô gái tuổi đôi mươi ai nấy cũng đều ăn mặc vô cùng sexy, nhảy múa điên cuồng cùng với cả đám con trai, cô nhìn mà phát choáng luôn

“cô có muốn nhảy không” Tuấn Kiệt phải nói to hết cỡ vào tai cô

Mộc Anh chỉ lắc đầu chỉ vào ghế ngồi bên kia

“vậy cô ra đó ngồi, em đi lấy đồ uống rồi ra nhé”

Ngồi một lúc cô cũng cảm thấy chán dần, ở đây quá ồn ào cô và Tuấn Kiệt cũng không thể nói chuyện gì với nhau, nhảy thì cô không biết nên cứ ngồi một chỗ nhìn mọi người.

“cô có muốn khiêu vũ với em không” cậu đứng lên đưa tay ra trước mặt cô. Tuấn Kiệt rất thích nhảy, cậu muốn đưa cô đến đây để được nhảy với cô.

“nhưng tôi không biết nhảy” câu nói ấy làm cậu như tụt xuống từ trên mây

“vậy cô ngồi yên ở đây nhìn em nhảy, không được đi đâu đấy” đành để cô ngồi lại một mình, cậu sẽ cố gắng nhảy thật nhanh để ra với cô

Mở điện thoại ra đã 11 giờ, cô nhìn xung quanh để tìm kiếm Tuấn Kiệt nhưng không thấy, trong phòng lập lòe ánh sáng cô không biết chỗ nào mà lần. Cô đứng lên quyết định tìm cậu thử, càng đi cô lại càng thấy tuyệt vọng, Tuấn Kiệt như biến mất khỏi đây. Cô lạc vào một lối đi vắng người, nhưng không phải cửa vào lúc lãy, lúc này cô cảm thấy bối rối thực sự.

“này, cô em..” một người đàn ông chừng 40 tuổi ngõ nhẹ vào vai cô “đi chơi với anh không” mùi rượu nồng nặc, tỏa ra từ người đó khiến cô khó chịu.

“biến đi” giọng nói cô hơi run rảy

“đừng có làm hàng nữa cô em” ông ta dí sát cô vào tường, mắt lờ đờ đứng cũng không vững

“tôi bảo đi ra” cô hét lên tát người đó một cái “bốp” rất to, định chạy đi. Nhưng ông ta tóm được bàn tay cô lại

“dám đánh tao à?” ông ta giơ tay lên như thể sẽ giáng xuống người cô một cú đau đớn.

Nhưng từ đâu, một bàn tay nhanh như chớp mắt đã bắt kịp thời bàn tay của ông ta rồi bẻ về phía sau, không những thế người đó còn đá cho ông ta thêm mấy phát nằm lăm xuống đất, kêu ca, chửi bới um tùm.

Mộc Anh định quay sang cảm ơn thì bàn tay đó lại lần nữa kéo cô ra khỏi quán bar, đúng là số cô may mà trong lúc hoạn nạn lại có người cứu giúp. Không khí bên ngoài thực sự dễ chịu, không có tiếng nhạc ầm ĩ nữa, chỉ có tiếng xe đang lưu thông trên đường êm ả. Cô hít một hơi thật dài rồi ngẩng mặt lên nhìn người đối diện mình.