Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras

Chương 13




Số lần Dương Thiếu Quân tới tìm Tô Duy càng ngày càng ít. Tô Duy không biết có chuyện gì, nhưng cậu mới bước vào học kỳ hai năm cuối cấp, bài vở ngày một nặng nề, cho nên cũng không quá để tâm tới chuyện này.

Có một ngày, giờ tan học, Dương Thiếu Quân đến trường X, vừa đi đến cổng đã bị Tô Kiềm ngăn lại.

Tô Kiềm nhìn hắn đầy khinh miệt hỏi: “Muốn làm gì?”

Dương Thiếu Quân nhìn anh, ánh mắt tức giận sắc nhọn tựa một con dã thú, bàn tay nắm thành quyền, tiếng đốt ngón tay kêu răng rắc.

Tô Kiềm lập tức cười nhạo: “Được rồi, đừng làm ồn trước cổng trường, đi theo tôi.” Lão Mạnh vừa định đi theo đã bị anh ngăn lại: “Chú Mạnh, chú đứng đây đợi đi. Người như cậu ta..” Anh liếc nhìn Dương Thiếu Quân, “Không cần chú phải ra tay”.

Anh dẫn Dương Thiếu Quân đi vào trong trường X, dùng chìa khóa mở cửa phòng thể chất, đi vào, sau đó đóng cửa lại.

“Nói đi. Ở đây không có ai đâu.”

Dương Thiếu Quân gằn từng chữ nói: “Không phải mày nói sẽ đưa mẹ tao về Thượng Hải sao?” Đêm qua mẹ Dương Thiếu Quân đợi hắn ăn cơm xong, sau đó nói cho hắn biết, công ty phái mẹ hắn tới chi nhánh ở Vân Nam làm quản lý, bà muốn Dương Thiếu Quân cùng đi theo, bởi vì.. lần này đi ít nhất phải mấy năm. Dương Thiếu Quân hỏi mẹ có thể từ chối không, mẹ hắn nói trình độ học vấn của bà không cao, lăn lộn trong công ty bao năm mới tới vị trí này, nếu từ chối sẽ phải làm lại từ đầu.

Tô Kiềm vênh cằm lên: “Tôi đã suy nghĩ lại một chút, tên cặn bã như cậu, chỉ cần còn ở Thượng Hại là còn khiến tôi phải lo lắng.”

Dương Thiếu Quân nghiến răng nói: “Đừng có mơ! Tao không đi đâu!”

Tô Kiềm hỏi hắn: “Vậy cậu tốt nghiệp cái trường kia xong thì muốn làm gì? Cậu tin tôi có thể làm cho tất cả mọi nơi từ chối nhận cậu không, mẹ cậu cũng sẽ thất nghiệp. Đương nhiên, nếu cậu không tin cũng chẳng sao, cậu có thể tự mình kiểm chứng.”

Dương Thiếu Quân nhắm mắt, hít sâu một hơi, ẩn nhẫn hỏi: “Rốt cuộc mày muốn thế nào?”

Tô Kiềm nói: “Tôi chỉ muốn cậu cách em tôi xa ra một chút, trừ cái đó, cậu muốn làm gì cũng chẳng liên quan tới tôi.”

Dương Thiếu Quân tiếp tục hỏi: “Tô Duy có biết mày làm như này không?”

Tô Kiềm trả lời: “Em ấy sắp thi chuyển cấp, tôi không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm lý của em ấy. Chờ Tô Duy thi xong rồi, tôi sẽ nghĩ cách dạy em mình.”

Lời vừa dứt, Dương Thiếu Quân đột nhiên gầm lên, giơ nắm đấm tiến về phía anh. Tô Kiềm phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh đòn công kích của hắn, sau đó nhanh chóng tung đòn, đá một cước vào bụng Dương Thiếu Quân.

