Di Châu - Oản Đậu Giáp

Chương 40: Động phòng (1)




Mật dịch trong lối nhỏ chảy ra tràn ngập cả khu tư mật. Bên trong hoa huyệt đạt cao trào không ngừng co rút. Một vật áp vào miệng nhỏ tiết ra mật dịch, từ từ đâm vào bên trong. Vẫn còn một chút thô ráp anh ách, Ân Ly thì thào thấp giọng, cúi đầu nhìn ngón tay của hắn, liền nhìn thấy ngón tay của hắn đã từ chỗ nước tràn ra mà đi vào.

Vật này so với đầu lưỡi còn lợi hại hơn nhiều, ở bên trong lối đi mềm mại của nàng không ngừng moi móc, tựa hồ như đang tìm cái gì. Ân Ly duỗi tay bắt lấy tay lớn của hắn, muốn đem nó kéo ra ngoài nhưng mà giống sâu rung cây, không có chút tác dụng nào, ngược lại giống như đang nắm lấy tay hắn giúp làm chính mình.

“Ưm …” Ân Ly cắn nhẹ môi dưới, vẫn là nhịn không được thốt ra tiếng rên rỉ trong cổ họng, nàng giang rộng chân ra để đòi hỏi hắn. Hoa mật của nàng tiết ra càng lúc càng nhiều. Động tác của hắn cũng càng lúc càng nhanh, ngón tay đâm vào trong huyệt nhỏ tăng lên từ một thành ba.

Ngoài cửa lúc này truyền đến tiếng gõ nhẹ. Người đó nghe thấy trong phòng truyền đến rên rỉ như có như không, bèn không dám gõ nữa mà vội quay người đi ra tiền sảnh, bẩm báo cho Tấn An công chúa.

Tấn An công chúa vốn cảm thấy Tuân Du ở trong phòng quá lâu không thỏa đáng, liền sai người đi qua gọi. Người này đến chút thời gian chờ đợi cũng đợi không được, vậy thì phiền phức rồi! Tấn An công chúa nghe thấy giọng điệu của gia nhân đến báo liền thở dài, đứng lên đích thân đi đến phòng tiệc, chiêu đãi khách.

Ân Ly lúc này chỉ cảm thấy thân dưới nở to, vừa tê vừa dại, đâu còn có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Lực chú ý cả người đều tụ lại thân dưới của mình. Khi ngón tay hắn cào nhẹ và cọ sát ở bên trong hoa huyệt nàng, Ân Ly một lần nữa co giật, lên đỉnh.

Lúc này hai chân mở rộng của nàng đã mềm nhũn trên giường, trên mặt kiều mị mơ hồ tràn đầy sắc dục.

Tuân Du rút ra ngón tay đã ướt nhẹp, ngồi dậy, lột sạch quần áo trên người của mình rồi ném xuống gầm giường, từ trên đầu giường lấy ra một loại thuốc cao, bôi lên chỗ sớm đã vừa sưng vừa đau của mình, sau đó lấy một ít bôi vào trên mật huyệt của Ân Ly.

Sau khi đã chuẩn bị xong, vật bị sưng cứng đặt tại mật huyệt vừa ấm áp vừa ẩm ướt nhẹ nhàng ma sát, sau đó theo mật dịch và thuốc cao đâm vào.

Lần này bởi vì ngón tay đã mở rộng cùng với tác dụng của thuốc cao nên thoải mái hơn một chút nhưng mà mật huyệt vẫn còn siết rất chặt. Gân xanh trên đầu Tuân Du đều nổi cả lên, thế mà động tác vẫn nhẫn nại từ từ.



Cuối cùng đụng đến một vách ngăn nhỏ, Ân Ly khép hờ mắt, nhẹ thở hổn hển. Trong lòng Tuân Du nghẹn lại, đẩy eo và bụng về phía trước, thoáng chốc xuyên thủng lớp màng mềm đó!

“A!” Ân Ly chỉ cảm thấy thân dưới đau đớn không ngừng. Cơ thể tựa như bị chia làm hai nửa, lúc sau hồi phục tinh thần trở lại, trong mắt tràn đầy nước mắt. Nàng trước nay đều quen ăn kẹo ngọt hắn đút, làm gì từng chịu qua nỗi khổ như vậy.

“A a … đau …” Nàng vặn vẹo người muốn đẩy hắn ra nhưng mà như thế lại đem vật bên trong hoa huyệt ép càng chặt hơn, làm cho Tuân Du bật ra từng trận thở dốc.

Hắn cũng không dễ chịu, lúc này bị nàng ép chặt chẽ. Hoa huyệt của nàng vừa mềm vừa chặt, hắn mới đi vào không đến một nửa, vẫn còn hơn một nửa đang lộ ra bên ngoài. Thật muốn điên cuồng đâm vào tận sâu bên trong mới được nhưng lại biết là không thể. Chỉ có thể nhẫn nại dỗ dành nàng.

Nửa thân hắn phủ phục lên người nàng, ngậm lấy vành tai của nàng mà gặm cắn, dỗ dành: “A Di ngoan, một lúc sẽ tốt thôi…”

Lúc này bất cứ động tác nào của hắn cũng làm nàng mẫn cảm không thôi. Cơ thể hắn đẩy lên làm cho vật to lớn của hắn tiến vào càng sâu hơn, việc này chỉ làm cho nàng khóc càng lợi hại.

Tuân Du thấy thế liền duỗi tay đến nơi giao hợp của hai người nhẹ nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng xoa nắn tiểu chồi non nhô lên đó của nàng.

