Dị Biến [Lính Gác Dẫn Đường]

Chương 11: Cộng cảm




"Thằng nhỏ này thật sự là con người à? Sức của nó còn lớn hơn cả người trưởng thành..."

"Nghe nói mẹ nó chết cũng vì thằng quái vật như nó..."

"Suỵt, đừng nói nữa, thằng bé đang nghe kìa."

"Sợ gì chứ, nó nghe cũng đâu có hiểu."

Bách Trần nho nhỏ đứng phía sau người lớn, vẻ mặ vô cảm nghe những lời đối thoại ấy. Bé không có phản ứng gì giống như không nghe thấy vậy, ngay cả ánh mắt cũng ảm đạm vô thần giống như chỉ còn là một cái xác.

Bầu trời rất xanh, bãi cỏ cũng rất xanh, người lớn xung quanh đều mặc đồ đen. Tiếng ồn ào bàn tán đột nhiên ngừng lại lúc một chiếc quan tài được khiêng ra từ xe tang.

Đây là một buổi tang lễ ngoài trời.

Lúc nhìn thấy ảnh của mẹ trên quan tài, Bách Trần dường như hoàn hồn. Bé bước nhanh về phía trước nhưng cánh tay nho nhỏ lại bị bàn tay đầy nếp nhăn giữ chặt, là ông ngoại đang kéo bé lại: "Bach Trần, không thể qua bên đó được..."

Không thể qua bên đó. Bách Trần nhớ rõ trước khi tang lễ bắt đầu bố cũng đã nói với mình như vậy. Ánh mắt bố lạnh như băng, giọng nói lạnh lùng giống như bé chính là người đã hại chết mẹ vậy. Bé bị người ngoài ghét bỏ, bị người nhà họ Bách coi là dị loại.

Bách Trần nhìn quan tài một chút rồi nghe lời ông lùi về phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, quay lại dán vẻ lạnh nhạt ban đầu.

Cho tới khi tang lễ kết thúc bé vẫn không được gặp mặt mẹ lần cuối.

Ôn Tu đứng bên cạnh cảm thấy khó chịu vô cùng, bây giờ cậu mới biết Bách Trần nhỏ như vậy đã bị mọi người kỳ thị vì dị năng, lại còn bị người thân nhất của mình làm tổn thương nữa. Cho dù không tận mắt nhìn thấy một màn kia thì cậu cũng đọc hiểu mọi chuyện từ trong lòng những người ở đây rồi. Bọn họ nghĩ Bách Trần đẩy mẹ từ ban công tầng ba xuống, là Bách Trần giết bà. "Không, không phải như vậy" Ôn Tu vẫn luôn nghe thấy một giọng nói yếu ớt phản bác lại, bé Bách Trần nhìn thấy mẹ bất cẩn ngã từ ban công xuống, bé muốn cứu mẹ nhưng lại không giữ được người, chỉ túm được một góc áo của mẹ. Lúc ấy bé còn nhìn thấy bố đang vô cùng phẫn nộ...

Khoảnh khắc ấy, Ôn Tu nghe được tiếng lòng của rất nhiều người, hệt như có một đám đông đang lớn tiếng nói chuyện, cãi vã, chỉ trích Bách Trần là hung thủ vậy, họ nói những thứ mà đáy lòng họ cho rằng đó là chân tướng thực sự. m thanh và cảm xúc tiêu cực tới quá mạnh, Ôn Tu sắp không chống đỡ nổi. Nhưng cậu vẫn tìm kiếm giọng nói yếu ớt kia, cậu muốn nghe xem Bách Trần nói gì...

Tuy nhiên, giọng nói của Bách Trần đã bị che mất, từ yếu ớt dần dần tiệm cận về không.

Ôn Tu cảm giác hiện giờ cậu đang cộng cảm với Bách Trần, trong lòng chua xót khó chịu vô cùng. Cậu cảm nhận được đau đớn khi mất đi người thân và đau đớn khi không được tin tưởng.

[Ôn Tu...]

Trên bầu trời vang lên tên của cậu nhưng cậu không hề nghe thấy. Cậu vẫn đang đắm chìm bên trong cảm xúc bi thương của Bách Trần, đã vậy còn càng lún càng sâu. Cậu đã quên mất mình còn phải về, cậu nghe thấy tiếng khóc.

Là Bách Trần đang khóc.

Trên mặt bé con không lộ ra gì cả, nhưng cảm xúc bi thương ở đáy lòng lại không ngừng mở rộng, hóa ra là tuyệt vọng đến như vậy.

Phải làm sao bây giờ? Mình phải làm sao bây giờ? Cậu muốn đi tới ôm lấy bé Bách Trần nhưng hai tay lại rơi vào khoảng không, ngay cả chạm cậu cũng không chạm tới được.

[Ôn Tu, về thôi.]

Tiểu Lam Xà vẫn duy trì tư thế cắn dây xích, chỉ là nó đột nhiên không cử động nữa. Tiểu Kim Long dùng sức cọ cọ nó nhưng nó vẫn không có phản ứng gì, khiến nó sốt ruột quay sang Bách Trần gầm lên một tiếng, lại càng quấn Tiểu Lam Xà chặt hơn.

