Bách Trần dụ lính gác kia đến một nơi vắng vẻ rồi bắt đầu so chiêu. Chuyện dị năng giả tranh chấp nhau không phải hiếm, nhưng phần lớn đều sẽ giải quyết trong hòa bình, ít khi xảy ra xung đột đẫm máu. Đây là lần đầu tiên Bách Trần đối đầu với một người có thân phận lính gác giống mình, hắn phải cẩn thận một chút.
Bách Trần gọi tên của lính gác kia, muốn gọi hắn ta từ trạng thái cuồng hóa trở về: "Ngôn Thời, anh còn nhận ra tôi không?"
Lính gác kia nghe thấy tên của mình thì hơi dừng lại, nhưng tiếp đó lại lập tức lộ vẻ hung ác: "Giết... giết..." Bách Trần vừa tránh né công kích của lính gác vừa quan sát phản ứng của hắn ta. Đây không phải vì bị kích thích nên mới phát cuồng, rất có thể là do những nguyên nhân chưa biết. Hắn ở nơi này đã hơn một tháng, trong thời gian này cũng không tiếp xúc với thế giới ngoài kia nên không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Nhưng hắn có thể xác định một điều là dưới tình huống không có ai ngăn cản, lính gác có thể chạy tới nơi vắng vẻ như như nơi đây không phải là trường hợp đầu tiên, chắc chắn cũng có những ví dụ khác về lính gác phát cuồng chưa rõ nguyên nhân. Nếu có dẫn đường ở đây thì có thể vào trong ý thức của hắn ta tìm kiếm nguyên nhân phát cuồng. Nhưng trình độ của Ôn Tu vẫn chưa đạt được tới mức này, ngay cả việc dùng tinh thần lực để tấn công như thế nào cậu còn không biết.
Không thể nói là Bách Trần không có tư tâm. Khi hắn dạy Ôn Tu không cố ý dạy cậu cách dùng tinh thần lực tấn công người khác, kéo một người ngây thơ thuần khiết như Ôn Tu vào cuộc đấu tranh này quá tàn nhẫn, huống chi ban đầu hắn vẫn luôn hi vọng thế giới sẽ luôn hòa bình như thế này.
Ngay lúc Bách Trần đang phân tâm thì một quyền của lính gác kia đã gần chạm tới mặt. Hắn nhanh chóng cản lại, đồng thời đập mạnh vào gáy hắn ta.
Sau mấy lần giao thủ, Bách Trần có thể xác định là mình có phần thắng. Nếu đã không tìm ra nguyên nhân thì cứ đánh nhau như vậy cũng chẳng phải cách, hắn chỉ có thể đánh lính gác này bất tỉnh đã rồi tính sau. Bách Trần chắc chắn lực của mình đủ mạnh để đánh dị năng giả ngất xỉu, nhưng không ngờ lính gác này lại hơi nghiêng đầu đi một chút rồi hung tấn công hung ác hơn.
Chuyện gì đây? Bách Trần lách mình tránh thoát công kích của lính gác, lực tay cũng tăng lên bổ về phía cổ của hắn ta.
Cổ lính gác kia hơi bị lệch, hẳn là bị tổn thương rồi. Nhưng dù vậy hắn ta vẫn không ngừng công kích, điên cuồng lao về phía Bách Tràn như không muốn sống nữa vậy.
Là không cảm thấy đau hay đã tê liệt cảm giác đau rồi?
Bách Trần tin là nếu mình tăng thêm lực thì lính gác này sẽ bị mình đánh chết. Nhưng hắn có thể làm gì bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có thể xông vào thế giới tinh tinh thần của lính gác này để tìm tòi thực hư sao?
Trong đầu Bách Trần vừa lóe lên ý nghĩ này đã hạ quyết định, thế là hắn cố ý để lính gác kia nắm lấy cổ áo mình đè xuống đất.
Lính gác bước vào thế giới tinh thần của lính gác khác vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu không cứu hắn ta thì cũng chẳng khác gì giết người.
Nhưng vào lúc này, nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng hô to: "Bách Trần!"
