Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras

Chương 24




Tô Kiềm nằm hơn một tiếng mà vẫn không ngủ được, chợt nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra, một giọng nam trầm thấp vang lên: “Chú Mạnh, để cháu trông cho, chú về nghỉ đi.”

Cả người Tô Kiềm cứng lên, nhưng vẫn không nhúc nhích, tiếp tục giả bộ ngủ.

Lão Mạnh đi đến bên cạnh người kia, nhỏ giọng hỏi: “Dương tiên sinh, cậu uống rượu sao?”

Dương Thiếu Quân đứng thẳng người: “Chú đừng lo, cứ đi đi. Lát nữa cháu ngủ ở giường nhỏ bên cạnh.”

Lão Mạnh thấy hắn có vẻ tỉnh, liền ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Hôm nay sinh nhật tiên sinh đấy, còn chưa ngủ đâu, cậu chúc tiên sinh sinh nhật vui vẻ một tiếng.”

Dương Thiếu Quân đứng yên.

Lão Mạnh đi ra.

Tô Kiềm nghe thấy tiếng bước chân Dương Thiếu Quân lại gần, mùi rượu xông lên khoang mũi, không khỏi nhíu mày, khó chịu nói: “Cậu uống bao nhiêu rượu vậy? Khó ngửi muốn chết, mau đi tắm đi!” Lời vừa dứt, chỉ thấy giường run lên, cả người bị đè nặng xuống, một đôi môi ấm áp ngăn môi anh lại. Nụ hôn này nhiệt tình nóng bỏng không gì sánh bằng, đầu lưỡi Dương Thiếu Quân cậy mở khớp hàm anh, tóm lấy, truy đuổi, dùng sức mút. Tô Kiềm bị che mắt, phòng có mở đèn hay không cũng không biết, chỉ có thể dựa vào âm thanh vừa rồi để đoán người này là Dương Thiếu Quân, nhưng chỉ có vậy. Tim anh run rẩy hoảng loạn, da mặt nóng lên, mặt đỏ tới mang tai, cố sức đẩy người kia ra.

Dương Thiếu Quân bá đạo nắm lấy tay anh nâng lên.. kéo chăn ra, tham nhập vào vạt áo, xoa nắn cơ thể anh.

Tô Kiềm có chút sợ hãi, tim đập dồn dập, co chân lên định đá Dương Thiếu Quân, chân lại bị Dương Thiếu Quân ngăn lại, hắn ghé bên mặt anh, mùi rượu nồng nặc quẩn quanh, lầm bầm nói: “Đừng lộn xộn..”

Thanh âm của hắn mang theo bất lực và thất vọng sâu sắc, Tô Kiềm sửng sốt, chậm rãi thu chân về.

Dương Thiếu Quân duy trì tư thế ôm này, dùng giọng nói đấy tiếp tục lẩm bẩm: “Tên ấy nói em coi thường sinh mệnh.. Là cái gì chứ.. Người từng đi lính, có ai không như vậy, cuộc sống vốn luôn tối tăm khắc nghiệt như vậy đấy…”

Tô Kiềm hỏi: “Tên ấy là ai?”

Dương Thiếu Quân không trả lời, lại nói tiếp: “Em mà coi thường sinh mệnh sao? Em cũng rất sợ chết, nếu em chết rồi, bà già biết phải làm sao đây? Em còn phải kiếm tiền nuôi bà ấy.” Bà già trong lời hắn nói chính là mẹ của mình.

Tô Kiềm không nói gì.

Dương Thiếu Quân khẽ cười một tiếng, nói: “Nếu em chết, anh sẽ buồn sao?”

Tô Kiềm nhanh chóng trả lời: “Sẽ không.”

“Biết mà, em cũng biết anh sẽ không..” Dương Thiếu Quân dụi đầu vào hõm vai anh: “Nhưng mà bà già sẽ buồn. Bố em cũng sẽ không.. Đúng vậy, chỉ có một mình bà buồn thôi.”

