Do hiểu lầm của trưởng thôn nên hiện giờ Ôn Tu ra vào nhà kho dễ dàng hơn nhiều. Chỉ là mọi người trong làng đều nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại, giống như cậu là miếng thịt trong miệng ác ma vậy.
Lời đồn một mình Ôn Tu cứu cả làng chưa kịp bay xa thì đã bị ác ma dìm xuống, nhưng tất cả mọi người đều hiểu trong lòng. Chỉ có ba mẹ nuôi của Ôn Tu không biết gì cả, vẫn thường xuyên cười tít mắt nói nói cười cười là hàng xóm nào đó lại mang hoa quả tới đây, còn có cá sống nữa.
Ôn Tu cười xấu hổ, không biết giải thích thế nào nên chỉ có thể lén tới nhà người ta cảm ơn. Bởi vì mọi người đều vô cùng nhiệt tình nên ban ngày Ôn Tu không dám tới tìm Bách Trần, thế nên chỉ có thể trộm tới nhà kho vào buổi đêm nhân lúc mọi người ngủ hết.
Sau không biết bao nhiêu lần lặp lại, cuối cùng Ôn Tu vẫn không nhịn được hỏi: "Sao anh lại không giải thích?"
Bách Trần nhàn nhạt nói: "Như bây giờ không phải rất tốt sao? Sự chú ý của mọi người đều đặt ở tôi, sẽ không ai để ý đến em nữa."
Bách Trần đã quen nhận hết lỗi lầm về phía mình, nhưng Ôn Tu biết mọi chuyện không phải như vậy. Giống như chuyện tảng đá khổng lồ vậy, Bách Trần không hề giải thích câu nào. Ôn Tu chợ nhớ ra một việc vẫn quên chưa hỏi: "Sao anh lại biết tảng đá khổng lồ đó sẽ rơi xuống?"
Bách Trần nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Ôn Tu là biết cậu đã biết sự thật: "Trùng hợp đi ngang qua đây nên nghe thấy tiếng đá rơi."
"Là anh đã cứu cả làng chúng tôi."
Khóe môi Bách Trần hơi cong lên cười như không cười, rõ ràng hắn chẳng để ý chút nào: "Cho nên? Thế thì làm sao? Hay là em định báo đáp tôi?"
Ôn Tu hơi khựng lại, bất giác lại hiểu sai ý. Mặt cậu hơi nóng lên: "Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy anh nên giải thích thôi."
"Sẽ có người tin sao? Nói bên cạnh tôi có một con rồng vàng, còn bên cạnh em là một con rắn nhỏ?"
Tiểu Kim Long nghe nhắc tới tên còn tưởng Bách Trần đang gọi mình, thế là nó lại gần chủ nhân. Tiểu Lam Xà cũng theo phía sau, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Tu bằng ánh mắt nghi hoặc.
Thấy một màn này, Ôn Tu đột nhiên không nói nữa.
Ở thời đại này, tình cảnh của dị năng giả vô cùng gian nan, Ôn Tu lại chưa bao giờ trải qua những thứ này. Mục đích tối nay cậu tới đây cũng không phải những cái này, thế nên chỉ đành tạm gạt bỏ những suy nghĩ này đi: "Hôm nay chúng ta bắt đầu chải vuốt tinh thần đi. Tôi phải làm như thế nào?"
Bách Trần nhìn Ôn Tu một cách rồi ngồi xuống giường: "Ngồi xuống đây đi."
Ôn Tu nghe vậy ngồi xuống, đồng thời giữ một khoảng cách với Bách Trần.
"Ngồi gần chút, tinh thần lực của em còn chưa đủ mạnh, tôi sợ nửa chừng sẽ đứt liên kết..."
Ôn Tu bị chọc đến mức mặt đỏ lên, vội vàng dịch về phía trước một khoảng lớn. Khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn, khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan sắc sảo của hắn được phóng to trước mặt Ôn Tu. Ôn Tu hơi mất tự nhiên, không sám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Bách Trần.
Bách Trần không cười cậu nữa, chỉ nói: "Nhắm mắt lại, tập trung lực chú ý, ngưng tụ tinh thần lực lại một chỗ, vươn ra ngoài đi vào trong ý thức của tôi."
Ôn Tu nhắm mắt thử tưởng tượng một lát, hiện giờ đã cảm nhận được tinh thần lực lưu chuyển rồi. Cậu đưa nó ra ngoài dọc theo cơ thể như lời Bách Trần nói, chẳng bao lâu đã có rất nhiều thứ dạng sợi phát ra từ quanh người cậu, chúng nó đang do dự không biết có nên tới gần Bách Trần hay không.
Bách Trần nở nụ cười, hạ giọng nói: "Đừng sợ, vào đi."
Nháy mắt tiếp xúc với Bách Trần, các giác quan của Ôn Tu với thế giới bên ngoài hệt như mất kết nối, cậu rơi vào một khoảng không gian tối tăm.
Ôn Tu quơ quơ hai tay trước mặt, hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.
"Bách Trần?" Ôn Tu hơi do dự gọi tên của hắn nhưng lại không nhận được lời đáp nào. Đây là bên trong ý thức của Bách Trần ư? Nhưng sao mình lại không nhìn thấy gì cả?
