Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras

Chương 10




Có đôi lần Dương Thiếu Quân trốn tiết chiều, đương giờ nghỉ trưa thì chạy đến trường trung học X, trèo qua bức tường đầy dây leo ở sân sau mà vào, cùng Tề Vĩnh Húc ăn trưa nói chuyện phiếm. Tề Vĩnh Húc sẽ đưa đồng phục của mình cho hắn mượn, như vậy buổi chiều hắn có thể ở lại trường X chơi đùa, cùng chơi bóng rổ trong sân với các học sinh lớp khác.

Cuối năm lớp mười, Tề Vĩnh Húc tham gia hội học sinh, công việc bù lu bù loa, sau này còn hẹn hò với một cô nàng trong hội học sinh ấy, đến giờ nghỉ trưa vẫn không dứt ra được, thế nhưng Dương Thiếu Quân vẫn giữ thói quen kia, nếu Tề Vĩnh Húc không có thời gian chơi cùng hắn, hắn sẽ lặng lẽ lang thang trong sân trường, sau đó lại trèo tường ra ngoài, đi dạo cả một buổi chiều — dù sao trường hắn cũng chẳng có gì hay ho, con gái thì suốt ngày phấn son yêu đương, con trai  không chơi game thì cũng đánh lộn, chẳng ai quan tâm hắn đi hay nghỉ.

Hôm nay Dương Thiếu Quân lại mặc đồng phục của Tề Vĩnh Húc, ngồi trên bờ tường đến đờ người ra, nhìn xuyên qua những cành lá rậm rạp, thấy trong sân bên kia có một lớp học thể dục. Nhìn chiều cao của học sinh lớp kia, áng chừng là lớp cấp hai.

Đang ngẩn ngơ ngồi nhìn sân bóng, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân và tiếng lá cây sột soạt, cúi đầu nhìn xuống dưới, hắn thấy một nam sinh gầy nhom, đang lén lút đi vào chỗ bóng cây rậm rạp, mò về phía dưới chân tường.

Dương Thiếu Quân ngồi trên bờ tường, từ trên cao theo dõi cậu bé kia, yên lặng chẳng lên tiếng. Nam sinh kia cũng không phát hiện có Dương Thiếu Quân ở đây, vẫn mò về phía chân tường, lúc vén tay áo ngẩng đầu lên, thấy trên kia có người như cười như không nhìn mình, cậu trai liền giật mình, ngã ngửa xuống dưới đất, khẽ kêu lên một tiếng, xong lại vội che miệng mình.

Dương Thiếu Quân bật cười khúc khích: “Em trai, gan nhỏ vậy.”

Nam sinh kia vội vã quay đầu nhìn, thấy thầy giáo và bạn bè không để ý đến tiếng động ở nơi đây mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Dương Thiếu Quân tò mò hỏi: “Anh học lớp nào vậy?”

Dương Thiếu Quân lười biếng trả lời: “Khối 11, lớp 6.” — chính là lớp của Tề Vĩnh Húc.

Nam sinh kia suy nghĩ một chút: “Khối 11 lớp 6..” Rồi ngẩng đầu lên nhìn anh đầy hưng phấn: “Anh có biết Tề Vĩnh Húc không?”

Nghe thấy tên cậu bạn trúc mã của mình, Dương Thiếu Quân ngẩn người: “Có biết.” Hắn bắt đầu quan sát cậu trai này. Cậu trai da rất trắng, mắt dài mảnh, mũi cao thanh tú, bờ môi mỏng, khiến người khác cảm thấy sáng sủa nho nhã. Dương Thiếu Quân thấy cậu bé này rất quen mắt, nhưng không nhớ rõ đã từng gặp ở đâu.

Cậu trai kia còn chìm trong hưng phấn: “Em từng chơi bóng rổ với anh ấy! Anh ấy rất giỏi!” Nói rồi hai mắt cong cong cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Em nói cho anh một bí mật nhé. Cái chị mà anh trai em thích, lại thích anh ấy đấy.” Biểu tình cậu có chút hả hê.

Dương Thiếu Quân ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt rạng rỡ kia, nụ cười của cậu còn khiến hắn rung động hơn cả tin tức mà cậu vừa mang tới.

Hắn hỏi: “Em định trốn học à? Leo tường ra ngoài sao?”

Cậu trai kia rất đỗi thành thật: “Vâng. Tiết sau là tiết thực hành, thầy không nhớ hết mặt học sinh, trốn học cũng chẳng làm sao. Bạn em hôm nay bị ốm, em muốn tới thăm cậu ấy.”

