Di Châu - Oản Đậu Giáp

Chương 50: Thập tam điện hạ




Editor: BoBeo ______

Đại khái hôm nay săn thú vô cùng thuận lợi, Tuân Du trở về doanh trướng khá sớm.

Trên người vẫn còn mặc áo giáp, vừa nhìn thấy nàng liền tiến lên ôm vào trong ngực, cúi xuống hôn.

“Còn có người mà”. Nàng nhỏ giọng nhắc nhở, xoay đầu không cho hắn thực hiện mục đích. Hắn niết lấy cằm nàng, nhướng mày: “Thấy vi phu liền trốn? Nên phạt!” Dứt lời bế nàng ngồi trên người, cúi đầu ngậm lấy môi nàng.

Hắn hôn ấm áp nhu hòa, chậm rãi như gió thoảng, không mang theo nửa phần dục vọng, vào đêm đông như thế này đặc biệt mê người. Ân Ly giãy giụa hai lần, liền mềm mại ôm lấy cổ hắn, nàng nhắm mắt lại, cả người dán trên người Tuân Du, tay nhỏ đặt trên tấm áo giáp, hoàn toàn say mê trong lồng ngực hắn.

Hạ nhân trong phòng rời đi lặng yên không một tiếng động. Hắn ôm chặt lấy nàng, bàn tay to đặt trên eo thon không thành thật vuốt ve, tấm mành doanh trướng đột nhiên bị xốc lên, gió lạnh bên ngoài tràn vào.

“Thất hoàng huynh!” Một đứa bé mũm mĩm béo tròn chạy vào.

Ân Ly vội vàng đẩy Tuân Du ra, xoay người ngượng ngùng chỉnh trang lại y phục.

Đứa bé dường như không hề cảm nhận được bầu không khí xấu hổ trong trướng, thấy Ân Ly quay người đi liền muốn tiến lên xem, nhưng bị Tuân Du giữ chặt: “Thấy hoàng huynh mà không hành lễ sao? Quy củ của ngươi ở đâu rồi? Có phải Lý thị dạy hư ngươi hay không?”

“Không có! Không có!” Thằng bé bị Tuân Du làm cho hoảng sợ, lo Lý thị sau này sẽ bị hắn đuổi đi, vội chắp tay thi lễ với hai người trong trướng: “Thất hoàng huynh, Thất hoàng tẩu vạn phúc, Thập Tam thỉnh an hoàng huynh hoàng tẩu”

Hóa ra vị này chính là nhi tử nhỏ nhất của Hoàng đế, Thập tam hoàng tử Tuân Lạc. Xuất thân của mẫu thân hắn không cao, là do hoàng đế say rượu không cẩn thận lâm hạnh một cung nữ, tuy rằng sau khi sinh Tuân Lạc được phong tần vị, nhưng cũng không được hoàng đế yêu thích, mấy năm sau thì qua đời.

Nhi tử cũng bị nàng liên lụy, hoàng đế không thương, cung nhân cũng không thèm đem hắn để vào mắt, đường đường là một hoàng tử nhưng ngay cả người hầu cũng không bằng.

Tuân Du cũng là trong lúc vô tình phát hiện, từ đó ở trong cung chiếu cố hắn. Thập tam hoàng tử có chỗ dựa, mấy năm nay sống vô cùng tốt, hiện giờ cũng vô cùng dính Thất hoàng huynh của hắn.

“Ngươi tới làm gì?” Tuân Du buông tay hắn, ra hiệu cho hạ nhân đem cơm vào.

Tuân Lạc mấp máy miệng nhỏ, nhìn lén Ân Ly đang đứng một bên: “Thập Tam chưa từng thấy qua Thất tẩu, nên mới tới thỉnh an”

“Giờ thấy rồi, ngươi có thể đi về.” Nói xong liền trực tiếp nhấc cổ áo hắn, vén rèm muốn ném ra ngoài.

Ân Ly vội ngăn lại, dù thế nào cũng là đệ đệ mình, nào có đạo lý quăng người ra ngoài. Dắt đến bàn ăn phân phó hạ nhân chuẩn bị thêm một bộ bát đũa.

Ân Ly ban ngày rảnh rỗi, lấy gà rừng hạ nhân săn được đem đi hầm, vốn dành cho Tuân Du bồi bổ. Nhưng thấy Thập tam điện hạ ngoan ngoãn đáng yêu, liền múc một chén lớn cho hắn, lại sợ đứa nhỏ bị hóc xương, cẩn thận lấy ra cho hắn.

Tuân Du ở bên cạnh nhìn, nghiêng mắt thấy lực chú ý của nàng đều đặt trên người tiểu tử Tuân Lạc, liền cầm lấy chiếc đũa gõ gõ cái chén không của mình.

Tiếng leng keng giòn vang lên kéo lực chú ý của Ân Ly quay lại, thấy trong chén hắn trống không vội múc đầy, bưng đến trước mặt hắn lấy lòng.

“Lấy xương.” Tuân Du rũ mắt không tiếp nhận.