Tô Kiềm không nói gì, chậm rãi giơ tay lên, cánh tay dừng trong không khí một lúc mới nhẹ chạm vào lưng hắn, trở thành cái ôm dịu dàng. Dương Thiếu Quân ôm chặt hông anh, chóp mũi lạnh lẽo cọ vào cổ anh, hắn nói mê: “Trước đây em nhập ngũ, có một lần bọn em đi qua một công trình.. Khi đó có một công nhân bởi vì chủ thầu ôm tiền bỏ trốn nên leo lên giàn giáo, muốn tự sát.. Trong đội em có một người trèo lên cứu anh ta xuống.. Bởi vì chuyện này.. mà cậu ta ghi được ba chiến công.. Sau đó đội chúng em, ngóng trông mãi, mỗi ngày nhìn trời nhìn sao, hận không có thêm người muốn tự sát, chúng em cũng muốn cứu người, cứu một người ngang bằng phấn đấu mấy năm.. Chúng em ghen tị với tên đấy, không phải vì cậu ta cứu người, mà vì vận khí của cậu ta tốt.. anh nói xem có đúng không?”

Tô Kiềm hỏi hắn: “Cậu làm cảnh sát nhiều năm như vậy, cứu không ít người đi?”

Dương Thiếu Quân cười khẽ: “Đúng vậy. Em từng cứu một người gán nợ, bé con ấy bảy tuổi, khi đó em còn là cảnh sát bình thường, cứu con bé khỏi bọn côn đồ, em nghĩ, thật tốt, vị trí đội phó kia đang thiếu.”

Tô Kiềm bình tĩnh nói: “Vậy cũng đâu có gì, là cậu nên được hưởng. Mặc kệ là việc gì, có đi ắt sẽ có lại, không có chuyện không vụ lợi. Nếu mục đích giúp chúng ta đạt được kết quả, vậy bất kể là dạng mục đích gì thì cũng đáng giá.”

Dương Thiếu Quân cười cười, ghé lên người Tô Kiềm làm nũng như một đứa trẻ: “Đúng vậy.. Tên ấy cũng nói em tận tụy với công việc.. Bọn họ có quyền gì mà nói em như vậy…” Sau đó nghẹn ngào, đột nhiên kích động nói: “Vì muốn tốt cho em? Cái rắm! Kể cả em có là con trai tụi nó, nó cũng không có quyền khoa tay múa chân với em như vậy! Mạng của lão tử, bọn nó dùng xong thì lại giả danh người tốt?”

Tô Kiềm chưa từng thấy Dương Thiếu Quân như này bao giờ, cũng như anh, Dương Thiếu Quân là người ít giãi bày tâm sự. Hai người ở với nhau, tuy đúng là Dương Thiếu Quân nói nhiều hơn một chút, nhưng chủ yếu hắn toàn nói đùa, lúc nào cũng bày ra cái điệu cười vô lương, cho tới bây giờ cũng không chịu nể mặt ai.

Tô Kiềm thấy hắn nói ra suy nghĩ của mình, đang nghĩ xem có nên hỏi han gì đó không, đột nhiên lại thấy Dương Thiếu Quân ghé vào tai anh nói: “A Duy.. sao em lại thay đổi như vậy..”

Cả người Tô Kiềm cứng đờ, máu toàn thân lắng lại, chân tay lạnh lẽo, lòng cũng giảm nhiệt.

Dương Thiếu Quân nói xong, thở một hơi dài, sau đó trở mình, nằm ngủ bên cạnh anh.

Bảy giờ sáng ngày hôm sau, điện thoại Dương Thiếu Quân đúng hẹn mà reo, nhạc dạo đầu vang lên, sau đó là tiếng trống dồn dập, vẫn là tiếng nhạc death metal ấy, “Thịch thịch bang bang bang…”

Tô Kiềm bị đánh thức, tim đập mạnh, suýt chút nữa ngã từ trên giường, do đang ngủ say mà đột nhiên tỉnh giấc, hai mắt mở ra, lại bị bịt mắt che lại, mọi vật xung quanh vẫn chìm trong bóng tối.

Dương Thiếu Quân bị tiếng chuông đánh thức, nhắm mắt lại một hồi, đột nhiên hắn tỉnh táo, thầm nghĩ không xong rồi, trợn to mắt lên nhìn, chỉ thấy Tô Kiềm đã ngồi dậy, điên cuồng lấy cái bịt mắt vứt xuống đất, sau đó nhảy xuống giường xông ra ngoài.