Tô Kiềm nói không sai, tên lưu manh như Dương Thiếu Quân không cần lão Mạnh phải xuất chiêu. Năm phút sau, Dương Thiếu Quân ôm bụng nằm co quắp trên sàn nhà bằng gỗ, cả người hắn run lên. Đầu mỗi khớp xương trên người như bị ai tháo gỡ, chỗ nào cũng nhói đau. Hắn bị Tô Kiềm đánh ngã tổng cộng mười ba lần, lần nào hắn cũng đứng lên nhào tới, sau đó rất nhanh đã bị đánh gục. Giờ phút này, hắn không còn khí lực để đứng lên.

Mắt mờ hơi sương, hắn cố gắng trợn to mắt, đầu ngón tay cấu mạnh vào người, tận lực kìm nén nước mắt. Nhưng cố đến mấy cũng vô dụng, nước mắt dâng lên rồi trào ra, nhẹ rơi xuống sàn nhà.

Từ đầu đến cuối Tô Kiềm đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, nhưng ra tay mỗi lúc một nhẹ hơn. Đến cuối cùng, anh chỉ ngăn Dương Thiếu Quân chứ không hề có lực công kích, Dương Thiếu Quân tự ngã xuống đất. Anh không chịu thừa nhận, thật ra bản thân đã có chút hối hận.

Dương Thiếu Quân thở đứt quãng nói: “Tao, chỉ muốn làm bạn… cùng với Tô Duy. Tao sẽ không, sẽ không hại em ấy.. xin mày đấy, đừng ép tao…”

Tô Kiềm đi tới trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống. Gò má Dương Thiếu Quân đã khô, thế như mí mắt vẫn còn ướt nước, lông mi run run. Hắn bây giờ rất vô hại, không có vẻ mặt lưu manh đáng ghét, chỉ là một học sinh trung học đáng thương.

Tô Kiềm vẫn kiên quyết: “Cậu không xứng làm bạn với em tôi.”

Anh nói xong câu đó, Dương Thiếu Quân rốt cuộc không kiềm chế được mà khóc lớn. Hắn nắm chặt hai tay, vùi đầu vào bả vai, cả người co tròn lại, lưng run rẩy lợi hại, không khóc lên thành tiếng, nhưng Tô Kiềm vẫn nghe thấy tiếng nước mắt rơi xuống sàn nhà.

Dù sao anh cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, gặp tình huống này cũng có chút luống cuống, nhưng anh không thể nhượng bộ, không thể để em trai mình giao du cùng một tên học hành bết bát, biết hút thuốc biết đánh nhau lại còn giao lưu với nhóm lưu manh côn đồ. Lúc này anh mềm lòng —— lấy từ trong ví ra một tờ năm trăm, đặt đến bên mặt Dương Thiếu Quân ở dưới đất, giọng nói hờ hững: “Tôi không đánh vào mấy bộ phận quan trọng. Nhưng mà cứ cầm tiền đến khám bác sĩ đi.”

Nói rồi hắn bỏ đi.

Mấy tháng sau Tô Duy thi xong, cuối cùng cũng gặp được Dương Thiếu Quân. Cậu cao hứng chạy tới, rút điếu thuốc bên miệng Dương Thiếu Quân ra ném xuống dưới đất, vừa nhíu mi vừa cười hỏi: “Khó ngửi muốn chết. Sao, em thi xong rồi, được nghỉ ba tháng. Năm nay anh cũng tốt nghiệp nhỉ. Có muốn thi đại học hay không?”

Dương Thiếu Quân yên lặng nhìn cậu, đột nhiên nhả khói trong miệng ra. Tô Duy ảo não kêu một tiếng, mặt khẽ thay đổi, sau đó lại cười hì hì: “Muốn ăn đòn à!”

Dương Thiếu Quân cố kìm nén cái nhói đau trong tim, bày ra một dáng cười vô lại. Hắn gọi cậu, nhị thiếu gia.

Tô Duy sửng sốt một chút, dần thu lại dáng cười: “Gì vậy?”

Dương Thiếu Quân càng cười tươi hơn, nói chậm rãi từng chữ: “Nhị thiếu gia, tiểu nhân muốn đi lính.”