Dương Thiếu Quân cúi người xuống, vươn tay ra: “Ra đây, để anh kéo em.”

Tay của cậu rất nóng, nắm vào rất thoải mái, hắn kéo cậu lên được một lúc mới buông tay ra: “Mỗi thế thôi mà trốn à?” Ngưng một chút lại cười tự giễu: “Hồi học cấp hai anh còn chẳng dám trốn cơ.”

Cậu nhíu mi, có chút giận dỗi nói: “Vì anh em không thích như vậy.”

Nói rồi cậu nhảy xuống tường, hướng Dương Thiếu Quân phất tay: “Anh zai, hẹn gặp lại.”

Dương Thiếu Quân nhìn bóng lưng cậu hỏi: “Em tên gì?”

Cậu bé xoay người, vừa hướng hắn phất tay vừa lui về phía sau: “Tô Duy!”

Nắng ban chiều rực rỡ, chiếu lên gương mặt trắng hồng của người thiếu niên, làn da nõn nà tựa da em bé.

Sau sự kiện trèo tường trốn học đó, Dương Thiếu Quân có ấn tượng rất sâu với cậu bé tên Tô Duy này. Mỗi lần hắn tới trường X chơi, đều vô tình vô ý tìm kiếm thân ảnh cậu, thậm chí hắn còn bảo Tề Vĩnh Húc đưa hắn đi dạo sang khu trường cấp hai, nhưng vẫn chưa từng gặp lại cậu trai tên Tô Duy ấy.

Hơn một tháng sau, lúc xế chiều, Dương Thiếu Quân đứng ở cổng trường X chờ Tề Vĩnh Húc tan học, vô tình gặp được một người cũ —— Tô Kiềm.

Chính xác hơn thì, hôm ấy Dương Thiếu Quân nhìn thấy xe hơi sang trọng của Tô gia, sau đó mới thấy nam sinh mang vẻ mặt kiêu căng dựa vào cửa xe ấy. Lúc đó Dương Thiếu Quân siết chặt tay, đi về phía người kia, sau rồi hắn ngưng bước —— qua đấy mà làm gì? Báo thù sao? Dù sao cũng hơn hai năm rồi, khi ấy mình không đủ khả năng đánh lại, giờ cũng vẫn vậy. Thôi quên đi, rước họa vào thân làm gì, mình đến đây là để chờ Tề Vĩnh Húc cơ mà.

Giờ tan trường, học sinh ùa ra, có không ít em gái cấp hai nhìn thấy Tô Kiềm dựa người vào chiếc xe đắt tiền thì đỏ mặt bàn tán, mấy nữ sinh cấp ba thấy anh thì lại lo âu, đi cách xa ra một chút, mà tụi nam sinh đi qua, ai nấy đều tỏ vẻ mặt xem thường. Dương Thiếu Quân vừa đứng chờ người, vừa liếc trộm Tô Kiềm, càng nhìn càng thấy đáng khinh, trong lòng không ngừng rủa: Đờ! Đứng đấy làm cái quái gì! Có tiền thì giỏi lắm á?! Vênh mặt lên nhìn trời đi, có ngày đâm đầu vào cột điện! Hừ!”

Mà Tô Kiềm lúc bấy giờ, nhìn về phía cổng trường không chớp mắt, từ đầu đến cuối cũng không để ý đến Dương Thiếu Quân đang lườm nguýt mình, càng không nói tới chuyện nhận ra hắn.

Bữa nay Tề Vĩnh Húc bị thầy giáo giữ lại nhờ chút việc, mãi sau mới đi ra, lúc đó mọi người đã về gần hết. Anh vừa ra đến cổng thì nhìn thấy Tô Kiềm, Tô Kiềm thấy anh thì “hừ” một tiếng. Tề Vĩnh Húc che miệng ho khan, cố giấu nụ cười đắc ý, sau đó chạy tới kéo Dương Thiếu Quân đi.

Dương Thiếu Quân bị kéo một đoạn, có chút khó hiểu hỏi: “Ông làm gì vậy?”

Tề Vĩnh Húc cười cười, lấy tay chỉ về phía sau: “Đừng quá lộ liễu, nhìn qua chỗ kia kìa, có thấy thằng kia không, hội trưởng hội học sinh trường tôi đấy.”

Dương Thiếu Quân cũng không quay đầu lại, chỉ bảo: “Thấy rồi.”

