CHƯƠNG 18
So với mình, thương thế trên người Vương Hạo thoạt nhìn tuy nghiêm trọng, nhưng đều là vết thương ngoài da, chỉ bị gãy vài cái xương sườn.
Vương Hạo khoanh tay dựa trên giường, ngồi phía trước là một cảnh sát trung niên lấy lời khai và một cảnh sát trẻ lập biên bản.
Vương Hạo có chút tức giận. Lúc đó rống xong câu kia cả người gần như đã hao hết toàn bộ khí lực, kết quả Quý Gia Hoành sửng sốt vài giây, liền ôm chầm lấy hắn khóc cạn nước mắt, chết cũng không buông, khiến cảnh sát sau đó đến bao vây một vòng xem náo nhiệt.
Đã vậy, đợi bây giờ mình khá hơn, cảnh sát tới lấy lời khai, hai cảnh sát một hỏi một ghi vẫn luôn cười tủm tỉm đặc biệt mờ ám, sống chết không tin hai người họ quan hệ bình thường.
“Hai người là ấy ấy sao?” Cảnh sát trẻ tuổi hỏi.
“Ấy ấy cái gì?” Vương Hạo hậm hực hỏi.
“Thì là ấy ấy đó.” Cảnh sát trung niên quay đầu nhìn Quý Gia Hoành, “Chúng tôi cũng thấy nhiều rồi, cậu không cần phải giấu diếm.”
“Thật ra…” Quý Gia Hoành đỏ mặt dùng tay trái đẩy đẩy gọng kính, có chút ngại ngùng, “Chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè.”
“Ừm…” Chú cảnh sát nở nụ cười thấu hiểu, anh cảnh sát trẻ tuổi thì ngồi bên cạnh tốc ký ghi lại —— Hai người là một cặp tình nhân đồng tính.
Ngươi xấu hổ cái quái gì! Vương Hạo quát: “Chúng tôi không có quan hệ!”
“Không quan hệ?” Chú cảnh sát dùng giọng điệu hoài nghi hỏi ngược lại, “Quan hệ gì cũng chưa từng?”
Vương Hạo theo phản xạ có điều kiện định đáp “Không sai”, đột nhiên nhớ lần trước ở thành phố N cùng Quý Gia Hoành phát sinh quan hệ thể xác không thuần khiết, cổ họng nghẹn lại, hết đường chối cãi.
Cảnh sát lại rất có trách nhiệm hỏi tướng mạo chiều cao đặc điểm của bọn bắt cóc, vừa hỏi vừa ghi cũng mất một giờ đồng hồ.
Đợi cảnh sát vừa đi, không khí trong phòng trở nên có điểm lúng túng.
Vương Hạo từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi, Quý Gia Hoành hai mắt đảo qua đảo lại, sau cùng dừng trên mặt Vương Hạo, mong chờ nhìn hắn: “Ta đã gọi điện cho Vĩ Trung ca rồi, đám người Triệu ca chạy không thoát đâu.”
“Nga.” Vương Hạo bực bội vì bị hắn nhìn, mở mắt liền đối diện với gia hỏa nọ, bên kia lại tỏ vẻ đáng thương áy náy.
Tin tức Quý Gia Hoành nhập viện truyền ra ngoài, người thăm bệnh hết tốp này đến tốp khác, hoa tươi trái cây chất đầy phòng bệnh, nam nữ trẻ trung xinh xắn anh tuấn đẹp trai dịu dàng hiền thục loại nào cũng có, đều ân cần hỏi thăm, qua vài ngày khắp bệnh viện như đang xem trực tiếp một cuộc thi sắc đẹp.
Đặc biệt là Vương Hạo nằm cùng phòng, ngắm người đẹp ngắm đến mắt thẩm mỹ cũng sắp bão hòa.
Nhất là những người không chút e dè nũng nịu với Quý Gia Hoành ngay trước mặt Vương Hạo.
