Dị Biến [Lính Gác Dẫn Đường]

Chương 7: Tôi sợ cậu không chấp nhận được




Cả ngày hôm ấy Ôn Tu cảm thấy người mình là lạ, lúc thì ngưa ngứa giống như da thị bị người khác nhẹ nhàng thổi qua, lúc lại cảm thấy chỗ nào đó bị vuốt ve chọc chọc, có một cảm giác quái dị không nói được thành lời. Ban đầu cậu cũng nghĩ có khi do Bách Trần đang trêu chọc tinh thần thể của mình, nhưng trông bộ dáng nghiêm túc kia của Bách Trần hẳn là sẽ không làm ra chuyện như vậy. Thế là nghi vấn này nhanh chóng bị Ôn Tu phủ nhận.

Hôm ấy cậu có hẹn lên núi hái quả dại với mọi người trong thôn. Trên đường đi không thể nào tập trung được, giống như có ai đó sờ lỗ tai rồi lại sờ gáy khiến cậu không nhịn được run rẩy, cả người ngứa ngáy. Khó khăn lắm Ôn Tu mới chịu đựng được đến lúc xuống núi, rồi lại nhịn đến nửa đêm mới vội vàng chạy tới nhà kho.

Vừa vào trong cậu đã nhìn thấy tiểu Lam Xà nằm sấp trong bàn tay Bách Trần, cái đuôi quấn một vòng quanh cổ tay hắn, cuối cùng cùng còn vẫy vẫy đuôi nữa. Hình như nó đã hết sợ tiểu Kim Long rồi, rắn con mở to đôi mắt tròn tròn của mình nhìn tiểu Kim Long, còn thè lưỡi rắn với nó nữa. Thế là bị tiểu Kim Long liếm láp khiến toàn thân đều ẩm ướt, đã vậy còn vui sướng lăn qua lăn lại trong tay Bách Trần.

Dường như Bách Trần đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Tu đột nhiên tỉnh dậy: "Tới rồi à."

"Ừm." Ôn Tu nghĩ, chắc do tiểu Lam Xà chơi đùa với tiểu Kim Long nên hôm nay cậu mới cảm thấy khác thường như vậy. Cậu vốn muốn chào hỏi Bách Trần, nhưng lúc đến gần mới nhận ra sắc mặt Bách Trần không tốt lắm, ngay cả việc mình vào trong hắn mới tỉnh táo lại cũng không giống bình thường: "Anh làm sao vậy? Không khỏe à?"

"Không có gì." Sắc mặt Bách Trần dưới ánh trăng tái nhợt vô cùng, dường như không muốn Ôn Tu phát hiện bản thân khác thường nên hắn lại nhích vào trong tối một chút.

Nhưng Ôn Tu vẫn chú ý tới. Vết thương trên người Bách Trần hồi phục rất chậm, không chỉ vậy mà ngay cả tiểu Kim Long trông cũng rất mỏi mệt, cả người lóng lánh dường như cũng trở nên ảm đạm, xích sắt vốn mảnh dẻ hình như đã dày gấp đôi rồi. Là ảo giác của cậu ư?

Ôn Tu còn đang suy nghĩ đến chuyện xích sắt, không biết có phải Bách Trần muốn dời sự chú ý của cậu hay không mà mở miệng hỏi như bình thường: "Hôm nay thế nào? Có cảm thấy chỗ nào lạ không?"

Hôm nay cả người Ôn Tu đều ngứa, nhưng cậu luôn cảm thấy có thể là do hiểu lầm ở đâu rồi: "Không... không có."

"Thật sự không có ư?" Bách Trần hơi nheo mắt, thấy Ôn Tu lộ vẻ mờ mịt vẫn không nhịn được cười: "Ngốc quá."

Với tính cách này của Ôn Tu, muốn chờ cậu nhận ra thì chắc phải đợi thêm mấy ngày. Nhưng Bách Trần không đợi được lâu như vậy, cho dù hắn đủ kiên nhẫn thì cơ thể hắn cũng không chống đỡ nổi. Hắn túm lấy đuôi của tiểu Lam Xà, tiểu Lam Xà thuận thế bám lấy ngón tay hắn. Song lần này hắn không còn sờ nó dịu dàng như trước nữa, mà hai ngón tay giữ chặt cái đầu nhỏ của nó khẽ dùng lực.

Ôn Tu cũng cảm nhận được y như vậy, lập tức cảm thấy có một bàn tay vô hình bóp chặt cổ mình khiến hô hấp của cậu trở nên khó khăn.

Tiểu Lam Xà giãy giụa giữa hai ngón tay Bách Trần, cái đuôi ngoe nguẩy trong không trung. Khuôn mặt Bách Trần ẩn trong bóng đêm rất khó nhìn ra cảm xúc, giọng điệu cũng cố ý trở nên lạnh lùng: "Những lời tôi nói với cậu cậu quên nhanh như vậy sao? Tinh thần thể giống như bản sao của cậu vậy, không thể cho người khác tùy tiện chạm vào nó, đương nhiên cũng không thể cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội làm tổn thương nó."

Hắn chỉ muốn cảnh cáo Ôn Tu thôi chứ không định làm tổn thương cậu thật, chỉ là cách này cũng không hẳn là ôn hòa.

Mặc dù hô hấp của Ôn Tu hơi khó khăn nhưng vẫn có thể thở, cậu giải thích ngắt quãng: "Tôi không quên... Bởi vì, người đó là anh... tôi biết... anh sẽ không làm hại tôi..."

