Di Châu - Oản Đậu Giáp

Chương 21: Lục Vương Gia




Sau khi bị Ân Ly náo loạn một hồi, Tuân Du cũng khó có thể chống đỡ được sự nài nỉ, nũng nịu của nàng. Hạ nhân trong phủ mỗi khi thấy ánh mắt nhìn chằm chằm đó của hắn đều cố gắng tránh đi càng xa càng tốt, không dám đến gần chọc giận hắn.

Còn nàng thì tốt rồi, hắn cau mày nàng cũng cau mày, hắn trừng mắt nhìn nàng, nàng liền rưng rưng muốn khóc, còn mím môi bày ra dáng vẻ bị ủy khuất nữa, vì nàng biết hắn sẽ không dám làm gì nàng.

Tuân Du quay đầu nhìn về phía giường, thủ phạm gây tội làm hắn tức giận hiện giờ đang nằm thoải mái trên giường ngủ ngon lành.

Buổi tối, không biết nàng lấy đâu ra chủ ý bảo hạ nhân chuẩn bị một chiếc giường quý phi (*) đặt cạnh giường hắn, phòng trường hợp hắn muốn ra ngoài, còn đặt với cái tên mỹ miều: "Gác đêm vì Vương Gia".

(*)Giường/ghế quý phi: một kiểu giường nhỏ phong cách cổ xưa dùng để nghỉ ngơi khi đọc sách, tắm nắng.

Tuy nhiên, hắn cảm thấy không hề giống gác đêm chút nào mà giống như cai ngục đang canh gác phạm nhân vậy. Chỉ cần hắn có bất cứ động tĩnh nào thì nàng sẽ hốt hoảng mở mắt ra. Nàng như vậy khiến hắn ngay cả lúc lật người cũng phải nhẹ nhàng, cẩn trọng vì sợ sẽ đánh thức nàng.

Tuân Du thở dài, ý muốn thoát khỏi căn phòng u ám ban ngày đã biến mất. Ban đêm, ánh mắt hắn nhìn nàng một cách đầy thâm tình.

Khoảnh khắc mở mắt nhìn thấy nàng khiến trong lòng Tuân Du vui mừng khó tả nhưng hắn lại nghĩ tới những lời nàng nói trên xe ngựa hôm đó giống như một bát nước lạnh dập tắt mọi nhiệt huyết của hắn.

Ngày hôm đó, sau khi đưa nàng về phủ công chúa, trên xe ngựa hắn đã suy nghĩ rất lâu rồi đột nhiên nhận ra: Chỉ cần hắn tránh xa nàng thì nàng sẽ không phải đối mặt với bất cứ thị phi nào nữa, và có lẽ đây mới chính là cách bảo vệ nàng tốt nhất.

Tuy nhiên, điều này khiến hắn vô cùng thống khổ, nàng là tâm niệm duy nhất của hắn sau khi trọng sinh nhưng khi tâm niệm đó không còn nữa thì mọi bệnh tật, mọi sự hành hạ đối với hắn không có gì là đau khổ nữa. Thậm chí, hắn còn nghĩ tới việc rời xa nơi đây vì dù sao hắn cũng không thuộc về nơi này, chỉ là hắn có thêm một sinh mạng nữa mà thôi.

Bây giờ, nàng lại bỗng dưng xuất hiện trước mặt hắn, thấy nàng khi giận khi cười, khi thì làm nũng khiến hắn không muốn từ bỏ. Hắn không nỡ buông tay, không nỡ rời xa nàng, không nỡ giao nàng cho người khác.

Mấy ngày nay, Ân Ly đã phải lo lắng vất vả, hiện tại nàng coi như đã yên tâm rồi nên ban đêm ngủ rất ngon, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt liền nhìn thấy Tuân Du ngồi bên cạnh giường quý phi đang nhìn nàng, hắn nhếch miệng châm chọc: "Nàng canh gác cho bổn vương như vậy sao?"