Ngày đó vẻ mặt Tô Duy vô cùng khiếp sợ, hắn nói rất nhiều, sau rồi không thể kiềm chế, lời nói mỗi lúc một chanh chua, dùng vô số lời giễu cợt. Hắn nhìn gương mặt Tô Duy lại nhớ đến Tô Kiềm, cuối cùng bị hận thù che mất lý trí. Nói rất nhiều lời muốn nói với Tô Kiềm cho Tô Duy nghe. Cuối cùng Tô Duy không nhịn được nữa đánh hắn một cái, đỏ mắt chạy đi.

Ngày hôm ấy, ở giữa lối đi bộ, hắn làm một việc rất mất mặt, hắn ngồi xổm xuống dưới đường, vùi mặt vào đầu gối mà khóc.

– x –

Ngày hôm sau, Tô Kiềm vì đau đớn mà tỉnh dậy. Lúc anh xoay người, mông cọ vào thắt lưng bị ném trên giường, đau đến không thở nổi.

Đêm qua Dương Thiếu Quân không ngừng đánh vào mông anh, hết cấu hết véo rồi lại đập. Thoạt đầu anh còn cố gắng chịu đựng, nhưng rồi không nhịn được nữa, hướng hắn xin tha thứ, nhưng Dương Thiếu Quân không chút nương tay, vừa đánh vừa lớn tiếng mắng: “Tôi bị anh làm phát điên lên rồi! Tôi bị anh làm phát điên lên rồi! Anh nói xem tôi là ai? Con mẹ nó anh nói xem tôi là ai? Anh điên rồi chết luôn đi, hôm nay tôi suýt chút nữa bị anh hại chết, anh có biết người bị anh hại là ai không hả!”

Nếu như là mười năm trước, Dương Thiếu Quân mà làm như vậy chắc chắn sẽ bị Tô Kiềm đạp bay. Nhưng bây giờ thời thế thay đổi, võ lực của Dương Thiếu Quân, đừng nói là Tô Kiềm, ngay cả lão Mạnh cũng không phải là đối thủ.

Tô Kiềm chôn mặt xuống gối mà mê man, không rõ người phía sau là ai, nhưng anh nghe thấy tiếng Dương Thiếu Quân đang mắng chửi mình, vì vậy đột nhiên kêu tên hắn: “Thiếu Quân! Thiếu Quân! Dương Thiếu Quân!”

Dương Thiếu Quân vẫn không ngừng tay, tiếp túc véo tiếp tục cấu xuống nơi kia: “Hiện tại đã biết tôi là Dương Thiếu Quân hả? Hả? Hôm nay hại chết tôi anh có vui không?!”

Thanh âm Tô Kiềm càng ngày càng thê thảm. Cuối cùng anh lớn tiếng gào: “Dương Thiếu Quân, giúp tôi, giúp tôi đi…”

Cuối cùng Dương Thiếu Quân cũng chịu dừng tay, hắn đi tới túm tóc Tô Kiềm hỏi: “Tôi là ai?”

Tô Kiềm muốn quay đầu nhìn hắn, nhưng không quay được, chỉ có thể nói: “Dương Thiếu Quân.”

Dương Thiếu Quân lấy chân đá đá vào mông anh: “Hửm?”

Tô Kiềm hít một hơi lạnh, cả giận mắng: “Cậu là tên cặn bã! Cậu là tên khốn khiếp!”

Ngoài ý muốn, Dương Thiếu Quân vui vẻ cười: “Hế, đánh mông anh xong anh mới chịu bình thường sao? Thú vị nhỉ.”

Tô Kiềm lại bắt đầu giãy dụa.

Hắn vươn tay giữ lấy người anh, không cho anh lộn xộn: “Nói, hôm nay anh phát điên cái quái gì, sao lại đạp người bảo vệ mình ra?”

Tô Kiềm tức giận quát: “Giả! Tất cả đều là giả! Tôi phải về nhà, về căn nhà thật của tôi!”

Dương Thiếu Quân nhìn anh hỏi: “Giả? Cái gì giả cơ? Nhà thật của anh ở đâu?”

Tô Kiềm không trả lời.