Ôn Tu tự nhắc nhở mình không được hoảng hốt, cậu còn phải giúp Bách Trần nữa. Cậu nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Lúc mở mắt ra lần nữa thì khung cảnh trước mắt đã không còn tối tăm mà có thêm rất nhiều ánh sáng lấp lánh hệt như những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm, vô cùng đẹp đẽ.
Đây là biển ý thức của Bách Trần, Ôn Tu cũng không rõ tại sao mình lại biết. Thân thể cậu như đang trôi lơ lửng trên không trung, bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo về phía các ngôi sao. Bách Trần cũng không bài xích mà cho phép cậu đến gần.
Sau khi đến gần một điểm sáng, Ôn Tu phát hiện đó không phải là sao mà là một dòng sông phát sáng. Chỉ có điều nước sông đã gần như cạn kiệt rồi, có rất nhiều vết nứt nẻ trông đáng sợ vô cùng.
Ôn Tu hiểu ra đây chính là nơi mình cần sửa chữa, nhưng phải làm thế nào đây?
Cậu vươn tay ra muốn chạm vào đất, không ngờ lại phát hiện có nước từ lòng bàn tay mình chảy ra. Cậu nhìn lại tay mình không có gì bất thường cả, nhưng không hiểu sao khi chạm đến đất đai nứt nẻ thì nước lại không ngừng chảy ra. Mà khi cậu làm động tác này thì đồng thời cảm nhận được tinh thần lực của mình cũng đang tiêu hao.
Hóa ra là vậy, cậu hiểu rồi. Đây là khung cảnh hư cấu mà tinh thần lực tạo ra chứ không phải là thật, chỉ là cụ thể hóa mà thôi. Mà cậu đến đây với nhiệm vụ làm con sông này tràn ngập nguồn nước một lần nữa.
Ôn Tu cố gắng tưới tinh thần lực xuống, nhưng mặt đất lại như cái hố lấp mãi không đầy vậy, không ngừng hấp thu tinh thần lực của cậu. Không biết đã bao lâu Bách Trần chưa chải vuốt tinh thần mà để biển ý thức tổn hại đến mức này.
Cùng lúc ấy, tinh thần thể của Ôn Tu cũng cảm nhận được việc mà chủ nhân đang làm, tiểu Lam Xà ghé vào lưng tiểu Kim Long, miệng cắn xích sắt liều mạng cố gắng. Tiểu Kim Long thì lại ôm nó vào lòng dịu dàng liếm liếm, thỉnh thoảng còn cọ cọ thân thể nhỏ gầy của nó một chút.
Ôn Tu chỉ là người ới học nên năng lực có hạn, cậu biết việc này không xong được trong ngày một ngày hai, cần phải chải vuốt tinh thần giúp Bách Trần mỗi ngày.
Tinh thần lực của cậu gần như đã dùng hết, chỉ có thể dừng lại ở đây. Ôn Tu đứng dậy định tìm cách trở về, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện bầu trời đầy những điểm đen chằng chịt.
Ôn Tu nhìn kỹ mới phát hiện đó là cửa. Mấy chục cánh cưa, mấy trăm cánh cửa, thậm chí là mấy nghìn mấy chục nghìn cánh cửa đang vây quanh cậu.
Một số cánh cửa thì đóng, hơn nữa còn có xích sắt vô cùng dày khóa ở bên ngoài; một số cánh cửa thì mở một khe nhỏ; thậm chí một số cánh cửa còn mở một nửa hệt như đang dụ dỗ người ta đến tìm tòi thực hư. Mà bên trong những cánh cửa ấy đều có một cái bóng mờ, đó là Bách Trần.
Dường như Ôn Tu đã nhận ra đây là cái gì rồi. Đây là cánh cửa ký ức, nó ghi lai ký ức từ nhỏ đến lớn của Bách Trần.
Nhớ lại lời Bách Trần nói, Ôn Tu vô thức cảm thấy mình không nên nhìn lén. Nhưng đột nhiên có một cánh cửa mở ra ngay trước mặt cậu, hơn nữa còn có âm thanh truyền ra như đang mời gọi cậu vào xem.
Ôn Tu nghe thấy tiếng khóc và tiếng ồn ào ở bên trong không khỏi nhìn thêm mấy cái. Sau đó cánh cửa bỗng dưng có một lực hút cực mạnh lập tức hút cạu vào bên trong.
───
Chú thích:
Sợi tinh thần (精神触手):
Là thụ thể cảm quan (cơ quan cảm giác) chỉ thuộc về dẫn đường.
Nó trong suốt, được tạo thành từ tinh thần lực. Dẫn đường dùng sợi tinh thần tiến vào trong ý thức của lính gác để chải vuốt tinh thần, hoặc xâm nhập vào đầu óc của người khác để công kích. Số lượng và phạm vi thăm dò có thể tăng lên qua quá trình luyện tập, nhưng đây không phải là chuyện dễ.
Đá khổng lồ: Thật ra là đá nhân duyên, nó tồn tại chỉ vì khoảnh khắc rơi xuống kia thôi