CHƯƠNG 23
Năm tư nhàn rỗi, thời gian vùn vụt trôi qua. Làm xong luận văn tốt nghiệp khó khăn nhất, ứng đáp đến hữu kinh vô hiểm trước mặt giáo viên hướng dẫn, Vương Hạo mặc đồ cử nhân màu đen cùng bạn học chụp ảnh tốt nghiệp.
Đại học cứ vậy kết thúc.
Đêm nay là buổi biểu diễn cuối cùng của ban nhạc Vương Hạo tại quán bar thường diễn, bốn năm đại học ban nhạc cũng có được lượng fan cố định, hát xong bài cuối hoàn toàn đẩy không khí lên đỉnh điểm, có cô gái đứng dưới sân khấu vừa khóc vừa gọi lớn tên của ban nhạc bọn họ.
Trương Tiểu Dã vành mắt đỏ hoe, ở dưới sân khấu hô: “Lưu Huy, em yêu anh!”
Khán giả cũng hô theo: “Lưu Huy, em yêu anh!”
“Triệu Đức Đông, em yêu anh!”
“Vương Hạo, em yêu anh!”
“Triệu Thuận, em yêu anh!”
Bốn nam nhân trên sân khấu cũng vành mắt đỏ hoe, đồng loạt cúi đầu. Xuống sân khấu lại bị một đám thiếu nữ sụt sùi vây quanh đòi ký tên.
Vương Hạo chọt chọt Lưu Huy, hất cằm chỉ Trương Tiểu Dã đứng bên ngoài vòng vây của đám thiếu nữ muốn chen lại không thể chen vào được.
Lưu Huy mỉm cười: “Em gái chân dài của cậu không đến xem sao?”
“Đừng nhắc nữa.” Kéo áo T-shirt của cô gái ký tên mình lên, “Người ta là hoa đã có chủ.”
Thật vất vả đợi đám người tản dần, Trương Tiểu Dã đôi mắt phát sáng chen qua, vẻ mặt sùng bái nhìn bọn họ: “Mọi người thật tuyệt.”
“Ha ha, chúng ta coi như đã biết cảm giác của ngôi sao, thỏa mãn thỏa mãn rồi.” Triệu Thuận ngã người lên sô pha trong quán bar cười lớn.
“Nói đến chuyện này,” Triệu Đức Đông hỏi, “Tên bạn làm người đại diện kia của cậu sao rồi?”
“Ai biết, vẫn cứ vậy thôi.” Vương Hạo nói, mấy tháng đầu Quý Gia Hoành còn gọi vài cú điện thoại, mỗi lần chủ đề đều gần như giống nhau, đơn giản là có việc gì cần giúp đỡ có thể liên lạc với hắn.
Nói mới nhớ, hắn gần đây dường như không có gọi điện cho mình.
TV trong quán bar đang phát quảng cáo Thập cường của cuộc thi tài năng mùa hè rất được ưa chuộng trong năm nay, một đám nam nhân nhảy trên màn ảnh, trong đó có một người rất quen, dường như đã từng gặp ở chỗ Quý Gia Hoành.
Vương Hạo lại bắt đầu bực bội, giống như chỉ cần vừa nghĩ đến gia hỏa kia tâm tình sẽ bực bội, hận không thể từ thành phố B tóm hắn đến dần một trận cho sảng khoái.
Tuy năm nay khủng hoảng kinh tế toàn cầu, công ty Quý Gia Hoành vẫn rất sôi động, thừa dịp mọi người đều rảnh rỗi tổ chức Talent Show, ra đủ vốn liếng, phương tiện truyền thông ngày ngày đưa tin, kết quả được một khoản lợi nhuận lớn.
Trong những người Điền Trung giới thiệu, Thái Minh Minh này là người Quý Gia Hoành xem trọng nhất. Tiểu nam sinh tướng mạo đẹp lại khôn khéo lanh lợi giỏi xử lý tình huống, chất giọng tốt nhạc cụ cầm lên cũng chơi được, ứng phó ký giả càng như cá gặp nước, lúc cười tươi lộ ra má lúm đồng tiền, bộ dạng đơn thuần dương quang sáng lạn mê đảo cả đống tiểu cô nương, lúc truyền hình trực tiếp cuộc thi phía dưới nhộn nhạo tin nhắn đến 70% bầu cho Thái Minh Minh, mỗi vòng loại đều có fan tụ tập trước cổng tàu điện ngầm lôi kéo phiếu bầu.
Tiểu tử này sẽ nổi tiếng.
Quý Gia Hoành lần đầu cảm thấy người dưới trướng có tiềm năng trở thành ngôi sao lớn, thủ đoạn có trong tay đều sử dụng, đối với tuyển thủ khác dùng ám chiêu ngáng chân mua chuộc bình phẩm nói lời tốt đẹp thuê người làm nhốn nháo trên mạng. Có đầy đủ như vậy, cho dù là người qua đường bình thường cũng có thể nổi tiếng, huống hồ Thái Minh Minh điều kiện trên mọi phương diện đều không tồi.
Đợi đến kỳ nghỉ hè vòng chung kết toàn quốc kết thúc, Thái Minh Minh rốt cuộc nổi bật giữa trời sao.
Thái Minh Minh sau khi gặp vận may nhanh chóng đem bài hát thi đấu thu âm thành đĩa nhạc, phát hành toàn quốc.
Người nổi tiếng rồi có thể phát triển trên nhiều phương diện, Thái Minh Minh lúc này độ nổi như mặt trời ban trưa, quảng cáo xếp chồng như núi, trong đó không thiếu hợp đồng điện ảnh, phim truyền hình.
Bận đến đầu óc quay cuồng, Quý Gia Hoành rốt cuộc có thời gian thở phào một hơi.
Con người lúc nhàn hạ rất dễ suy nghĩ vẩn vơ, Quý Gia Hoành rảnh rỗi suy nghĩ một hồi, chợt phát hiện mấy tháng gần đây không gọi điện cho Vương Hạo.
Tính nhẩm Vương Hạo lúc này chắc đã tốt nghiệp, trước đó từng nói đã nằm trong danh sách tình nguyện dạy học, bây giờ Vương Hạo có lẽ đã đi rồi.
Gọi điện mắng người không giống như gọi điện nghe mắng, làm việc này cần dũng khí, một khi đã lâu không làm, dũng khí sẽ không còn.
Huống hồ sau khi Thái Minh Minh thành danh, người nịnh nọt càng nhiều hơn lúc trước, loại cảm giác ưu việt này, lại đi gọi điện cho Vương Hạo nghe mắng, dù sao cũng cảm thấy có chút mất mặt.
Nhưng nơi tình nguyện dạy học đều là địa phương nhỏ, tâm trạng dễ trống trải, mà hễ tâm trạng trống trải Vương Hạo nói không chừng đã nghĩ đến chuyện yêu đương gì gì đó.
Nói không chừng hai năm sau trở về bồng con nhỏ, chỉ vào mình gọi chú Quý.
Quý Gia Hoành càng nghĩ, vẫn là không nỡ buông Vương Hạo, gọi điện về nhả hỏi nơi Vương Hạo tình nguyện dạy học.
♦ ♦ ♦ ♦ ♦