Ân Ly xoay người ngồi dậy, ngồi thẳng người muốn đáp lại lời hắn, khóe mắt liếc nhìn mặt trời ban ngày treo trên cao, nàng quả thực đã ngủ quá lâu rồi.



Thấy nàng rũ mắt không nói lời nào, Tuân Du cũng không so đo nhiều nữa: “Nàng còn không mau sai hạ nhân mang thức ăn đến, bổn vương đói bụng rồi.”

Ân Ly vội vàng đứng dậy gọi người chuẩn bị. Bản thân nàng cũng nhân đó sửa soạn một chút. Lúc quay lại phòng thì thức ăn đã được mang lên rồi, nàng đứng trước giường nhìn hắn dùng bữa.

Tuân Du giương mắt nhìn nàng một cái, nói: "Nàng ngồi xuống ăn đi, nàng cứ nhìn ta như vậy thì làm sao ta có thể nuốt trôi đây."

Ân Ly cũng đang rất đói bụng nên vừa thấy hăn nói vậy liền thản nhiên ngồi xuống ăn cơm cùng hắn. Sau khi ăn cơm xong, Tuân Du tự động cầm chén thuốc lên uống sạch.

Ban đầu, Ân Ly vốn nghĩ rằng nàng vẫn phải dỗ dành hắn uống thuốc nhưng không ngờ hôm nay hắn lại hợp tác như vậy. Lẽ nào, hắn thực sự muốn nhanh chóng hồi phục để sớm đưa nàng về phủ công chúa sao? Nghĩ đến đây trong lòng Ân Ly có chút buồn bực.

Một thời gian sau, tuy Tuân Du lúc nào cũng trưng ra cái mặt nghiêm nghị đó nhưng hắn rất phối hợp chữa trị, không còn chống cự như trước đó nữa. Chỉ có điều, bình thường hắn hay ngồi trên giường đọc sách hoặc là phê duyệt công văn trong phòng, hoàn toàn ngó lơ Ân Ly. Đúng thời gian hắn sẽ dừng lại, không cần Ân Ly nhắc nhở.

Ân Ly cũng không có cớ gì ở lại "gác đêm" cho hắn nữa nên mấy ngày sau liền dọn về căn phòng được Phúc bá chuẩn bị trước đó cho nàng.

Hôm nay, trong lúc Ân Ly đang ở trong phòng hầu hạ vị Vương gia kia dùng bữa thì Phúc bá bỗng nhiên từ bên ngoài vội vã tiến vào, bẩm báo với Tuân Du: “Lục Vương Gia thay mặt bệ hạ đến thăm, bọn hạ nhân không kịp ngăn lại, hiện Vương Gia đã ở ngoài hoa viên rồi.”

Thời gian này vì Tuân Du bị bệnh nên Thất Vương phủ cũng đóng cửa từ chối tiếp khách, đã đuổi đi rất nhiều quan viên đến thăm. Hiện tại, Lục Vương Gia lấy danh nghĩa thay bệ hạ đến thăm hỏi, chưa thông báo trước liền trực tiếp đến Thất Vương Phủ.

Tuân Du nửa dựa vào trên giường, trong mắt hiện lên một tia u ám, như có như không liếc nhìn Ân Ly đang cúi người giúp hắn gắp đồ ăn nói: "Nàng về phòng trước đi, hôm nay có khách đến thăm, đừng chạy lung tung, biết chưa?"

Ân Ly ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện nhẹ nhàng với nàng như vậy. Mấy ngày hôm nay, hắn hoặc là ngó lơ nàng hoặc là sẽ châm chọc khi nói chuyện với nàng. Nếu không phải ngày hôm đó thấy bộ dạng lo lắng của hắn khi nàng bị ngã thì nàng thực sự hoài nghi lời công chúa nói rồi.

Nếu đã là có khách tới thăm thì nàng cũng không tiện ở lại nên nghe lời hắn ra ngoài.