Tề Vĩnh Húc cười đến gập bụng: “Trước tôi kể rồi đấy. Đệp trai phỏng? Tụi tôi toàn bảo thằng đó nhìn giống diễn viên trên TV, cơ mà đóng mấy vai xác chết, hế hế! Chả hiểu làm cái bản mặt cương thi ngàn năm đấy cho ai xem! Nhà giàu lắm nhé, lúc nào cũng có vệ sĩ đón đưa. Rồi sao? Nghe nói trước đây nó định tán người yêu tôi, cơ mà ẻm ấy lại nói với tôi là rất ghét thằng đó. Hế hế hế..”

Dương Thiếu Quân nhíu mày, không đáp lại.

Cũng trong lúc ấy, lão Mạnh cầm điện thoại, cẩn trọng đưa tới cho Tô Kiềm xem: “Cậu chủ cậu xem một chút, là tin nhắn của ông chủ.”

Tô Kiềm nhĩn kỹ từng câu từng chữ, không tin lắc đầu: “Sao có thể? Ngày nào tôi cũng đợi A Duy rồi cùng nhau về mà, sao em ấy có thể về trước được? Em ấy về lúc nào, sao tôi lại không thấy?”—— Tô Kiềm đương nhiên không thể thấy, vì Tô Duy trèo tường phía sân sau mà đi ra.

Tô Kiềm vào trường tìm một lần, lại tìm chủ nhiệm lớp Tô Duy, lúc này mới xác định Tô Duy đã về thật rồi.

Dương Thiếu Quân và Tề Vĩnh Húc đang vừa đi vừa cười, một chiếc limousine phóng vụt qua.

Tề Vĩnh Húc run run: “Ủa, kia không phải xe của hội trưởng hay sao?”

Dương Thiếu Quân chà chà gai ốc trên tay: “Đúng là gió âm, không dưng tự nhiên rét lạnh.”

– x –

Nhà hàng mà Uông Văn hẹn gặp nằm ở vùng ngoại thành, là nhà hàng mới mở gần một tiểu khu vừa được khai phá.

Tô Kiềm từ trong xe đi ra khẽ nhíu mày: Nơi này trông chả ra đâu vào đâu, không nói đến xa hoa gì đó, một chút ý tưởng đặc sắc cũng không nhìn ra, nhà hàng đặc sản mà chẳng có cảm giác dân dã gì, chả hiểu có gì hay ho! Không biết vì sao Uông Văn lại chọn ở nơi này, đã xa xôi lại còn chẳng ra gì.

Hai người đi vào phòng đã đặt, Uông Văn và Tiểu Niên đã đến rồi.

Dương Thiếu Quân đi tới ôm chầm lấy Tiểu Niên, lấy râu dưới cằm cọ cọ vào khuôn mặt trắng nộn xinh xắn ấy, chọc đến khi Tô Tiểu Niên vừa cười vừa xin thôi, ở trong lòng hắn đạp lộn xộn. Sắc mặt Uông Văn khẽ đổi, chị ho nhẹ một tiếng, lại bị tiếng cười to của con trai át đi. Da mặt Dương Thiếu Quân sớm đã được luyện tới trình độ cực kỳ dày, căn bản không thấy mình có gì sai, thậm chí còn đắc ý trong lòng: Hừ, không cho ông lấy râu cọ ngươi, ông cọ cọ con trai ngươi là được!

Tô Kiềm bình tĩnh ngồi xuống, anh nhếch môi: Đã sớm đoán ra. Thôi quên đi, dù Uông Văn có không bị đánh tráo đi chăng nữa, anh cũng chẳng trông mong gì vào cô ta.

Lúc đầu thấy mọi người bị đánh tráo Tô Kiềm còn cả kinh, nhưng trải qua ba bốn ngày, anh bắt đầu có thể tùy cơ ứng biến. Tô Bác Hoa từng dạy anh, cho dù có phải đối mặt với những tình huống bất ngờ như phá sản, anh cũng phải tỉnh táo lại sau năm phút, hai giờ sau bắt đầu lên chiến lược đối phó, sắp xếp cho ổn thỏa rồi tiến hành các bước tiếp theo. Tô Kiềm luôn nghiêm khắc với bản thân, mấy ngày qua mất khống chế như vậy, anh không thể để chuyện này tái diễn nữa.

Anh chăm chú nhìn tờ thực đơn, khẽ cười khẩy trong lòng: Muốn thăm dò sao, đến đây đi! Đấu trí ấy hả, ta sẽ không thua đâu.