Hắn không khỏi cả kinh, đầu óc nhất thời trống rỗng, nhào tới ôm lấy Tô Kiềm, khẩn trương nói: “Tô Kiềm! Tô Kiềm! Anh đừng làm em sợ! Bình tĩnh một chút nào!”

Tô Kiềm lấy cùi chỏ ra sức nện vào người Dương Thiếu Quân, muốn lắc người bỏ chạy, nâng chân đá vào người hắn. Đến khi Dương Thiếu Quân tỉnh táo lại đã bị anh đá hai phát rồi, rất nhanh hắn phản ứng kịp, cánh tay gắt gao giữ lấy anh, Tô Kiềm vốn không nhìn rõ, căn bản vô pháp kháng cự, nhanh chóng bị chế trụ như phạm nhân.

Dương Thiếu Quân tỉnh táo, nhìn tư thế này một chút, phát hiện mình đang đè lên đầu gối anh, khiến anh phải quỵ xuống đất, hai tay anh bị hắn kéo ra sau, thấy như vậy, hắn lập tức buông tay mà ôm lấy Tô Kiềm: “Anh bình tĩnh một chút, bình tĩnh lại đi nào, em là Dương Thiếu Quân, anh tỉnh táo lại em sẽ buông anh ra.”

Tô Kiềm thở gấp, phải mất một lúc mới có thể trầm tĩnh lại.

Dương Thiếu Quân dè dặt buông người Tô Kiềm ra, thấy anh ngồi bất động, vì vậy đỡ anh lên, trông thấy đôi mắt vẫn không có tiêu cự mới thở phào nhẹ nhõm, nhặt chiếc bịt mắt lên phủi qua một lần rồi đeo lại cho anh. Hắn nắm lấy tay Tô Kiềm lo lắng hỏi: “Anh sao vậy?” Sắc mặt Tô Kiềm tái nhợt, gần như là trong suốt, tuy rằng mắt đã bị che, nhưng Dương Thiếu Quân vẫn thấy anh có chút tiều tụy.

Anh lắc đầu, yếu ớt nói: “Không có việc gì. Cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn ngủ thêm một chút.”

Dương Thiếu Quân lo lắng: “Thật sự không có việc gì sao? Sao lúc nãy lại..”

Tô Kiềm vẫn lắc đầu: “Bị giật mình một chút. Không sao đâu.”

Hắn chột dạ, nói: “Xin lỗi, em quên đổi..”

Tô Kiềm không nói gì, vẫn tiếp tục đuổi người: “Cậu đi ra ngoài đi, để cho tôi ngủ thêm một lúc.”

Dương Thiếu Quân đành phải đi ra, sau khi rời khỏi thì kêu hai bác sĩ tới kiểm tra cho Tô Kiềm.

Lúc Dương Thiếu Quân rửa mặt xong đi xuống lầu ăn sáng, hắn đụng phải Tô Tạ Nguyên trong phòng khách. Tô Tạ Nguyên hướng hắn chào: “Cảnh sát Dương, buổi sáng tốt lành. Sắc mặt cậu không tốt lắm, tối qua ngủ không ngon sao?”

Dương Thiếu Quân day day huyệt thái dương, nặn ra một dáng cười: “Uống chút rượu, giờ hơi đau đầu.”

Tô Tạ Nguyên giúp hắn nhét bánh mì vào lò nướng, sau đó chỉ vào một phần trứng chiên và cà phê: “Của cậu đấy.” Bởi vì không yên lòng với đám người làm, mấy ngày này Tô Tạ Nguyên cho người làm nghỉ hết, chỉ lưu lại mình lão Mạnh, họ phải tự mình chăm Tô Kiềm.

Dương Thiếu Quân bưng đĩa nhỏ ngồi xuống bên cạnh bàn, ngáp xong rồi nói: “Cảm ơn.”

Tô Tạ Nguyên thấy hắn ngồi xuống đối diện, nhưng không vội ăn, lặng lẽ quan sát hắn: “Cảnh sát Dương, cậu vì bảo vệ cho Tô Kiềm mới ở lại đây, phải vậy không?”

Dương Thiếu Quân hơi sững người, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cắt trứng bỏ vào miệng: “Ừm.”

