CHƯƠNG 31
Quý Gia Hoành cảm thấy trong lòng sảng khoái, so với đi đền chùa miếu mạo dùng tiền tiêu tai giải hạn còn sảng khoái hơn.
Mấy hôm nay buổi tối Vương Hạo không biết đang bận cái gì, không có cần mẫn như trước. Quý Gia Hoành buổi tối không đợi được, hôm sau gặp mặt thấy Vương Hạo tâm tình vui vẻ, nói bóng nói gió dẫn dắt câu chuyện đến đây.
“Cô bé ở lớp các ngươi kia sao rồi?”
“Ngươi nói Sa Sa a,” Vương Hạo cười nói, “Nó đã đi học lại rồi.”
Làm việc tốt không để lại danh tánh không phải phong cách Quý Gia Hoành, từ lúc suy nghĩ ra tiền giúp đỡ ba đứa trẻ kia nảy lên, Quý Gia Hoành luôn mong đợi giây phút Vương Hạo biết được sự thật, dùng ngữ khí kính nể lại kinh ngạc khen ngợi mình.
Nhưng đã nói đến đây rồi, Vương Hạo lại không chịu thuận theo câu chuyện nói cho hết, quay đầu hỏi: “Khoảng khi nào các ngươi đi?”
“Cũng hai ngày này.” Quý Gia Hoành cố gắng hồi chuyển, “Không phải gia đình cô bé kia không cho đi học sao, tại sao lại đổi ý rồi?”
Vương Hạo rất tự hào cười bảo: “Đại khái là phụ huynh mấy hôm trước đã hiểu những gì ta với Tiểu Mai nói.”
Chỉ giỏi miệng mồm, cũng không biết người ta thực tế thiếu cái gì, chỉ dựa vào thế có thể giải quyết được thì lạ rồi. Quý Gia Hoành rất buồn bực, thì ra Vương Hạo vẫn chưa biết chuyện mình giúp đỡ.
Việc này Vương Hạo không biết Quý Gia Hoành cảm thấy việc mình làm có chút vô ích. Quý Gia Hoành trước đây công phu bên ngoài dùng không ít, hiểu rõ làm việc cần kỹ xảo, Vương Hạo từ miệng người khác nghe được chuyện này mình lại thích hợp để khiêm tốn một chút so với mình trực tiếp nói với hắn thì có hiệu quả hơn nhiều.
Vấn đề là mình còn vài ngày nữa phải đi rồi, nên tìm ai nói cho hắn đây.
Kết quả buổi chiều sắp kết thúc công việc, bé gái Sa Sa chạy đến trước mặt Quý Gia Hoành, móc hủ sữa chua từ trong cặp vải, đưa bằng hai tay: “Chú ơi, cho chú, đây là mẹ con làm đó.”
Quý Gia Hoành ánh mắt lóe sáng, cầm lấy, hỏi: “Sa Sa, chuyện ta giúp con con không nói với thầy sao?”
“Chú cứ yên tâm, con sẽ không nói đâu.” Cô bé rất có nghĩa khí, “Thầy dạy người tốt làm chuyện tốt sẽ không để lại danh tánh, con sẽ không nói với ai cả.”
Quý Gia Hoành trong lòng đem cô bé bóp vạn lần: “Chuyện này giấu diếm thầy giáo là không tốt, con đi nói với thầy các con đi.”
Cô bé dạ một tiếng định đi giúp hắn làm việc, Quý Gia Hoành lại kéo nó lại: “Con đừng nói là ta muốn con nói, lúc nói với thầy cô phải nghĩ xem không có ta thì con không được đi học nữa rồi.”
Nhắc đến chuyện không được đi học, cô bé kia hốc mắt nhanh chóng phủ một tầng hơi nước.
Hiệu quả lần này làm đủ rồi, cô bé một lòng cảm ơn chạy về phía trường học, Quý Gia Hoành đợi một lúc, cảm thấy thời gian thích hợp, cũng đi qua trường.
Lúc Quý Gia Hoành đến đã là hoàng hôn, cô bé đang vui vẻ nói chuyện cùng với cô giáo không quen biết kia, thấy Quý Gia Hoành tới, Sa Sa vui vẻ vẫy cái túi đỏ trên tay: “Chú ơi, thầy không có ở đây, lần sau con nói với thầy, cho chú kẹo này.”
Quý Gia Hoành nhìn một túi kẹo cưới, thuận miệng hỏi: “Ai kết hôn vậy?”
Cô giáo cười bảo: “Là hai giáo viên tình nguyện bên chúng tôi.”
Quý Gia Hoành trong lòng bỗng run lên, xoay đầu thăm dò hỏi: “Là cô giáo tên Tiểu Mai kia?”
“Mọi người quen nhau sao.” Cô giáo kia nói, “Cô ấy với Tiểu Vương từ hồi đại học đã yêu nhau cũng yêu nhiều năm rồi, đang định tổ chức đám cưới vào ngày mười một, đến lúc đó mời đến uống rượu mừng.”
Sét đánh giữa trời quang, Quý Gia Hoành giọng nói bắt đầu run rẩy: “Tiểu Vương?”
Cô giáo kia gật đầu: “Chính là thầy giáo đến tình nguyện.”
Cô bé ngậm kẹo cười hàm hồ không rõ nói: “Hai thầy đều họ Vương.”