Kinh hoảng của Ân Ly dần dần đi qua, hai mắt đỏ hoe lí nhí thương lượng với hắn: “Quá đau rồi, Ngài đi ra, ta dùng tay giúp Ngài được không?”

Tuân Du làm sao bằng lòng đi ra, thật không dễ dàng đi vào rồi, đâu còn muốn năm cô nương phục dịch, hôn hôn môi nàng nói: “A Di cố chịu đựng, tân nương đều phải thế này … Ta ôm nàng được không, ôm nàng làm.” Nói rồi tay luồn dưới eo nàng đem nàng ôm vào trong lòng.


Vật to lớn ở nơi hoa huyệt của nàng nhịn không được lén lút thâm nhập vào, làm cho Ân Ly nhẹ la lên: “Điện hạ, A Di thật sự rất đau, đừng cử động nữa.”

Trên mặt Tuân Du toàn là mồ hôi, môi dưới sắp bị bản thân cắn cho nát rồi. Đem nàng ôm lên trên người mình, bản thân ngồi trên giường, hai cánh tay có lực đỡ lấy mông cô, không để cho vật to lớn thâm nhập vào quá sâu. Hắn quay đầu qua, một bên hôn một bên dỗ dành: “Vậy A Di tự mình đến có được không, nhanh một chút, bổn vương cũng thật khó chịu, A Di giúp ta…”



Ân Ly dang rộng hai chân ngồi xổm trên bụng hắn, hoa huyệt đâm thẳng vào vật to lớn nổi gân xanh, hai tay chống đỡ, đặc biệt dâm mĩ. Nàng tựa như toàn thân vô lực, hai cánh tay đặt lên bờ vai trần trụi của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.

Tuân Du lúc này mắt đã đỏ hoe, sắc mặt cũng là căng thẳng đỏ bừng, trên mặt trên thân toàn là mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi. Ân Ly nhìn thấy hắn khó chịu như thế vẫn là thương tiếc hắn, trong lòng lúc này cảm thấy càng mềm đi.

Đỡ lấy vai hắn, nâng hông lên dùng tay đẩy để chuyển động lên xuống, chủ động đùa nghịch với vật to lớn của hắn.

Mỗi lần nàng cử động nâng chân lên, hoa huyệt bất giác chủ động khép lại, mỗi một lần ngồi xuống lại đem miệng nhỏ hoa huyệt ngậm lấy vật to lớn, Tuân Du không nhịn được, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

Thanh âm rên rỉ trầm thấp của hắn, mang theo tình dục nồng đậm, tựa như trong thoáng chốc chui vào trong lòng của Ân Ly, tê tê dại dại. Nàng nâng ánh mắt nhìn hắn, hắn nửa nghiêng khuôn mặt với bộ dạng ngập tràn động tình, cực kì quyến rũ. Nàng mới phát hiện, thì ra bản thân cũng có thể làm cho hắn mất đi thần trí.

Nàng nâng mông lên dần dà động tác làm càng lúc càng nhanh, bản thân tuy rằng vẫn còn trướng đau nhưng mà nhìn thấy biểu tình trầm mê của hắn, trong lòng càng lúc càng thỏa mãn.

Tuân Du khép hờ mi mắt nhìn nàng, hai tay dần rời khỏi mông nàng, ôm lấy hai chú thỏ nhỏ đang nhảy trước mặt, nhẹ nhàng nắn bóp. Môi và lưỡi ngậm lấy nhụy hoa cương cứng, dùng răng cắn chặt, nhẹ kéo. Một cánh tay khẽ đưa đến thân dưới của nàng, dùng ngón tay xoa xoa hạt nhỏ trước hoa huyệt.

Ân Ly vốn dĩ toàn thân đã mềm nhũn, mất đi cánh tay chống đỡ của hắn liền có chút khó khăn để giữ vững. Trước đó vì côn thịt thô to, nàng không dám làm vào quá sâu, chỉ ma sát ở vị trí đã tiến vào lúc đầu, vẫn còn hơn một nửa đang ở bên ngoài. Lúc này hắn vừa đến trêu chọc nàng, nàng đâu còn chế trụ được, phút chốc mềm nhũn ngã trên người hắn. Côn thịt ở thân dưới cũng theo đó mà đâm vào sâu bên trong hoa huyệt của nàng, trực tiếp tiến vào bên trong hoa tâm!

“A…” Trên giường truyền đến âm thanh rên rỉ, vừa là âm thanh khó chịu thống khổ, vừa là âm thanh sung sướng không chịu nổi. Tuân Du cảm thấy mình đã xé toạc lớp ngăn cách sâu bên trong hoa huyệt của nàng, một lớp mềm mại giống như hàng trăm cái miệng nhỏ, hút chặt lấy côn thịt của chính mình. Thật sự sảng khoái dị thường. Hắn hận không thể lập tức nâng eo lên hung hăng đâm vào rút ra, tỉ mỉ thưởng thức cảm giác tiêu hồn đến tận xương.

Ân Ly cũng rất đau, nàng trong một lúc không phòng bị, vật to lớn kia đã trực tiếp đi vào, vừa to vừa nghẹt, giống như có thể đâm thẳng đến dạ dày nàng. Vật phúc này vừa vào đến, nàng đau đến mức nước mắt trào ra. Tuân Du đem nàng ôm vào trong lòng, thương tiếc cúi đầu hôn nàng, một bên nhẹ nhàng xoa eo giúp nàng thích nghi.