Tô Tạ Nguyên mỉm cười: “Chị biết trước giờ quan hệ của cậu với Tiểu Duy không tệ. Tô Kiềm nó rất thích Tiểu Duy, thậm chí còn ghen tị với bạn bè của thằng bé, mới đầu chị còn sợ hai đứa không tốt, đêm qua về thấy hai đứa ngủ chung một giường thì yên tâm rồi, xem ra quan hệ hai đứa cũng không tồi.”

Dương Thiếu Quân nhai trứng, thầm nghĩ trong lòng: Yên tâm? Đang thăm dò mình sao. Hắn cố nuốt trứng xuống, sau đó nhấp một ngụm cà phê, cười: “À, cũng được. Tối qua em uống say, vốn muốn tới xem anh ấy, nhưng lại ngủ quên mất.”

Tô Tạ Nguyên thấy vẻ mặt hắn không đổi, thầm thở phào trong lòng, hỏi: “Cảnh sát Dương, mấy ngày này cậu không phải đi làm sao?”

Dương Thiếu Quân ăn xúc xích, nói qua loa: “Nhiệm vụ của em gần đây là lo vụ của Tô Kiềm, những chuyện còn lại được giao cho người khác, nên không cần phải tới chỗ làm việc.”

Tô Tạ Nguyên hỏi: “Đã tìm ra được ai đổi thuốc của Tô Kiềm thành amphetamines chưa?”

Dương Thiếu Quân nhai nhai nuốt nuốt rồi uống cà phê: “Vẫn chưa, có khóa được một vài đối tượng đáng nghi, nhưng vẫn đang trong giai đoạn điều tra. Có tiến triển gì em sẽ thông báo.”

Tô Tạ Nguyên đưa cho hắn một cái khăn giấy, cười nói: “Ăn chậm một chút. Cảm ơn cậu, cảnh sát Dương.”

Buổi tối, Dương Thiếu Quân ra ngoài gặp Đinh Thừa Phong như đã hẹn.

Đã nhiều năm rồi hắn và Đinh Thừa Phong không gặp nhau, thật ra trong lòng hắn muốn tránh xa người này, bởi người này đại diện cho một giai đoạn không mấy hay ho. Nhưng hắn vẫn liên lạc với Đinh Thừa Phong, vì trong lòng có tính toán riêng.

Hắn đến điểm hẹn sớm mười phút, Đinh Thừa Phong đã có mặt ở đấy rồi.

Năm ấy Đinh Thừa Phong là một thiếu niên rất đẹp, thế nhưng thiếu niên thanh tú năm ấy nay đã trở thành một người đàn ông thành thục tuấn lãng. Dương Thiếu Quân thấy anh ta, thầm nghĩ trong lòng, gần đây trai đẹp ngày càng nhiều. Đẹp còn chưa nói, ai cũng tây trang giày da bóng loáng, khó trách mấy năm này hắn không lọt vào mắt ai.

Hai người bạn cũ gặp mặt, không có kích động khi gặp lại, ngược lại có chút không tự nhiên và xấu hổ. Đinh Thừa Phong phá bầu không khí xấu hổ này, đi tới ôm hắn.

Hai người ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu hàn huyên.

Dương Thiếu Quân hỏi: “Gần đây cậu làm gì?”

Đinh Thừa Phong cười nói: “Mình ở Quảng Châu làm công nhân viên chức phổ thông thôi, lần này được điều đến Thương Hải bồi dưỡng nghiệp vụ hai tháng. Còn cậu? Vẫn đang làm cảnh sát à?”

“Ừ, giờ làm đội trưởng đội hình sự rồi. Nhìn cậu tây trang giày da thế này mà còn nói là công nhân phổ thông? Xùy, đưa danh thiếp đây cho tôi xem nào, định giả nghèo để không phải mời tôi ăn chứ gì?” Dương Thiếu Quân cười đùa cợt nhả.

Đinh Thừa Phong khẽ mỉm cười, lấy danh thiếp đưa tới, chớp mi mắt nói: “Nếu cậu nguyện ý, mình không ngại bao cả cậu đi đâu.”

