CHƯƠNG 17
Vương Hạo là người tốt.
___
Quý Gia Hoành không biết đằng sau có người đuổi theo hay không, cũng không dám quay đầu nhìn, dựa theo con đường Vương Hạo chỉ dẫn điên cuồng chạy.
Vùng ngoại ô này cánh đồng trải dài, không cẩn thận chân bám đầy đất, giày da bị dính bùn không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, quần âu cũng lốm đốm vết bẩn. Quý Gia Hoành mặc kệ, rẽ ngoặt lại tiếp tục chạy thẳng, trong lòng hận không thể đồng thời sử dụng cả tay chân để nhanh hơn, không biết chạy bao lâu, rốt cuộc nhìn thấy chiếc taxi đỗ ven đại lộ.
“Mau,” Quý Gia Hoành mở cửa xe, vội vã chui vào, một tay đóng cửa, một tay túm ghế sau lưng tài xế, “Mau lái xe!”
Tài xế taxi rất có đạo đức nghề nghiệp hỏi: “Họ gì?”
Quý Gia Hoành ngồi phịch tại chỗ thở hổn hển: “Họ Quý.”
“Nga,” Tài xế taxi vừa khởi động xe vừa hỏi: “Một mình cậu sao? Người ban nãy đâu rồi?”
“Hả!” Quý Gia Hoành lúc này mới phản ứng, hô một tiếng, giật bắn trên ghế, ló đầu ra ngoài cửa sổ ngóng nhìn.
Vương Hạo vẫn chưa chạy tới.
“Đi không?” Tài xế taxi quay đầu hỏi.
Quý Gia Hoành do dự nói: “Đi…”
Không cần lo cho hắn, hắn không phải đang nợ mình một lần sao, thế này vừa hay, chấm dứt nợ.
Quý Gia Hoành trong lòng thầm so sánh Vương Hạo với Triệu ca ai lợi hại hơn, ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu lập tức cảm thấy mình thật ngốc, bên kia nhiều người như vậy, Vương Hạo có lợi hại cỡ nào cũng đánh không lại.
Xe vừa khởi động, cây cối bên ngoài lùi dần về phía sau.
“Đợi đã!” Quý Gia Hoành lên tiếng.
Tài xế thắng gấp, quay đầu nhìn hắn.
Quý Gia Hoành nói: “Chúng ta… đợi hắn một lát đi.” Thọc tay lục ra mọi thứ trong tất cả túi quần, mới sực nhớ di động đã bị bọn Triệu ca cướp mất, bèn hỏi tài xế taxi: “Bác tài, mượn di động một lát được không? Tôi gọi 110.”
Báo cảnh sát xong, Quý Gia Hoành lại nhoài người nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không thấy bóng dáng Vương Hạo.
Tài xế taxi thành phố B có một đặc điểm là tính tò mò cao lại bà tám, Quý Gia Hoành tâm trạng vốn không ổn định, bất an thấp thỏm hai ba câu đã bị tài xế khui hết mọi chuyện.
“Anh bạn của cậu cũng rất biết nghĩa khí.” Tài xế taxi vừa đợi vừa châm điếu thuốc, “Bất quá theo những gì cậu nói thì đám côn đồ kia cũng rất hung ác, tôi đoan chắc cậu ta lành ít dữ nhiều.”
Quý Gia Hoành trái tim vốn đã treo lơ lửng trên không, nghe thấy lời này của tài xế, đầu ngón tay chống cửa xe chợt lạnh toát.
Tài xế vươn tay ra ngoài cửa trút trút tàn thuốc: “Tôi thấy, đợi cảnh sát đến, anh em của cậu cũng đã tắt thở.”
Quý Gia Hoành vành mắt đỏ hoe nhìn ra ngoài, ngón trỏ đẩy đẩy gọng kính: “Anh đừng đùa với tôi như vậy chứ?”
“Cậu đừng khinh thường chúng tôi, người tôi gặp qua tuyệt đối nhiều hơn cậu,” Tài xế ngậm điếu thuốc hàm hồ nói: “Xã hội đen bây giờ á, tên nào tên nấy đều rất táo bạo…”
Quý Gia Hoành tay áp trên chốt mở, muốn ấn, lại không có can đảm, động tác nhỏ này liền lọt vào cặp mắt sắc của tài xế.
“Này, cậu muốn quay lại cứu người sao?” Tài xế taxi phất tay, “Đi đi, tôi ở đây đợi cậu, cẩn thận một chút, đừng làm liều với bọn chúng, cảnh sát sẽ lập tức đến ngay.”
Quý Gia Hoành cắn răng, rốt cuộc mở cửa dựa theo con đường cũ nhanh chóng chạy trở lại.
Sắc trời dần sẩm tối, căn nhà từng giam mình lẳng lặng đứng yên dưới ánh hoàng hôn. Quý Gia Hoành trốn sau nhà nghe ngóng động tĩnh một hồi, bên trong rất tĩnh, ngay cả tiếng người cũng không có.
Quý Gia Hoành áp sát bờ tường từng chút từng chút lê tới cửa, ngồi xuống, ló nửa đầu nhìn vào trong.
Gian phòng trống trơn, trên bàn gỗ đống hộp cơm xốp vẫn còn bày biện như cũ.
Vương Hạo nằm giữa phòng, không nhúc nhích, bên cạnh là chiếc ba lô du lịch rỗng tuếch, đám người Triệu ca sớm đã mất dạng.
Quý Gia Hoành rón rén chạy đến bên cạnh Vương Hạo, thấp giọng gọi: “Vương Hạo, Vương Hạo?”
