Di Châu - Oản Đậu Giáp

Chương 39: Thành Hôn




Bởi vì chuyện hôn sự sau hai tháng nữa, cả nhà Ân Ly lúc này vô cùng bận rộn. Lão phu nhân cũng có khá nhiều ý kiến, oán giận Ân Thực Thu không nên đồng ý hôn sự gấp như vậy. Ân Thực Thu cũng là có miệng mà khó biện minh. Không đến mấy ngày, người bên phủ Thất vương gia đến, mang tặng cho Ân Ly mấy đồ dùng xuất giá. Bộ hỷ phục đỏ thắm, tinh xảo lộng lẫy đó, mười phần vừa dáng, thậm chí còn không cần chỉnh sửa gì. Miện phượng hoàng khảm đầy vàng ngọc bảo thạch, tinh tế hoa lệ, ai nhìn thấy cũng không nhịn được mà tán thưởng.

Tuân Du còn ở trong kinh thành tìm căn nhà cho Ân Ly, muốn cho nàng lúc xuất giá dùng, lại ở gần Thái học [1], tương lai có thể tiện cho Ân Duyệt vào Thái học. Mọi người ở Ân gia cũng không nghĩ đến Tuân Du sẽ chu đáo như vậy.

[1] Trường học bậc cao nhất ở Trung Quốc cổ đại.

Gương đồng phản chiếu hình bóng của giai nhân. Khuôn mặt trắng nõn được trang điểm nhẹ một lớp mỏng, trên trán điểm lên một đóa hoa, đôi môi xinh đẹp mím nhẹ, tóc mai mềm mượt phất phơ, lộ ra chiếc cổ trắng nõn. Thường ngày nhìn qua là một nữ tử thanh tú đáng yêu, bây giờ trang điểm lên, liền toát lên vẻ đẹp khuynh thành.

Hôm nay còn là ngày xuất giá của A Di. Nửa tháng trước, nàng đề cập đến việc đến kinh thành trước, chuẩn bị cho việc thành hôn.

Lão phu nhân nhìn hình ảnh rạng rỡ trong gương đồng, một tay cầm lược chải, một tay nhẹ nhàng vỗ về trên đầu nàng. Cháu gái nhìn từ nhỏ đến khi trưởng thành, qua một lúc nữa là thành người của người khác rồi. Lão phu nhân lòng buồn không nỡ, một bên chải đầu cho nàng, một bên hát lời chúc.

Ân Ly nghe lão tổ tông cất giọng hát lời chúc, hốc mắt cũng không kìm được mà đỏ lên. Từ nay về sau nàng liền không thể ngày ngày phục bên lão phu nhân trò chuyện rồi. Lão phu nhân nhìn thấy thế thì vội an ủi nàng: “A Di đừng khóc, khóc một lát nữa lớp trang điểm trôi đi rồi thì làm sao?”

Ngừng một chút rồi nói tiếp: “Ta vốn dĩ bất mãn với chuyện hôn sự này nhưng lần trước cha con đã nói với ta tất cả những lời của Thất vương gia, vậy cũng yên tâm rồi. A Di, tổ mẫu không cầu điều gì, chỉ cần cho con đời này có thể sống vui vẻ, vậy cũng mãn nguyện rồi.”

Ân Ly vừa nghe lời này trong lòng vừa chua xót vừa thắt lại, nước mắt vòng quanh hốc mắt. Lão phu nhân nhìn thấy vội lấy khăn tay đưa cho nàng lau đi, cười nói: “Hôm nay là ngày đại hỷ của A Di, không được khóc a.”

Đón dâu lúc trời chạng vạng tối, người dẫn đầu đoàn người đeo dải hoa đỏ ngẩng cao đầu ngồi trên lưng ngựa, mặc áo đỏ may mắn, mặt ngọc đội mũ cao, nhìn Ân Ly từ cửa bước ra, đôi mắt như ẩn chứa những vì sao, khóe miệng không khỏi cong lên.