Bách Trần trông thấy một màn này lập tức biết Ôn Tu đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới tinh thần của hắn. Nhưng hắn không thể cưỡng chế gọi Ôn Tu về như trước được, bởi vì sợi tinh thần của Ôn Tu vẫn còn liên kết với ý thức của hắn, nếu làm vậy thì Ôn Tu sẽ bị thương.

Quả nhiên vẫn quá sớm ư? Bách Trần không khỏi có chút hối hận, nhưng hiện giờ nghĩ những thứ này cũng vô ích, trước hết cần phải nghĩ cách gọi người về đã.

"Ôn Tu..." Ngay lúc Bách Trần đang nghĩ cách thì lại đột nhiên sững sờ, bởi vì hắn thấy Ôn Tu khóc, hai hàng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Ôn Tu đang đồng cảm với những đau đớn mà hắn phải chịu sao?

Tiểu Lam Xà đột nhiên nhúc nhích, miệng đang cắn xích sắt không nhả ra mà cũng khóc theo Ôn Tu. Tiểu Kim Long liếm liếm mặt nó, Bách Trần cũng vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Ôn Tu: "Đừng khóc."

Nước mắt Ôn Tu có lau cũng không hết, dường như cậu đang thật sự khó chịu vậy. Đáy lòng Bách Trần khẽ động, thuận thế hôn lên môi cậu.

Mà giờ phút này Ôn Tu đang chìm sâu trong ý thức của Bách Trần bỗng nhiên ngửi được một mùi hương rất thơm, nồng nàn đến mê người. Cảm giác cộng cảm của cậu vẫn còn nhưng đáy lòng đã dần bình tĩnh lại.

Đây là mùi gì vậy? Thơm quá, mùi hương như đang gọi cậu, dụ dỗ cậu khiến cậu muốn đến gần hơn...

Cậu nhớ ra rồi, đây là mùi pheromone trên người Bách Trần. Mùi này trước đó cậu cũng ngửi thấy rồi, chỉ là mùi hương bây giờ nồng gấp mấy chục lần thôi.

"Hức..." Sợi tinh thần của Ôn Tu bỗng nhiên thu lại, các giác quan đột nhiên liên kết lại với thế giới bên ngoài. Tất cả cảm giác đều quay trở lại, cậu chỉ cảm thấy trên môi mềm mại vô cùng. Ôn Tu vừa mở mắt ra đã thấy Bách Trần gần ngay trước mắt. Bách Trần đang hôn cậu.

Ôn Tu bị dọa hết hồn, vội vã đẩy Bách Trần ra rồi lùi về phía sau một bước.

"Cuối cùng cũng tỉnh rồi?"

Lúc này Ôn Tu mới nhận ra mà chìm vào ký ức của Bách Trần suýt nữa không về được. Cậu xem trộm ký ức của Bách Trần, cũng vì vậy mà cảm giác xấu hổ và tội lỗi đồng thời dâng lên, ngay cả việc mình bị hôn trộm cũng không còn đáng kể. Khuôn mặt Ôn Tu đỏ bừng, cậu vừa hoảng vừa loạn không biết nên giải thích như thế nào: "Tôi... Tôi không cố ý."

Bách Trần cảm thấy cậu rất thú vị, thế là tiến lên một bước muốn ăn hiếp lần nữa.

"Không, đừng..." Ôn Tu lùi lại một bước thật dài nhưng lại không biết mình đã lùi đến cạnh giường, động tác lùi lại này khiến thân thể cậu rơi vào khoảng không rồi ngã xuống giường. Nhng cậu không bị té ngã, bởi vì Bách Trần đã nhanh tay ôm cậu lăn xuống giường, tay còn lại đặt sau gáy cậu vì sợ đầu cậu đụng phải giường.

Bách Trần đè trên người Ôn Tu, tư thế này lại càng xấu hổ hơn. Ôn Tu đảo mắt nhìn bốn phía, chỉ là không dám nhìn thẳng vào Bách Trần. Nhưng như thế lại khiến cậu thấy một việc còn đáng sợ hơn, đó chính là đuôi của tiểu Kim Long và tiểu Lam Xà đang quấn lấy nhau.

Bách Trần nhân cơ hội cúi dầu xuống hôn cậu, là một nụ hôn thăm dò nên chỉ lướt qua như chuồn chuồn chạm nước rồi rời đi ngay.

Nước mắt trên mặt Ôn Tu chưa khô, hai mắt vẫn ướt át vô cùng, hiện giờ bởi vì hoảng sợ mà đôi mắt cậu mở vừa to vừa tròn. Ôn Tu muốn đẩy người ra nhưng Bách Trần lại đè hai tay cậu lại đặt ở hai bên.

"Không được cử động." Bách Trần thấp giọng cảnh cáo, hơi thở ấm áp phả vào mặt cậu. Ý cảnh cáo cũng không nặng lắm nhưng lại khiến ai nghe được cũng cảm thấy cả người tê dại.

Thế là Ôn Tu ngoan ngoãn nằm im, bị Bách Trần đè xuống hôn rồi lại hôn.

Chú thích:

Chất dẫn dụ (信息素/Pheromone):

Là kích thích tố mà lính gác hoặc dẫn đường tỏa ra, lính gác và dẫn đường khác sẽ có thể cảm nhận được.

Có thể dùng pheromone để làm giảm chứng thần du và hỗn độn, đồng thời pheromone cũng có tác dụng trấn an cảm xúc của nhau.