Dương Thiếu Quân trầm ngâm một hồi, từ trên người anh đi xuống, đứng dậy gọi điện thoại nội tuyến, bảo bảo mẫu bỏ thuốc ngủ vào sữa rồi mang tới đây, sau đó dụ anh uống, đợi anh ngủ rồi mới ly khai.

Sớm hôm sau Tô Kiềm tỉnh dậy, lập tức xoay người tìm Dương Thiếu Quân, lại nghe thấy bảo mẫu nói Dương Thiếu Quân đã ra khỏi nhà từ sáng sớm.

Dương Thiếu Quân đến tìm một người.

Hắn dựa theo địa chỉ đến một căn nhà, người mở cửa là một tiên sinh mặt mũi hiền lành. Dương Thiếu Quân có chút lo lắng, nhét tờ giấy vào trong túi hỏi: “Xin chào, ngài là bác sĩ Lư?”

Vị tiên sinh kia cười ha ha: “Vào đi vào đi, chắc cậu là cảnh sát Dương nhỉ, trông cậu rất tuấn tú.”

Lư tiên sinh chính là bác sĩ tâm lý mà Tô Duy giới thiệu cho Dương Thiếu Quân, tối hôm qua Dương Thiếu Quân đã gọi điện thoại cho ông ấy, nói qua bệnh trạng của Tô Kiềm, Lư tiên sinh lập tức sắp xếp thời gian rồi gặp mặt hắn.

Lư tiên sinh rót trà cho Dương Thiếu Quân, Dương Thiếu Quân mặt người dạ chó, tỏ vẻ kính cẩn nói: “Bác sĩ Lư khách khí quá rồi.”

Lư tiên sinh xua tay: “Được rồi, cậu không cần phải câu nệ như vậy. Đưng gọi tôi là bác sĩ, tôi chỉ là một thầy giáo dạy phân tích tâm lý mà thôi. Nào nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Dương Thiếu Quân kể lại chuyện đã nói trong điện thoại ngày hôm qua, kể thái độ của Tô Kiềm đối với hắn và những việc mới phát sinh gần đây. Đương nhiên hắn không nhắc tới chuyện Tô Kiềm đẩy hắn ra khỏi đống đổ nát ngày hôm qua.

Nghe kể xong xuôi, Lư tiên sinh hỏi hắn: “Tô Kiềm cho rằng người xung quanh bị thay thế, người đầu tiên làm cậu ta nghĩ vậy, là cậu, có phải không?”

Dương Thiếu Quân liếm môi: “À.. Có lẽ là bởi.. cháu ở nhà anh ấy…”

Lư tiên sinh ngắt lời hỏi: “Quan hệ giữa hai người là gì?”

Dương Thiếu Quân ngẩn người, da mặt run lên, nhất thời không biết nói năng gì.

Lư tiên sinh thấy vậy thì nói tiếp: “Cậu không nói thật thì tôi không thể giúp được. Thật ra chuyện cậu với Tô Duy và Lộ Tiêu tôi có biết một chút…”

Dương Thiếu Quân cắt ngang lời ông: “Người yêu! Chúng cháu người yêu… ạ!” Không biết vì sao lúc chính miệng mình nói ra hai chữ người yêu, hắn có cảm giác là lạ.

Lão Lư quan sát sắc mặt hắn, cười đầy ý tứ hỏi: “Cậu có cảm thấy, đoạn quan hệ này có chút phức tạp?”

Dương Thiếu Quân giơ tay đầu hàng: “Đừng, tiền bối đừng hỏi cháu. Cháu tới đây là hỏi chuyện của Tô Kiềm..”

Lão Lư cười cười lắc đầu, sau đó dời đề tài đến chuyện của Tô Kiềm: “Được rồi, vậy trước khi Tô Kiềm có biểu hiện lạ kia, cậu ta có bị cái gì kích thích không?”

Dương Thiếu Quân suy nghĩ một chút, nói: “Trước đấy anh ấy bị bắt cóc ám sát, hai lần, đám người đó có kề dao, một lần không thành công, lần kia thì bị xước tay, cũng không bị thương nghiêm trọng. Hôm qua chúng cháu còn bị tập kích một lần nữa, tình huống.. tương đối nghiêm trọng.” Bởi vì đám đạo tặc có dùng súng nên tin tức này tạm thời không thể kể ra.