Chọc Tô Tiểu Niên cười đến chán chê, Dương Thiếu Quân mới đặt cậu bé lên ghế, lấy tay vuốt ve gương mặt bị hắn cọ đến ửng đỏ: “Thử ván trượt mà chú mua chưa? Chơi có thích không?”

Tô Tiểu Niên hưng phấn gật đầu: “Có! Có! Cảm ơn chú Dương.”

Uông Văn có chút e ngại với Dương Thiếu Quân, chỉ biết khẽ lắc đầu, bưng cốc nước lên uống. Thật ra chị còn chưa biết quan hệ của Tô Kiềm với cái người này, nếu biết sẽ không thể bình tĩnh ngồi cùng bàn ăn với họ được, người chồng từng chung chăn chung gối với mình bao năm lại ngủ với một người đàn ông khác, cảm giác này rất khó diễn tả, nhưng chắc chắn không tốt đẹp gì.

Chị chỉ mới nghe qua, vì một đơn đặt hàng mà Tô Kiềm bị một đám người xấu đe dọa, thậm chí còn bị ám sát đến hai lần, nên Dương Thiếu Quân, vốn là đội trưởng đội hình sự, mới ở bên cạnh bảo vệ an toàn cho Tô Kiềm. Đồng thời, vì từng là chị dâu của Tô Duy, chị cũng đã nghe qua chuyện của Dương Thiếu Quân với em ấy, mà người chồng đang ngồi xem thực đơn kia không ít lần chỉ trích Dương Thiếu Quân và xu hướng giới tính của anh ta —— Từ trước đến nay Tô Kiềm vẫn như vậy, chỉ kể qua loa với chị về công việc và chuyện của những người khác, mà “chuyện của những người khác”  chủ yếu là chuyện về hai đứa em trai anh, còn anh đối với chị thì chẳng mảy may để ý.

Bữa cơm này rất đỗi bình thường, Tô Kiềm lại quay về làm một người đàn ông kiêu ngạo giỏi giang, từ đầu đến cuối cũng không hoảng loạn, thậm chí còn chủ động hỏi han tình hình của Uông Văn, Tô Tiểu Niên chưa ăn xong đã đòi ra ngoài chơi cũng không bị mắng. Mọi người đều cho đấy là đương nhiên, chỉ có Dương Thiếu Quân là cảm thấy không bình thường —— hắn vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Tô Kiềm, Tô Kiềm vừa giơ tay cả người hắn liền cứng căng, Tô Kiềm khom lưng nhặt đồ làm hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên mà giữ lấy.

Giữa bữa ăn, Tô Kiềm và Uông Văn đi toilet cùng một lúc, lúc đi ra rửa tay, Uông Văn rửa xong trước, sau đó ngẩng lên nhìn vào gương, nhìn sang Tô Kiềm đang cẩn thận dùng xà phòng kỳ cọ từng ngón tay, đột nhiên chị nở nụ cười, cất giọng nói dịu dàng: “Tô Kiềm, tôi biết anh muốn có nhiều con, là con trai thì lại càng tốt. Hai đứa em mà anh yêu quý đều là đồng tính, chắc anh cũng muốn Tô gia có nhiều con cháu, đúng không? Tuy rằng anh không thích lũ trẻ.”

Tô Kiềm ngẩng lên nhìn mặt gương.

Nụ cười của Uông Văn càng thêm ôn nhu: “Thật ra trước khi ly hôn, tôi từng có mang đứa thứ hai.” Chị ngưng lại, nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Tô Kiềm rồi nói tiếp: “Tôi không nói cho anh, trời biết lúc ấy tôi ngu ngốc đến mức nào, còn mong anh nhận ra, thậm chí còn tưởng tượng vẻ mặt vui mừng của anh khi biết. Chỉ tiếc tôi ngã từ trên lầu xuống, con cũng đã mất.”

Chị xoay người, đưa lưng về phía bồn rửa tay: “Hai tháng sau anh mới trở về từ châu Âu, lại qua nhà em anh ở. Lúc anh về nhà thì tôi đệ đơn ly hôn. Tôi từng rất hận anh, nhưng sau này nghĩ lại, có lẽ, đây là ông trời trừng trị anh, muốn kéo tôi vượt qua khốn cảnh.”

Chị trừng mắt nhìn Tô Kiềm, khóe mắt phiếm hồng: “Tiểu Niên là con của tôi, còn anh, anh không có tư cách để làm cha.” Nói rồi tiến về phòng ăn.