Ân Ly ở tiền sảnh bái biệt phụ thân cùng tổ mẫu xong, phủ một lớp vải đỏ lên trên đầu, do Ân Duyệt dẫn ra cửa. Khăn đỏ trên đầu ngăn trở tầm mắt của nàng, nàng rũ mi mắt, chỉ có thể nhìn những chi tiết nhỏ dưới đất từ khe hở của khăn che đầu.

Tuân Du nghiêng người xuống ngựa, bước vài bước đi đến trước mặt Ân Ly, từ trong tay Ân Duyệt cầm lấy bàn tay trắng mịn mềm mại, dẫn nàng chậm bước đến bên kiệu. Mu bàn tay Ân Ly cứng đờ. Người này ở dưới mắt của đám người nắm chặt tay nàng, còn nhẹ nhàng xoa xoa.

Đội ngũ đón dâu kèn trống náo nhiệt cả nửa thành lại quay trở về Thất vương phủ. Bái đường xong, Ân Ly cùng Tuân Du bị đẩy vào động phòng. Hai người ngồi trên giường. Theo phong tục, bà mai cùng một vị trưởng lão rắc lên giường cưới tiền xu và vài thứ quả hạt. Vì mẫu thân của Thất vương gia mất sớm, nên do Tấn An công chúa thay vị trí. Công chúa ở một bên vẫn đang nói những câu chúc mừng.



Rải hạt hoàn tất, bà mai đưa gậy hỷ cho Tuân Du. Ân Ly chỉ cảm thấy lóa mắt một cái, khăn trùm đầu đã được hắn hất lên. Trong phòng mọi người truyền đến những tiếng hít sâu. Tân nương này nhìn qua tuổi còn nhỏ nhưng mà da trắng như tuyết, đôi mắt sáng to trong trẻo như nước mùa thu, nhìn khí chất tao nhã cao quý. Tuân Du nhìn cũng ngẩn người, trên tay cầm gậy hỷ, bất động một lúc. Tiểu bối trong phòng nhìn thấy thế thì trộm cười hi hi, Ân Ly đỏ mặt, vội vàng trộm vỗ người hắn.

Bà mai lại tiến lên cầm tóc hai người cắt một đoạn nhỏ, kết lại với nhau, đặt trên đầu giường, ý nghĩa vĩnh kết đồng tâm.

Lễ hoàn thành, người trong phòng đều lui ra ngoài, Tấn An công chúa ra trước ngừng lại một chút, quay người cười: “Cảnh Thừa đừng lưu lại quá lâu, đừng quên còn phải ra ngoài gặp yến khách.” Nói rồi mở cửa đi ra, tiếng ồn bên ngoài cũng bị chặn lại ngoài cửa.”

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Ân Ly có chút ngại ngùng, rũ mắt không dám nhìn hắn. Hắn nắm lấy tay nàng nhỏ giọng cười. Ân Ly quay đầu qua nhìn hắn, phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chằm.

“Thiên thu vô tuyệt sắc, duyệt mục là giai nhân, khuynh quốc khuynh thành mạo, kinh động thiên hạ nhân. Bổn vương cảm thấy mình đã chiếm được lợi lớn, người đẹp như vậy đã cưới được về nhà.” Tuân Du cười nói, hắn nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay mềm mại trong lòng bàn tay, nhìn Ân Ly mặt đỏ hồng nhỏ giọng nói: “A Di, kiếp này ta sẽ che chở cho nàng một đời vô ưu.”

Ân Ly nâng mắt nhìn hắn, lời nói của hắn khiến trong lòng nàng mềm nhũn. Nàng muốn nhích người qua nép sát vào trong lòng hắn nhưng vì mũ phượng nặng nề mà ngã trên giường. Tuân Du vội vàng đỡ lấy nàng, khẽ cười: “Bổn vương giúp A Di gỡ xuống.”