Lư tiên sinh ghi vào vở: “Còn gì nữa không?”

Thấy Dương Thiếu Quân có vẻ do dự, Lư tiên sinh nhìn hắn nói: “Nghĩ cái gì thì phải nói ngay, không được lảng tránh. Biết đâu nguyên nhân cậu cho là không phải kia mới là nguyên nhân chủ yếu thì làm sao. Cái này xuất phát từ cơ chế phòng ngự trong tiềm thức, con người luôn muốn trốn tránh những..”

Dương Thiếu Quân bực mình cắt ngang lời ông: “Được rồi, được rồi, lời ngài vừa nói giống hệt Tô Duy lúc trước, chịu không nổi.” Nói rồi hắn chà xát cánh tay. Tô Duy đi du học trở về làm bác sĩ tâm lý, hành vi nào của hắn cũng bị lôi ra phân tích khiến Dương Thiếu Quân rất buồn bực. Hắn nói: “Anh ấy.. rất không thích tiếng chuông báo thức của cháu.”

Lão Lư gác bút lại: “Không thích?”

Dương Thiếu Quân chép miệng: “Có điểm hơi kích thích. Anh ấy đập hai cái điện thoại của cháu, có đôi khi còn không khống chế được..”

Lư tiên sinh cảm thấy …, đầu đầy hắc tuyến hỏi: “Thế sao cậu không đổi?”

Dương Thiếu Quân nhớ tới năm đó, hắn và Tô Duy dựa lưng vào nhau ngồi trên bờ tường trường X, Tô Duy đưa một cái tai nghe cho hắn, bảo rằng đây là bài hát cậu thích nhất, tai nghe phát ra tiếng nhạc bài 《Bless are the sick》của Morbid Angel. Hắn còn nhớ rõ khi ấy, Tô Duy kéo tay hắn đặt lên ngực mình, hỏi hắn có nghe thấy tiếng nhịp tim đang đập kia không. Nhịp tim đập rất mạnh mẽ, rất sục sôi.

Dương Thiếu Quân lấy lại tinh thần, không tự chủ mà mỉm cười: “Thói quen rồi. Cách đây vài chục năm, có một người bạn nói với cháu, mỗi sáng thức dậy cậu ấy thích nghe bài này, nghe xong cảm thấy tràn đầy năng lượng. Nên từ đấy sáng nào cháu cũng nghe, sau này đặt làm tiếng chuông báo thức.”

Lư tiên sinh nói: “Cậu bật cho tôi nghe thử xem.”

Dương Thiếu Quân mở điện thoại, nhạc dạo vừa vang lên, lão Lư liền che ngực nói: “Thôi được rồi được rồi, tôi già rồi, mấy cái nhạc điện tử này, tim chịu không có nổi..”

Dương Thiếu Quân ngượng ngùng tắt điện thoại, lão Lư nhìn hắn hỏi: “Vài chục năm trước đã nghe bài này, cậu kia nhất định đang trong thời kỳ phản nghịch đi? Chứ mấy người già cả như tôi, quả thật không tiêu hóa nổi.” Ông dừng lại một chút, “Làm liên tưởng đến chết chóc và vỡ tan..”

Hắn cắn môi trầm mặc: Phải rồi, khi ấy Tô Duy đang trong thời kỳ phản nghịch, thích trèo tường, thích trốn học, thích nhạc rock, thích hippie, thích tất cả những thứ tầm thường ngày ấy. Nhưng Tô Duy mà hắn mới gặp cách đây không lâu đã hoàn toàn thay đổi, trở nên trầm ổn lạnh lùng, không nghe nhạc rock, không hút thuốc rượu bia. Vừa nghĩ đến đây, hắn lại nhớ tới lời Tô Duy nói, chỉ còn mình hắn đắm chìm trong quá khứ kia, còn Tô Duy, đã bước ra từ mười năm trước.