Vương Tiểu Mai, Vương Hạo. Quý Gia Hoành nghĩ, thật đúng là người một nhà.
Khó trách mấy hôm nay buổi tối ít đến tìm mình, khó trách bộ dạng luôn mệt mỏi, thì ra sau lưng đã chuẩn bị kết hôn.
Cho nên lúc đó mình thề độc Vương Hạo cũng hời hợt cho qua, còn mỗi ngày hỏi khi nào mình đi.
Là sợ đi chậm sẽ ảnh hưởng việc kết hôn của hắn?
Đợi cô giáo kia dẫn Sa Sa đi rồi, Quý Gia Hoành nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng vẫn có chút không tin.
Mấy hôm trước còn cùng mình dây dưa trên giường, trưa nay ép mình uống thuốc dạ dày uống sữa dê, bỗng nhiên đảo mắt cùng người khác kết hôn.
Cho dù diễn viên giỏi cũng sẽ không diễn tự nhiên như vậy được, trước đó hỏi mấy lần Vương Hạo đều phủ nhận, Quý Gia Hoành mang theo chút suy nghĩ may mắn, có thể có hiểu lầm gì đó.
Vương Hạo gần đây quả thực rất mệt, lúc thường quan hệ rất tốt với hai thầy cô này, lại đảm nhận vai trò phù rể, kết hôn chuyện phiền phức không ít, mọi người đều xa nhà, giúp được thì đều giúp một tay. Quý Gia Hoành lại sắp về, hai người bên nhau chưa được vài ngày, lần này đi không biết bao giờ mới có thể gặp lại, bất quá hai người kết hôn luôn cần dùng mô tô vào thành phố sắm vài thứ, buổi tối lại không có xe, Vương Hạo mấy ngày nay trái lại không có nhiều cơ hội đi tìm hắn.
Thầy giáo cùng họ với Vương Hạo kia đang viết thiệp mời, đèn ống phòng bên bị hư, nhất thời không tìm được thay thế, đơn giản dọn qua phòng Vương Hạo viết, mới ngồi viết chưa được hai chữ, đã bị cô dâu gọi ra ngoài bàn chuyện kết hôn.
Căn nhà thầy cô hai bên đều trở nên bừng bừng vui tươi, đại sảnh được các cô giáo dán đầy ruy băng giấy vàng lấp lánh, cổng cũng dán hai chữ hỷ đỏ chói.
Vương Hạo không hiểu tại sao, bỗng nhiên nhớ tới Quý Gia Hoành. Đang nghĩ gia hỏa kia không biết đang làm gì, vừa xoay đầu, từ cửa sổ nhìn thấy người kia đang đứng bên ngoài ngây ngốc nhìn hai chữ hỷ trên cửa.
Vương Hạo ra hiệu hắn vào đây, Quý Gia Hoành vào phòng, liếc thấy đống thiệp cưới trên bàn, cái trên cùng đang mở ra, vẫn chưa viết xong, bên dưới dòng chú rể mới viết một chữ “Vương”.
Quý Gia Hoành thanh âm có chút phát run: “Các ngươi sắp tổ chức đám cưới?”
Vương Hạo nói: “Phải.”
Quý Gia Hoành hỏi: “Với Tiểu Mai kia sao?”
Vương Hạo nhớ đã từng nói chuyện này với hắn, cũng không nghĩ nhiều, ừ một tiếng.
Quý Gia Hoành lại hỏi: “Vậy còn ta?”
“Chuyện này liên quan gì đến ngươi?” Vương Hạo khó hiểu, “Nếu ngươi muốn uống rượu mừng ta đưa ngươi một tấm thiệp mời.”
Quý Gia Hoành không ngờ người này còn thẳng thắn thừa nhận như vậy, đột nhiên nhớ tới bộ phim lúc tám giờ của nghệ sĩ dưới quyền mình, nữ chính trong đó dùng hết thủ đoạn, đợi kẻ thù yêu mình rồi lại tàn nhẫn đẩy ra, đến lúc kẻ thù yêu cô ta đến chết đi sống lại mới nói với hắn mình muốn kết hôn chú rể không phải hắn.
Quý Gia Hoành chợt cảm thấy bộ phim truyền hình kia đúng rồi.
Ngươi lừa ta!
Lại thấy Vương Hạo vẻ mặt không có lấy một tia hổ thẹn, Quý Gia Hoành tức giận dâng trào đôi mắt đen ngầu, xắn tay áo muốn đánh hắn, động tác làm đến nửa chừng chợt nhớ mình chưa từng đánh thắng tên này.
Lão tử không chơi chính diện với ngươi vẫn như cũ chỉnh chết ngươi!
Vương Hạo thấy hắn động tác khó hiểu, bỗng nhiên xoay người đùng đùng nổi giận bỏ đi, đầu óc mơ hồ đuổi theo.
Vừa chạy ra ngoài cổng, cô giáo hàng xóm gọi hắn, chính là thời gian nói vài câu, Quý Gia Hoành kia đã không thấy bóng dáng đâu.
Vương Hạo lờ mờ cảm thấy Quý Gia Hoành dường như đã hiểu lầm gì đó, nhưng trong chốc lát lại không nghĩ ra mình có chỗ nào khiến hắn hiểu lầm.
Lúc này trời cũng tối, hôm nay tạm bỏ qua, Vương Hạo nghĩ, có chuyện gì ngày mai một lần nói rõ.