Nàng vừa xoay người ra đến cửa thì thấy một nam tử mặc y phục màu tím bước vào, lớn tiếng nói: "Thất đệ, thân thể đã tốt hơn chưa? Vì chuyện của đệ mà phụ hoàng mấy ngày nay vô cùng lo lắng!"



Ân Ly vội tránh sang một bên, cúi đầu hành lễ. Nàng vốn định đợi người đàn ông kia vào phòng rồi bản thân sẽ ra ngoài nhưng không nghĩ tới người nọ lại quay đầu nhìn nàng chằm chằm: "Vị cô nương này là?”

Ân Ly cúi đầu thấp hơn, nàng đang không biết trả lời như thế nào thì giọng nói yếu ớt từ phía sau của Tuân Du truyền đến: “Lục hoàng huynh, làm phiền lục hoàng huynh tới thăm rồi, thần đệ thân thể không khỏe nên không thể đứng dậy đón huynh, mong hoàng huynh chớ trách.”

Nam tử kia vừa nghe vậy liền tiến lên vài bước, vẻ mặt lo lắng nói: “Không sao, không sao. Thất đệ, mấy ngày không gặp tại sao đệ lại bị bệnh thành như vậy!”

Ân Ly thấy vậy liền muốn lặng lẽ rời đi nhưng không biết tại sao Lục Vương Gia thấy nàng muốn đi liền gọi nàng quay lại, quay sang nói với Tuân Du đang ở trên giường: “Thất đệ*, cô nương khiến người khác không thể rời mắt này, không biết đây là thiên kim nhà ai?”

*nguyên tác là Lục đệ, nhưng mình nghĩ là tác giả viết sai nên đổi lại cho hợp văn cảnh.

“Chỉ là một tiểu nha đầu hầu hạ người khác, không phải thiên kim tiểu thư gì." Tuân Du nói xong liền quay ra phía Ân Ly khẽ quát: “Còn không mau đi xuống!”

Ân Ly nghe vậy hành lễ muốn đi ra ngoài nhưng vị Lục Vương Gia kia lại đi lên phía trước chặn đường nàng, quay đầu về phía Tuân Du cười nói: "Thất đệ, bổn vương nghe nói Tấn An công chúa sai người đi Biện Châu mời thiên kim Ân Gia đến phủ của đệ rồi, vị này không phải chính là Ân cô nương đó chứ?”

Vị Lục Vương Gia kia nói xong còn vô cùng thô lỗ cúi người muốn nhìn mặt Ân Ly, dường như muốn nhìn kỹ dáng vẻ của nàng khiến cho Ân Ly sợ hãi lùi về sau.

Ánh mắt Tuân Du càng thêm u ám, quay đầu nhìn Tuân Tề với vẻ mặt không chút biểu cảm nào: "Lục huynh muốn làm gì?"

Tuân Tề xoay đầu xin lỗi cười nói: “Thất đệ chớ trách, bổn vương chỉ là có chút hiếu kỳ, không có ý mạo phạm Ân cô nương." Lại xoay người hướng về phía Ân Ly : “Ân cô nương, bổn vương tại đây hành lễ với nàng."

Tuy trong lòng Ân Ly cảm thấy bộ dạng lúc này của Lục vương Gia chẳng hề giống như đang hành lễ với nàng nhưng nàng không thể không đáp lại nên cũng vội vàng đáp lễ: “Lục Vương Gia vạn phúc, Lục Vương Gia nếu không có việc gì khác thì thứ lỗi cho tiểu nữ cáo lui trước."

Lúc này, vị Lục Vương Gia kia cũng không ngăn cản nàng nữa, hắn mỉm cười tránh người cho Ân Ly đi ra ngoài. Bộ dạng của Ân Ly giống như đang trốn chạy ra ngoài.

Một thời gian sau, Lục Vương Gia rất thường xuyên tới Thất Vương Phủ nhưng mỗi lần Tuân Du đều để Ân Ly tránh mặt nên nàng cũng chưa gặp lại hắn thêm lần nào. Vì vậy, sau vài ngày nàng cũng không còn để chuyện này trong lòng nữa.