Ôn Tu chạy đến vừa lúc thấy hình ảnh như vậy. Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một lính gác đang đè Bách Trần dưới đất giống như đang muốn giết hắn. Cậu không kịp nghĩ gì đã vội vã lao tới.
Bách Trần không sợ đối mặt nguy hiểm, nhưng giây phút nhìn thấy Ôn Tu xông tới hắn bỗng luống cuống, vội vàng gào lên: "Đừng tới đây!"
Tiếng gọi vừa rồi của Ôn Tu đã thu hút sự chú ý của lính gác kia. Hắn ta so sánh hai dị năng giả trước mặt, chắc là cảm thấy Ôn Tu yếu hơn dễ bắt nạt hơn nên lập tức buông tha cho mục tiêu trước mặt và nhào về phía Ôn Tu.
Làm sao mà Bách Trân để hắn ta làm tổn thương Ôn Tu được, thế là hắn lập tức đứng dậy túm lấy bả vai lính gác tiếp tục đánh với hắn ta, đồng thời hô to về phía Ôn Tu: "Mau đi đi!"
Ôn Tu hơi ngơ ra sau đó lắc đầu. Cậu đã đến đây rồi, sẽ không lùi bước nữa.
Bách Trần bỗng dưng không biết phải làm sao. Nếu là Ôn Tu thì chắc chắn cậu sẽ không để hắn mạo hiểm tiến vào thế giới tinh thần của lính gác này. Nhưng nếu là hắn thì hắn cũng sẽ không để Ôn Tu làm như vậy.
Chẳng lẽ chỉ có thể giết chết hắn ta sao?
Bách Trần túm lấy cổ lính gác, hắn biết chỉ cần ngón tay mình dùng lực thì lính gác này sẽ tắt thở. Bởi vì thiếu không khí nên sắc mặt lính gác trở nên đỏ bừng, không ngừng giãy giụa dưới lòng bàn tay Bách Trần. Đó cũng là nhân loại, có lẽ cùng từng bị kỳ thị, từng phải khổ sở sống một mình như hắn.
Cuối cùng Bách Trần vẫn buông lỏng tay, lính gác kia rên rỉ vài tiếng rồi hoàn toàn ngất đi, trên cổ để lại một vết hằn.
Mà cũng tại giây phút này, dường như có thứ gì đó từ mũi lính gác kia bay ra phi thật mạnh vào trong mắt trái của Bách Trần. Bách Trần đau đớn che mắt than nhẹ một tiếng, cảm giác hình như đầu mình vừa bị một cái gì đó xâm nhập vào vậy.
"Bách Trần..." Ôn Tu vẫn đứng ở bên cạnh không dám làm phiền, cho đến khi thấy lính gác kia té xỉu mới dám chạy tới.
Cảm giác khó chịu kia vẫn chưa hết, Bách Trần dựa đầu vào vai Ôn Tu ngửi mùi pheromon của cậu để bản thân trấn định lại, nhưng huyệt thái dương lại vẫn đau đớn không thôi.
Ôn Tu lập tức ôm lấy hắn: "Xin lỗi anh, có phải em lại rước thêm phiền phức cho anh rồi không?"
"Không đâu." Bách Trần tận lực để giọng của mình nghe có vẻ không sao. Nhưng trong đầu hắn lại bắt đầu hỗn loạn, bên tai không ngừng vang lên lời lính gác kia lẩm bẩm trước khi ngất đi: "Phải, phải cẩn thận..."
Phải cẩn thận cái gì cơ? Cẩn thận sinh vật không biết từ đâu ra đã bay vào trong đầu hắn ban nãy ư?
Mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng Bách Trần vẫn nhìn thấy, thứ bay vào trong đầu hắn hình như là một con sâu phát ra ánh sáng trắng.
Lực chú ý của Ôn Tu hoàn toàn dừng lại trên người Bách Trần. Cậu không nhìn thấy tiểu Kim Long ở bên cạnh đang hơi run rẩy, mắt trái màu vàng trở nên ảm đạm, biến thành một màu xám kỳ dị.
Tiểu Lam Xà muốn leo lên người tiểu Kim Long cọ cọ nhưng đuôi của tiểu Kim Long lại quét tới đẩy nó ra xa.