Di Châu - Oản Đậu Giáp

Chương 60: Chơi đùa




Editor: Dương Minh Thư

Lão phu nhân nghe nha đầu truyền lời cũng rất kinh ngạc. Không biết Thất vương gia vào đây khi nào, còn tìm được chỗ của Ân Ly. Ý tứ của nha đầu này là hai người đang trong phòng thân thiết.

Lão phu nhân ho nhẹ hai tiếng, phái hai người có kinh nghiệm tới chỗ Ân Ly chờ hầu hạ. Dù sao cũng không biết hai người khi nào xong, bà không đợi nữa, kêu hạ nhân đem đồ ăn lên cùng Ân Duyệt ăn tối

Nửa canh giờ sau trong phòng Ân Ly mới có động tĩnh. Chỉ chốc lát có giọng nam nhân khàn khàn vang lên: "Chuẩn bị nước."

Hai bà tử rũ mí mắt đứng trong viện, nghe phân phó liền chuẩn bị nước ấm mang vào

Mới mở cửa phòng hương vị tanh nồng liền đập vào mặt, mấy gã sai vặt trẻ tuổi đỏ bừng mặt, hai bà tử quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, họ sợ tới mức cúi đầu không dám nhìn loạn.

Trong phòng là một mảnh bừa bãi, ngoài cửa còn có vệt nước, giẫm lên dính nhơm nhớp, cách đó không xa còn có quần áo vương vãi, bà tử vội vàng thu dọn, phân phó nhà hoàn quét tước sạch sẽ

Rất nhanh đã dọn dẹp thỏa đáng, một đám người vội vàng rời khỏi phòng

Tuân Du thấy bên ngoài không có động tĩnh mới xốc màn lên, bế Ân Ly đang hôn mê vào tịnh thất dùng nước ấm dễ chịu tắm.

Ân Ly rốt cục cũng tỉnh, đầu tiên là tức giận. Vừa rồi tuy ý thức mơ hồ, nhưng hắn lên tiếng gọi người nàng vẫn biết, lại không có cách nào ngăn cản.

Bây giờ thì tốt rồi, đừng nói là tổ mẫu, tất cả mọi người trong phủ đều biết tên xấu xa này này vào phòng sủng ái nàng! Sao nàng có mặt mũi ra ngoài gặp người nữa!

Càng nghĩ càng giận

Tuân Du dựa đầu vào thùng chống tay nhìn nàng, thấy sắc mặt khó chịu, hắn nắm lấy đuôi tóc quẹt vào cổ và mặt nàng, vẻ mặt thỏa mãn tràn đầy ý cười.

Bị đuôi tóc làm ngứa, Ân Ly liếc mắt, phồng má hất tay hắn ra. Tuân Du híp mắt, quét từ má đến đôi mắt rồi lại vòng qua chóp mũi, giống như muốn chơi đùa nàng

Ân Ly nổi giận bắt lấy bàn tay kia, há mồm cắn lấy giống như một con thỏ nóng nảy.

Tuân Du cười to, hoàn toàn không có ý định rút tay về, vẻ mặt sủng nịch.

Ân Ly thấy thế hừ một tiếng, buông tay hắn ra, quay đầu không để ý tới hắn. Trên tay hắn vẫn còn dấu răng nhàn nhạt, sao nàng có thể để cắn mạnh được, chỉ là làm bộ thôi.

Tuân Du dựa ngực vào lưng nàng, chống cằm lên vai trần yếu ớt, thoải mái thở dài. Ân Ly bĩu môi, xoắn vai đẩy ra, hắn lại càng dán chặt, tay cũng ôm chặt eo nàng.

Thấp giọng nói: "Còn chậm trễ nữa là Lão phu nhân phải tự mình đến đây đấy?"

Ân Ly vừa bị hắn nhắc nhở, hít ngụm khí lạnh, đột nhiên đẩy hắn ra rồi đứng dậy. Cái gì cũng không quan tâm, trần trụi bò ra ngoài luống cuống tìm quần áo.