Dương Thiếu Quân không trả lời anh ta, nhận danh thiếp rồi liếc nhìn, trợ lý hành chính cho một công ty bất động sản của Quảng Châu, hắn cười cười bỏ danh thiếp vào túi: “Muốn uống chút rượu không?”

Uống rượu và ăn chút đồ nhắm xong, Đinh Thừa Phong chậm rãi tung đòn thứ hai: “Hiện mình đang ở phòng ký túc công ty an bài, phòng hơi nhỏ, đến điều hòa còn chẳng có. Mình muốn tìm chỗ khác, Thiếu Quân, cậu đang ở một mình sao?”

Dương Thiếu Quân nhấp một ngụm bia: “Phòng tôi cho bạn mượn rồi, hiện tôi đang ở cùng một người bạn khác. Nếu ở kia không quen, tôi có thể tìm một vài tin thuê phòng cho cậu.”

Đinh Thừa Phong ngồi dịch tới, cười lấy lòng: “Cậu còn độc thân sao?”

Dương Thiếu Quân nhếch mi, từ chối cho ý kiến.

Ý cười trên môi Đinh Thừa Phong càng sâu: “Bây giờ mình có thể ở lại Thượng Hải không đi. Nếu cậu nguyện ý, mình chuyển ra ngoài ở với cậu, được hay không?”

Dương Thiếu Quân gắp đồ nhắm bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, chậm rãi nhai, một lát sau mới nói: “Nói sau đi.”

Đinh Thừa Phong không vội không buồn, tay làm như vô ý chống trên đùi hắn, mỉm cười: “Cậu suy nghĩ thật kỹ nhé.”

Cơm nước xong xuôi, Dương Thiếu Quân lái xe đưa Đinh Thừa Phong trở về. Đến ký túc xá nhân viên, hắn xuống xe tiễn Đinh Thừa Phong một đoạn. Đi đến chỗ cầu thang, hai người mặt đối mặt đứng một lúc, không có gì để nói, Dương Thiếu Quân lui về phía sau: “Tôi đi trước đây, có gì liên lạc sau.”

Hắn xoay người đi, Đinh Thừa Phong đứng sau kéo tay hắn lại: “Thiếu Quân…”

Dương Thiếu Quân chần chừ một lúc, nắm lại bàn tay anh ta.

Đinh Thừa Phong vô cùng mừng rỡ, vội vàng nói: “Thiếu Quân, mấy năm nay mình vẫn một mình. Cậu… cậu hiểu ý của mình mà, cậu suy nghĩ kỹ đi.”

Dương Thiếu Quân thở dài, xoay người, kéo tay anh ta đặt lên gương mặt mình. Tay Đinh Thừa Phong rất đẹp, ngón tay thon dài, không có nhiều vết chai, hiển nhiên không phải làm việc gì nặng.

Đối với động tác này của hắn, Đinh Thừa Phong mừng rỡ không gì sánh bằng, lập tức nhìn hắn đầy chăm chú.

Dương Thiếu Quân nắm tay anh ta vuốt ve một hồi, lặng lẽ buông tay ra, cau cái mũi bị gió lạnh thổi vào: “Tôi sẽ suy nghĩ. Cậu về trước đi, tôi sẽ đến tìm cậu sau.” Thấy Đinh Thừa Phong vẫn si ngốc nhìn mình, hắn buông mi mắt, nhẹ giọng nói: “Cho tôi chút thời gian… Tôi còn một số việc phải xử lý.”

Đinh Thừa Phong thu tay về, cười lãnh đạm: “Mình biết rồi, mình sẽ chờ cậu.”

Nhìn Đinh Thừa Phong lên lầu xong, Dương Thiếu Quân trở về xe, đi được một đoạn mới lấy điện thoại ra gọi. Hắn cầm danh thiếp của Đinh Thừa Phong trên tay, nương ánh sáng yếu ớt mà nhìn những con chữ trên danh thiếp: “Ừ, phải, điều tra giúp tôi một chút, công ty bất động sản Hâm Kim của Quảng Châu.. Ừ, nhớ kỹ chưa? Điều tra công ty này, trong công ty này còn có một trợ lý, tên Đinh Thừa Phòng, điều tra một chút về anh ta nữa. Tra xong thì gửi đến hộp thư của tôi.”