“Thấy anh như vậy,” Móng tay dài sơn giũa khéo léo vẽ loạn mấy vòng trên ngực Quý Gia Hoành, chu môi nói: “Người ta đau lòng lắm đó.”
Quý Gia Hoành khóe mắt liếc Vương Hạo, bắt lấy bàn tay kia, cười gượng: “Thế à, ha ha.”
Vương Hạo đầu mày nhíu chặt nhìn sang bên kia.
“Em mua rất nhiều hoa quả.” Móng tay dài bóc vỏ một quả chuối, “Nào, đút anh ăn, ưm…”
Hàng mày Vương Hạo càng nhíu chặt hơn, Quý Gia Hoành vội đẩy người nọ ra: “Tôi không muốn ăn, cậu về đi.”
“Hử…” Người nọ yểu điệu cười nói: “Vậy em về đây, hôm khác quay lại thăm anh.” Gần đến cửa, chu cặp môi tô son bóng bẩy bắn tới một nụ hôn gió.
Vương Hạo quay đầu: “Con trai hả?”
Quý Gia Hoành nghiêng mặt, gật đầu.
“Quả nhiên ai đến cũng không cự tuyệt.” Vương Hạo thấp giọng nói.
Quý Gia Hoành bị câu này đâm chọt, buột miệng nói: “Sau này ta sửa đổi không được sao.”
Vương Hạo ngẩn ra, nga một tiếng, trong lòng thầm nghĩ ngươi sửa hay không liên quan gì đến ta.
Chuyện tìm việc đã hoàn toàn chậm trễ, cũng may mình đến thành phố B chỉ để ngụy trang, trong đầu đã sớm có dự định khác.
Qua hai tuần, Vương Hạo xuất viện, hoàn tất thủ tục, quay lại lấy đồ, nhìn thấy Quý Gia Hoành ở trong phòng bệnh, đã thay quần áo bệnh nhân, gian nan dùng tay trái mặc áo ba đờ xuy.
“Ngươi cũng muốn xuất viện?” Vương Hạo hỏi.
“Ở bệnh viện chán quá.” Quý Gia Hoành nói.
Trong phòng bệnh những lẳng hoa vẫn tỏa hương thơm ngát, trái cây dinh dưỡng chất thành núi, Vương Hạo lại hỏi: “Không ai đón ngươi xuất viện?”
Theo lý mà nói Điền Trung sẽ tới, nhưng tên kia đã ra nước ngoài công tác, lúc này chỉ có mỗi mình Quý Gia Hoành.
Vốn cũng không sao, nhưng Vương Hạo vừa hỏi tới, Quý Gia Hoành đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại, cúi đầu choàng áo qua người, một tay không tiện, áo lại không nhẹ, từ trên vai trượt xuống dưới.
Theo lý mà nói thì chuyện không liên quan đến mình. Nhưng Vương Hạo thở dài, đến trước mặt Quý Gia Hoành.
Quý Gia Hoành lại hoảng sợ, tay trái nắm chặt cổ áo lùi ra sau, vừa bày tư thế phòng ngự, chỉ thấy Vương Hạo đoạt áo ba đờ xuy của hắn, quát: “Thả tay ra!”
Quý Gia Hoành vội thả tay, Vương Hạo khoác áo lên người hắn, tóm cổ áo kéo hắn ra ngoài cửa.
Đi đến cửa, Vương Hạo quay đầu, nhìn quà thăm bệnh chất đầy trong phòng hất cằm hỏi: “Mấy thứ đó có cần không?”
Quý Gia Hoành liên tục lắc đầu: “Bỏ bỏ bỏ hết.”
Vương Hạo nói: “Vậy chúng ta đi.”
Quý Gia Hoành đánh bạo hỏi: “Đi đâu?”
Người đằng trước cũng không quay đầu lại: “Đưa ngươi về nhà!”