Vương Hạo mình đầy thương tích, bị đánh vô cùng thê thảm, thê thảm đến mức một kẻ lòng dạ sắt đá như Quý Gia Hoành cũng có điểm không nỡ nhìn.
Đương nhiên, hắn chỉ là không dám nhìn mà thôi, nào so được với một bụng lửa giận của Vương Hạo.
Tuy rằng trước khi đến đây Vương Hạo đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu đòn, nhưng lúc đó Quý Gia Hoành chạy cũng nhanh quá, không có nửa phần do dự, tốc độ ngang ngửa tên lửa, nấc cục một cái cũng không.
Có cảm giác mình như đá lót đường, tự dâng tới tận cửa chịu đòn thay người ta!
Con mẹ nó mình còn sợ chân hắn bị trói không linh hoạt, dìu hắn đi hai ba bước, đến chừng chạy thật bọn bắt cóc muốn đuổi theo cũng không kịp.
Tên này là thỏ đầu thai sao?
Một chọi một chưa chắc đã là đối thủ của mình, nhưng một chọi trăm, chống đỡ được thì là quỷ!
Nếu không nhờ mình suy tính trước mang theo chút tiền đến đây, không chừng đám côn đồ kia sẽ thực sự giận cá chém thớt đánh chết mình.
Xương cốt toàn thân Vương Hạo như rệu rã, cựa quậy ngón tay cũng khó khăn, thôi thì dứt khoát bất động, cứ như vậy nhắm mắt nằm tại chỗ.
Đại khái qua hơn hai mươi phút, có tiếng bước chân cực khẽ vang lên.
Tiếng bước chân rất cẩn thận, không giống bọn bắt cóc.
Sau đó có người thấp giọng gọi: “Vương Hạo? Vương Hạo?”
Tiếng của Quý Gia Hoành.
Vương Hạo hơi hí mắt, thấy gia hỏa kia vẻ mặt hoảng loạn nhìn mình.
Hóa ra hắn cũng biết quay lại?
Đánh cũng đánh xong rồi, quay lại làm quái gì!
Mặc hắn gọi, Vương Hạo không đáp một tiếng.
Mí mắt bên này hé nhìn, Quý Gia Hoành bên kia không hay biết. Gọi Vương Hạo vài tiếng hắn không có phản ứng, phối hợp với bộ dạng thương tích đầy mình cùng những lời tài xế vừa nói, Quý Gia Hoành nháy mắt nghĩ đến tình huống xấu nhất, lập cập vươn tay thăm dò hơi thở Vương Hạo.
Vương Hạo thấy động tác của hắn càng tức giận, lúc này lại không thể duỗi tay đánh hắn, dứt khoát nín thở.
Ngón tay Quý Gia Hoành kề bên mũi Vương Hạo vài giây, rụt về, lại đưa tới thăm dò lần nữa.
Không, không có hơi thở!!
Quý Gia Hoành phịch một tiếng ngã ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch nhìn Vương Hạo.
Chết rồi!!
Chết rồi!!
Ông trời làm chứng, mình tuy muốn hảo hảo giáo huấn Vương Hạo, nhưng tuyệt đối không muốn giết hắn!
Làm sao bây giờ? Chôn hắn tại chỗ? Hay là đợi cảnh sát đến nhặt xác?
Quý Gia Hoành tay chân bủn rủn chạy ra ngoài, được hai bước lại ngoái đầu nhìn, ‘thi thể’ Vương Hạo an tĩnh nằm đó, mắt nhắm nghiền, khắp người đều là vết thương.
Quý Gia Hoành lẳng lặng quan sát vài giây.
Đột nhiên, ***g ngực như bị khoét đi một mảng.
Có một con dao cùn, lưỡi dao sứt mẻ đang cứa vào nơi nào đó trong ngực, từng hồi từng hồi.
Ngay cả da thuộc trên dây nịt cũng đồng thời tê buốt.
Đau đớn trống trải.
Loại đau lòng này kéo theo cơn đau do bị đánh lúc bắt cóc cùng lúc ập tới, khiến xoang mũi cay xè.
Cặp kính gọng mỏng màu vàng bị nứt của Quý Gia Hoành nhanh chóng phủ một lớp sương mờ.
Quý Gia Hoành bỗng nhiên cảm thấy mình thật có lỗi với Vương Hạo, ngẫm lại mình kỳ thực từ nhỏ đã xấu xa, dù lúc nào cũng bị Vương Hạo ức hiếp, nhưng thật ra người ta chưa bao giờ tìm đến cửa, toàn là mình tự rước lấy nhục, rảnh quá chạy đi trêu chọc người ta.
Vương Hạo là người tốt.
Đủ nghĩa khí! Trượng nghĩa! Đối với bạn bè thì khỏi phải nói!
Quý Gia Hoành mang theo cực đại đau buồn nhìn Vương Hạo.
Người tốt như vậy, sao có thể chết được.
Không, vẫn còn cách cứu, Quý Gia Hoành nhớ lúc chạy sô từ thiện, có y tá đã dạy hắn phương pháp cấp cứu.
Quý Gia Hoành bò lại bên cạnh Vương Hạo, mò tìm vị trí trái tim, sau đó dùng sức ấn mạnh xuống…
“Quý Gia Hoành tên vương bát đản nhà ngươi!” Thi thể Vương Hạo vẫn an phận nằm đó đột nhiên tru lên, “Mẹ nó chỗ này của ta cũng bị thương đó!”
♦ ♦ ♦ ♦ ♦