Nói rồi liền giúp nàng gỡ trang sức đó trên đầu. Làm cả nửa ngày mới gỡ xuống được, trâm cài của Ân Ly cũng bị gỡ xuống cùng. Tuân Du để nàng ngồi trước bàn trang điểm, giúp nàng gỡ toàn bộ cài tóc xuống, rồi đứng sau lưng cầm lược giúp nàng chải đầu. Trong gương đồng hiện ra một đôi tình nhân. Ân Ly nhìn dáng vẻ hắn trong gương tập trung chải đầu cho nàng, trong lòng mềm xuống, quay người ôm lấy eo của hắn.

Vòng eo nhỏ của nam nhân mềm mềm, Tuân Du cong khóe môi, cúi người xuống ngậm lấy đôi môi nhỏ. Ân Ly ngửa đầu, cả người mềm nhũn kề sát vào cơ thể hắn, nũng nịu yếu ớt hôn môi hắn.

Tuân Du hai mắt dần tối đi, cúi người từ trong ghế ôm eo nàng bế lên, đi nhanh vào bước đặt nàng trên giường, không chờ nàng phục hồi tinh thần phủ người xuống đè lên thân nàng.

Đầu lưỡi chui vào trong miệng nàng trêu đùa, khiêu khích mật dịch trong miệng nàng. Hắn há miệng mút lấy. Mật dịch theo tiếng thở dồn dập của nàng cuốn vào trong bụng hắn. Ân Ly thở dốc, liền bị hắn càng hôn sâu đến không thể hít thở. Chờ cho đến khi hắn bỏ nàng ra, từ từ lui ra sau, góc miệng của hai người vẫn dây dưa những sợi nước bạc. Tuân Du lại dùng đầu lưỡi liếm góc miệng nàng, đem những sợi tơ bạc kia nuốt vào trong miệng.

Ân Ly bị ánh mắt mê hoặc của hắn khiêu khích, khẽ rên lên một tiếng. Tuân Du bị tiếng rên làm cho kích thích, cúi xuống men theo chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng, liếm láp cái cổ trắng như tuyết của nàng. Ngứa đến tê dại, thân thể Ân Ly mềm nhũn, trong mũi tràn đầy mùi hương trúc lạnh trên cơ thể của hắn, ngẩng đầu lên nghênh hợp với hắn.

Tuân Du nhìn thấy nàng ngoan ngoãn ngọt ngào, nằm dưới thân hắn cầu xin hắn làm bất cứ điều gì, dưới thân càng căng đau đến lợi hại. Hắn vội vàng duỗi tay xuống dưới kéo thắt lưng nàng ra, rút đai lưng quăng xuống giường.

Từng lớp từng lớp áo cưới, mở ra một chiếc bên ngoài vẫn còn một chiếc bên trong. Tuân Du không thể nhẫn nại, thô bạo xé mở bộ quần áo bằng gấm bên trong, ngọc bội làm khóa cài không biết đã bị rơi ở đâu, lọ ra bộ đồ lót có đôi chim uyên ương đang chơi đùa dưới nước ở bên trong.



Trên người dần dần mát lạnh làm cho Ân Ly hồi phục thần trí, vội ngăn hắn: “Điện hạ, còn phải đi ra ngoài tiếp khách, mau ngồi dậy!” Tuân Du đã nhịn bao lâu, lúc này lấy đâu ra bình tĩnh mà ngừng lại.

Lòng bàn tay chai sạn mạnh bạo chui vào trong đồ lót, mạnh mẽ xoa nắn tiểu huyệt mềm mại, một tay gấp gáp đem đồ lót vạch sang một bên, lộ ra cái mềm mại đang sưng tấy vì bị hắn ức hiếp, côn thịt đặt vào trước ngực cô, bất chấp đẩy gậy thịt bắt cô há miệng ngậm lấy.