Tô Kiềm cứ mãi đứng yên. Anh cúi đầu, lặng lẽ dùng xà phòng rửa bàn tay mình.

Cơm nước xong xuôi, ba người dắt theo đứa bé ra khỏi nhà hàng. Uông Văn có bạn tới đón, xe dừng trước cổng chính, chị lên xe, cũng không quay đầu chào Tô Kiềm. Tô Tiểu Niên do dự mãi, lắp bắp nhìn cha mình, như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám cất lời.

Dương Thiếu Quân đẩy Tô Kiềm lên trước: “Ôm con anh một cái đi.”

Tô Kiềm bước lên, cúi người ôm lấy Tô Tiểu Niên.

Tô Tiểu Niên ôm cổ bố mình, ghé vào tai anh nũng nịu nói: “Ba ba, hai năm rồi, con rất nhớ người.”

Tô Kiềm không nhìn thấy gương mặt của con trai, chỉ nghe thấy thanh âm của thằng bé, đột nhiên bất an trong lòng lặng yên, đáy lòng cảm thấy ấm áp. Sau đó Tiểu Niên buông Tô Kiềm ra, theo lời Uông Văn giục mà lên xe, lòng anh lại trống trải lạnh toát.

Anh nghĩ: Nếu đây là thật thì hay biết mấy.

Càng nghĩ, anh lại càng cảm thấy hận cái người tên “Dương Thiếu Quân” kia.

Hai người lên xe, vị trí ngồi giống hệt như lúc tới, vệ sĩ và Dương Thiếu Quân vây xung quanh Tô Kiềm. Họ không biết điều này chỉ khiến anh càng thêm áp lực. Cảm giác những người xa lạ vây quanh khiến anh thấy khó thở, anh đành cố nhắm hai mắt không nhìn.

Xe đi được mười phút, bắt đầu vào khu vực ngoại thành hoang vắng. Đoạn đường này đang chuẩn bị mở rộng, các công trình trước đó đều đã bị dỡ bỏ, còn lại một mảnh hoang phế. Hai tháng sau bắt đầu khởi công xây dựng một lô biệt thự mới, sang năm chính phủ sẽ đầu tư mở một tuyến đường ngầm ở đây —— Tô Kiềm biết được chuyện này do có quen người trong chính phủ, nên hạ giá lô đất xung quanh xuống cực thấp, đủ để các công ty bất động sản không phải lo ăn lo mặc trong thời gian dài.

Lão Mạnh đột nhiên cất tiếng: “Thiếu Quân, có chuyện rồi, phía sau có xe bám đuôi chúng ta!”

Dương Thiếu Quân lập tức nhìn qua gương chiếu hậu, thấy một chiếc Hummer đen kịt đi cách họ mười mét. Hắn hỏi: “Bị bám từ lúc nào?”

Lão Mạnh nói: “Ba cây trước mới thấy xe này, giống như đợi chúng ta đi qua.”

Dương Thiếu Quân nhíu mày: “Chú chắc không? Dù sao đây cũng ở nơi hẻo lánh, sao chúng nó biết mà mai phục ở đây?”

Lão Mạnh trả lời: “Lúc đầu tôi cũng nghĩ là cùng đường thôi, cơ mà thấy có vẻ không đúng. Đây là trực giác rồi, tin tôi đi.”

Tô Kiềm ngồi nghe hai người nói chuyện với nhau, trong lòng vô cùng bình tĩnh: Lại diễn trò sao?

Dương Thiếu Quân cắn răng: “Mẹ kiếp, mặc kệ thật hay giả, báo quân trước đã, dù sao cũng đang đêm hôm khuya khoắt, lại ở cái nơi khỉ ho cò gáy này!” Vì hắn là cảnh sát, nên không cần gọi 110 mà trực tiếp gọi cho đội của mình, nói gắn gọn địa điểm và tình huống.

Hắn vừa nói xong được một lúc, đột nhiên nghe thấy một tiếng “ầm”, xe phanh gấp. Lão Mạnh được dây an toàn giữ lại, không đụng vào kính xe, hai gã vệ sĩ ngã vào hàng ghế trước, Dương Thiếu Quân ngã xuống sàn xe, Tô Kiềm cũng nhào vào lòng hắn.

Xe nổ lốp.

Sắc mặt Dương Thiếu Quân lập tức trở nên khó coi: “Mẹ kiếp, tụi nó có súng!” Hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Sẽ có ngày tôi vặn đầu cái lũ hải quan phế vật kia ra làm khiên chắn đạn!”