Bách Trần hơi ngây ra, không biết Ôn Tu tin tưởng mình ở điểm nào. Nhưng hắn vẫn hơi buông lỏng tay, cơ thể tiểu Lam Xà không vững khẽ động mấy lần nhưng không bài xích hắn, chỉ hơi tủi thân dùng đuôi quấn lấy đầu ngón tay hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn sáng ngời.

Người có lẽ sẽ nói dối, nhưng phản ứng của tinh thần thể là chân thật nhất. Bách Trần lập tức nhận ra những gì Ôn Tu nói là thật, ánh mắt sắc bén của hắn cũng trở nên nhu hòa: "Dù là tôi cũng vậy, trừ khi..."

"Trừ khi cái gì?"

Trừ khi bọn họ kết hợp, đạt thành liên kết tinh thần. Đây cũng là mục đích của Bách Trần ngay từ đầu, chỉ là Ôn Tu không biết gì cả, hắn chẳng những ép buộc cậu trưởng thành mà còn ép cậu phải làm những việc này, như vậy có công bằng với cậu hay không? Bách Trần tự nhận mình không phải người tốt, mục đích của hắn vẫn luôn rõ ràng. Nhưng đối diện với một Ôn Tu ngây thơ như vậy, hiếm khi hắn cảm thấy không nỡ xuống tay.

Ôn Tu sờ lên cổ mình, phát hiện mình không bị thương. Cậu vẫn hơi sợ Bách Trần, nhưng so với sợ hãi thì cậu càng không quen nhìn Bách Trần cô độc như vậy. Một người giúp thôn bọn họ ngăn lại tảng đá khổng lồ rơi xuống, nửa đêm lại còn dạy dỗ cậu như Bách Trần chắc chắn tâm địa không xấu. Ôn Tu suy nghĩ một lát, cuối cùng hỏi: "Lần trước anh nói cần tôi, là do... có liên quan đến xích sắt trên người Kim Long ư?"

"Cậu nhìn thấy?" Bách Trần hơi ngạc nhiên. Đây là giam cầm tinh thần do chính hắn tạo ra, theo lý thuyết thì chỉ bản thân hắn nhìn thấy mới phải. Hắn không khỏi hoài nghi, rốt cuộc độ phù hợp của bọn họ cao đến mức nào?

Ôn Tu nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc: "Rất rõ ràng mà, không phải sao?"

Bách Trần cười khẽ một tiếng, đột nhiên cảm thấy có lẽ mình đang tự rước lấy phiền phức. Ở thời đại kết hợp nhiệt còn chưa có cách khống chế như hiện tại thì sợ rằng không phải chỉ bản thân hắn khắc chế là đủ: "Cậu thật sự muốn biết sao?"

"Nếu không tiện thì..."

"Không phải, tôi sợ cậu không chấp nhận được."

Ôn Tu hơi sửng sốt, ngay cả chuyện mình là dẫn đường cũng chấp nhận được rồi thì còn cái gì mà không thể chấp nhận nữa: "Anh nói đi, tôi muốn biết."

"Xích sắt cậu nhìn thấy là trói buộc tinh thần do tôi tạo ra, mục đích là phòng ngừa mất khống chế. Năm giác quan của lính gác nhạy cảm nên phải chịu áp lực rất lớn, cần có dẫn đường tiến vào ý thức để chải vuốt tinh thần. Nhưng hành động như vậy tương đương với việc trao đổi ký ức, tình cảm hoặc những bí mật cá nhân. Nó vượt qua sự kết hợp về thể xác, là một hành vi cực kỳ thân mật."

Ôn Tu nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Bách Trần, không thấy lạ chỗ nào cả: "Thế nên?"

"Như vậy cậu vẫn chưa rõ sao?" Bách Trần đứng dậy, chậm rãi đi đến gần cậu: "Tôi hỏi cậu, cậu có thể chấp nhận một người đàn ông không?"

───

Chú thích:

Liên kết (结合/Bond)

Liên kết chia làm liên kết tinh thần và liên kết thân thể. Liên kết tinh thần giống như hai linh hồn cuối cùng cũng hòa lại làm một. Liên kết thân thể là sự an ủi và phát tiết ngắn hạn, thông qua kết hợp này có thể đạt thành liên kết tinh thần. Chỉ có kết hợp thì lính gác và dẫn đường mới phát huy được sức mạnh lớn nhất, hơn nữa còn có thể duy trì trạng thái tinh thần ổn định.

Kết hợp nhiệt (结合热/Bonding Heat):

Là thứ mà mỗi lính gác và dẫn đường đều phải đối mặt.

Với lính gác hoặc dẫn đường chưa kết hợp thì kết hợp nhiệt là chuyện nguy hiểm nhất. Dưới sự ảnh hưởng của kết hợp nhiệt, bọn họ sẽ mất đi năng lực suy nghĩ, dục vọng và xúc động về tình dục sẽ cao hơn tất cả.

Ngoài ra cũng nhắc nhở mọi người một điều, bộ này lấy bối cảnh thuở ban sơ lính gác và dẫn đường mới thức tỉnh, thế nên còn chưa kịp làm ra thứ gì có thể ức chế kết hợp nhiệt (giống như thuốc ức chế của Omega ấy) éc éc éc éc...

Nhưng mà yên tâm sẽ không có ép yêu cưỡng chế yêu gì đâu.