Tuân Du ngồi dựa vào thùng, hai tay để trên thành bồn, lười biếng thưởng thức cơ thể trắng nõn, yểu điệu thướt tha đi tới đi lui, thích ý vô cùng

Ân Ly mặc quần áo xong quay đầu nhìn hắn, phát hiện hắn vẫn không nhúc nhích ngồi trong bồn tắm, nhìn ánh mắt rất quen thuộc, đó là thời điểm hắn động tình.

Đúng là dâm côn!

Ân Ly cắn răng mắng thầm, ngoài miệng lại tỏ ra đứng đắn hỏi: "Điện hạ không đi ra sao?" Thật ra nàng hi vọng hắn đừng đi, như vậy nàng sẽ không cảm thấy khó xử.

Hắn lại không như ý nàng, chống tay đứng dậy, trần truồng khiến mặt đất toàn là nước. Cự vật đã mềm được một nửa cũng nhỏ nước xuống.

Ân Ly lập tức nhắm mắt, xoay người đi ra

Không lâu sau hắn đã chỉnh tề bước ra, Ân Ly ngó quần áo mới, nghĩ thầm: Mấy bà tử của tổ mẫu làm việc nhanh nhẹn thật, không biết tìm quần áo của hắn ở đâu, lại còn rất vừa người.

Tuân Du không màng nàng giãy giụa mà nắm tay đi ra, còn thấp giọng nói: "A Di, chớ có cậy sủng mà kiêu, phải nghe theo lời của phu quân. Tổ mẫu dạy cần phải ghi nhớ trong lòng."

Ân Ly thiếu chút nữa tức đến hộc máu, hiện giờ nghe mấy chữ này liền nghĩ tới việc hắn làm nàng ra sao, nàng không có mặt mũi đối mặt với mấy chữ này!

Ra khỏi phòng cũng không thể làm mất mặt hắn, đành ngoan ngoãn mặc hắn nắm tay kéo nàng đi.

Mấy tiểu nha đầu đi phía sau đỏ bừng mặt, các nàng chưa thấy phu quân nào yêu thê tử như thế, đi đường đều nắm tay không buông

Bất luận trong lòng Ân Ly không muốn bao nhiêu nhưng đến nơi rồi. Ân Ly do dự không dám vào, Tuân Du quay đầu nhìn nàng một cái, cũng không miễn cưỡng, hắn sải bước một mình đi vào.

Ân Ly giật mình, vội đuổi theo ôm lấy cánh tay hắn, sợ hắn không đợi nàng mà một mình đi vào. Trong mắt hắn hiện lên ý cười, lặng lẽ chậm bước chờ nàng.

Lão phu nhân thấy hai người tiến vào vội vàng đứng dậy đón chào, Tuân Du đi nhanh lại đỡ bà, nói: "Để tổ mẫu đợi lâu, là bổn vương không phải, tổ mẫu ngồi xuống đi."

Lão phu nhân theo lời ngồi xuống, nhìn hai người cười nói: "Chắc đói bụng rồi, lão thân đã gọi người mang đồ ăn, mau mau ngồi xuống ăn cho xong."

Ân Ly cúi đầu đỏ mặt đứng một bên, sợ lão phu nhân đột nhiên hỏi chuyện với nàng

Lão phu nhân thấy vậy vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "A Di, ngồi xuống đi." Bà không hỏi nàng việc gì cả.

Tuân Du mới lên tiếng: "Đã lâu rồi A Di chưa gặp người, ngày thường cũng hay nhắc với bổn vương, vất vả lắm tổ mẫu mới đến kinh thành, để nàng ở đây mấy ngày tận hiếu, đấy là tâm sự trong lòng nàng."

Ân Ly nhịn không được quay đầu nhìn hắn, không ngờ hắn sẽ nói với tổ mẫu như vậy, thật ra nàng còn cho rằng hắn ước gì kéo nàng về cho nhanh.

Lão phu nhân nghe vậy vui mừng cười, nói: "Đa ta Vương gia, nếu ngài không chê nhà này đơn sơ, cùng với A Di ở lại đây, cho ngài khỏi mất công lui tới."

Tuân Du vừa được gãi đúng chỗ ngứa, vội gật đầu đồng ý.

Ân Ly ở một bên cúi đầu, trên mặt đỏ bừng như sắp chảy máu...

---

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~