Ân Ly giương mắt liếc liếc hắn, người này ngày thường hầu như đều sống trong quân doanh, khi nào xem trọng chuyện này, chỉ sợ do thấy nàng gỡ xương cho Thập tam, nên không thoải mái, liền chỉnh nàng như vậy.

So đo với một đứa trẻ, Ân Ly thầm than. Vẫn là gỡ xương giúp hắn, đặt ở trước mặt: “Điện hạ mời dùng.”

Bữa cơm rốt cuộc cũng ăn xong, Thập tam điện hạ hoàn toàn thích vị hoàng tẩu ôn nhu xinh đẹp này, quấn lấy Ân Ly hỏi đông hỏi tây, giống y như cái đuôi nhỏ.

Tuân Du không chịu được thằng bé quấy nhiễu, ban ngày không thể ở cùng một chỗ với nàng, sao ban đêm vẫn có người không có mắt làm phiền hai người.

Lập tức không quan tâm đến Ân Ly ngăn cản, đem Tuân Lạc đang hăng hái vứt ra ngoài, nhét vào lồng ngực Chu Tước đang đứng bên ngoài chờ điện hạ nhà mình, sắc mặt âm trầm:

“Đem điện hạ nhà các ngươi trở về, không cho hắn chạy loạn.” Nói xong liền nắm tay Ân Ly vào trướng.

Ân Ly thấy không ổn, đang muốn mở miệng trách mắng, người kia đã đem nàng chặn ngang bế lên, đi đến chiếc giường nhỏ hẹp trong trướng.

“Chàng định làm gì?” Ân Ly có dự cảm bất thường, hắn không phải định làm chuyện đó ở nơi này chứ? Màn ở đây đều mỏng, bên ngoài lại toàn là người, nàng làm sao mà còn mặt mũi nữa?

“Làm việc!” Sạch sẽ lưu loát, kéo Ân Ly đang muốn chạy trốn quay lại, đè nàng dưới thân.

“Không được! Sẽ bị người khác nghe thấy!” Ân Ly xoay mình giãy giụa không cho hắn cởi quần áo, nhưng lại làm hắn càng trướng đau.

Nàng nháo làm Tuân Du mất kiên nhẫn, tức thì đem quần áo xé mở, lộ ra cái yếm hoa mẫu đơn, hoa mẫu đơn đang nở càng thêm quyến rũ trên làn da trắng như tuyết của nàng.

“Chúng ta nhỏ giọng chút, bên ngoài sẽ không nghe được.” Dứt lời đem hai đùi nàng dang rộng tiến thẳng vào.

“Ưm!” Kỳ thực thời điểm hắn cởi quần áo nàng đã ướt, Tuân Du một đường đi vào vô cùng thông thuận, cười nhẹ trêu đùa nàng: “Vịt con, còn nói không muốn? Đã ướt thế này rồi.”

Ân Ly đỏ mặt, cắn chặt môi dưới không dám phát tiếng, chỉ sợ một tiếng rên rỉ cũng khiến người bên ngoài nghe thấy.

Nàng càng như vậy, Tuân Du càng thích bắt nạt nàng, hoặc là chín nông một sâu thao nàng, hoặc là cắm sâu bên trong liều mạng quấy nhiễu, hoặc là nhanh chóng kích thích, cắm vào thật sâu… Giống như rán bánh, lăn qua lộn lại.

Ân Ly lên thiên đường xuống địa ngục cả đêm, trời đông giá rét lại bị hắn làm cho mồ hôi đầm đìa, muốn vui sướng kêu lên nhưng lại không dám, cắn đệm giường phát ra vài tiếng rên rỉ vụn vặt.

Tuân Du thì hoàn toàn không hề cố kỵ, làm tới vui sướng còn gầm lên vài tiếng, khiến Ân Ly sợ tới mức nhanh chóng che miệng hắn lại.

Thẳng đến khi mặt trời lên cao, trận ân ái này mới qua. Ân Ly lúc này đã xụi lơ, đôi mắt cũng không có cách mở ra.

Không bao lâu, tiếng kèn phát lệnh săn thú nổi lên. Tuân Du từ doanh trướng đi ra, vẻ mặt thần thái sáng láng, hoàn toàn không giống người suốt đêm không ngủ.

Hắn gọi Xuân Oánh căn dặn: “Hôm nay nếu có người tới mời, cứ nói là Vương phi bị bệnh, bất luận là ai đều không được vào doanh trướng. Hôm nay ngươi phải canh giữ bên người Vương phi, một bước cũng không được rời đi. Nếu làm không xong sẽ hỏi tội ngươi!”

Xuân Oánh vội vâng dạ.

Tuân Du để hai đội tinh binh canh giữ bốn phía doanh trướng, mới xuất phát đi săn.

Tuân Tề hôm qua đã muốn kêu Lục vương phi tới mời Ân Ly, hôm nay tất nhiên sẽ có hành động kì quái, hắn rất muốn nhìn người kia có thể chiếm thế thượng phong hay không._______

18/07/2021