“A…” Ân Ly nhịn không được phát ra âm thanh ngâm nga kiều mị, bản thân cũng bị âm thanh tràn đầy tình dục này dọa cho một trận, vội vàng ngậm lấy môi dưới không dám phát ra âm thanh, chỉ nhanh chóng thở hổn hển.

Bộ ngực nhanh chóng dao động cùng với tiếng thở của nàng. Hai con thỏ nhỏ khiêu khích cám dỗ Tuân Du. Hắn đỏ mắt gầm lên một tiếng, xé toạc đồ lót, đem hai khối trắng như tuyết lộ ra ngoài. Trắng trẻo mịn màng, hai quả mận đỏ bên trên hồng và mềm, Tuân Du chịu không nổi, há miệng nuốt trọn một quả vào trong miệng.

Vừa gặm vừa cắn, đầu mũi đều là mùi vị thơm tho ngọt ngào mềm mại của nàng, tay to nắm lấy, mở ra dây váy cột chặt của nàng, nâng mông nàng lên, trong thoáng chốc kéo sạch quần áo trên thân dưới của nàng xuống. Mở rộng hai chân nàng đang khép chặt, nâng nửa thân dưới quỳ giữa hai chân nàng.

Ân Ly trong phút chốc không có sự chế trụ của hắn, cố gắng ngồi dậy bò lên nhưng thoáng cái lại bị hắn nắm hai chân kéo trở lại. Tay Ân Ly đặt phía sau chống đỡ thân mình, một chân đặt lên trên vai hắn, mặt đỏ lên nói: “Điện hạ đừng làm loạn nữa, người còn phải ra ngoài tiếp khách, đừng làm cho người ta chê cười ….”

Tuân Du làm như không nghe thấy, giữ lấy eo nàng đem đầu mình vào giữa hai chân nàng, chân nàng vì bị vai hắn chắn lại làm cho mở rộng, liền giống như Ân Ly tự mở ra hai chân cho hắn đến thưởng thức nơi tư mật.

Cảnh tượng như vậy đến Liễu Hạ Huệ cũng nhịn không được [2]. Ánh mắt Tuân Du trở nên nặng nề, hốc mắt đỏ lên, đầu lưỡi cứ như vậy mà tiến vào nơi khe nhỏ, bắt đầu liếm từ dưới lên trên.

[2] Điển tích ngày xưa, là người gặp sắc dục mà tâm không bị nhiễu loạn

“A….” Ân Ly bị đầu lưỡi xâm nhập như vậy khiến cho toàn thân run lên, đâu còn chịu được, tay đặt ở sau lưng cũng bắt đầu mềm nhũn rồi, cả người vô lực nằm lên trên giường.

Hai tay Tuân Du vẫn cứ giữ chặt cái mông đang vặn vẹo của nàng để nàng không thể trốn. Một tay mở âm huyệt của nàng ra, để lộ ra huyệt hồng bên dưới. Lưỡi hắn dán chặt trong huyệt, mút lấy càng nhiều khiến Ân Ly càng thêm co giật.

Đầu lưỡi đi dọc theo lối nhỏ, ngoáy ngoáy bên trong thành vách mỏng manh của nàng khiến nàng không khỏi rên rỉ. Sau khi trêu chọc nàng đủ rồi, hắn rút đầu lưỡi ra, Ân Ly mới thở phào nhẹ nhõm nhưng Tuân Du lại hút lấy miệng nhỏ thật mãnh liệt, như muốn hút hết mật dịch của nàng.

Ân Ly cảm giác như cả linh hồn mình cũng sắp bị hắn hút vào trong miệng. Nàng nâng hông lên, cố gắng thoát ra nhưng lại không biết hành động này khiến hắn thoải mái hơn. Lưng cong thành một đường cong quyến rũ, hai mắt mờ đi, miệng hé mở nhưng không thể phát ra âm thanh. Ân Ly cứ như thế được hắn cho lên mây, không còn biết quá khứ hiện tại đang ở nơi nào …