CHƯƠNG 1
“Xin hỏi…Quý Gia Hoành Quý tiên sinh có ở công ty không?”
Nghe thấy cái tên nọ, nữ tiếp tân lập tức tỏa sáng dung quang bát quái, vẫn mặt đầy tươi cười, nhưng đã bất động thanh sắc quét mắt từ đầu tới chân người đàn ông kia: “Xin hỏi, anh có hẹn trước không?”
“Có có.” Người đàn ông nói, “Đã hẹn với Quý tiên sinh vào mười giờ rưỡi, tôi họ Chu, Chu Lượng.”
“Được, anh chờ một lát.” Nữ tiếp tân trên mặt hiện lên thần sắc thất vọng, sau khi gọi điện xác nhận xong mới nói với Chu Lượng: “Men theo hành lang này rẽ trái, văn phòng 1204 phía trong cùng, Quý tiên sinh đang ở đó đợi anh.”
Chu Lượng đi dọc theo hành lang, sau lưng truyền đến tiếng xì xầm cực thấp: “Chậc, có hẹn trước, vậy không phải đến báo thù rồi, thật đáng tiếc…”
Bỗng nhiên cảm thấy có chút quái dị.
Trước cửa văn phòng kia có một đám người tụ tập, đều đang rình mò qua khe cửa. Chu Lượng định gõ cửa, lại cảm thấy không tiện, bèn giơ tay vỗ vai người gần nhất: “Xin hỏi…”
“Suỵt!!” Người nọ cũng không quay đầu: “Anh có hiểu quy củ không vậy, nghe trộm phải nhỏ tiếng chút chứ.”
Lại có người hưng phấn kéo tay áo hắn: “Coi kìa coi kìa.”
Tuy rằng cảm thấy bất lịch sự, nhưng Chu Lượng không kiềm nén được lòng hiếu kỳ, cũng theo khe cửa lén nhìn bên trong.
Trong văn phòng có một nam một nữ, nam tướng mạo xem như thanh tú, rất trắng, trên sống mũi cài kính gọng vàng, thoạt nhìn giống phần tử trí thức, không cần nói, khẳng định chính là Quý Gia Hoành.
“Tôi nghe không rõ…” Quý Gia Hoành lười biếng ngả người trên ghế, tay quay cây bút trên bàn, nghiêng đầu nhìn cô gái, thanh âm nhàn nhã mang theo ý giễu cợt: “Phiền cô lặp lại lần nữa được không?”
“Họ Quý kia anh nói không giữ lời!” Cô gái hùng hổ vỗ bàn.
“Ái chà, người lần này hình như gặp ở đâu rồi thì phải? Hung dữ quá.” Phe nhìn lén có người lên tiếng hỏi.
“Từng quay vài mẫu quảng cáo nhỏ, nghe nói quen biết cũng không ít.” Người bên cạnh cười hì hì: “Đây còn không phải là muốn leo lên cao.”
“Nói không giữ lời?” Quý Gia Hoành từ chóp mũi hừ một tiếng, cười nhạo hỏi, “Tôi đã nói gì nào?”
“Anh đừng biết tỏng còn giả hồ đồ với tôi.” Cô gái nói, “Anh nói MV chủ đề của XX sẽ cho tôi thủ nữ chính!”
“Cô nói thế này buồn cười thật.” Quý Gia Hoành khoanh tay giải thích, “Tôi chỉ là một người đại diện nho nhỏ, MV tuyển ai làm nữ chính là chuyện của đạo diễn, cô đến tìm tôi có ích gì?”
“Lúc ở trên giường anh đâu có nói như vậy!” Cô gái kia rống, “Lúc đó không phải anh đã ngụ ý, chỉ cần một câu nói của anh, đạo diễn Vương sẽ lập tức dùng tôi sao?”
“Phương tiểu thư à…” Quý Gia Hoành nói, “Tôi luôn cho rằng kết – hợp – thể – xác là điều thiêng liêng đẹp đẽ, là chuyện cô tình tôi nguyện, chứ không phải giao dịch, sao có thể mang tư lợi mà làm?”
“Thấy chưa thấy chưa.” Quần chúng nhìn trộm châu đầu bàn tán, “Lại bắt đầu ra vẻ cao thượng.”
“Nói cho cùng, anh vẫn không muốn chịu trách nhiệm,” Cô gái họ Phương kia mắng, “Trước thế này sau thế nọ, ăn xong không chùi mép, họ Quý kia lương tâm anh bị chó tha mất rồi!!”
Quý Gia Hoành cánh tay tỳ lên bàn, mười ngón đan nhau, cằm gác trên mu bàn tay, cười tủm tỉm hỏi: “Cho dù tôi không chịu trách nhiệm, cô làm gì được tôi?”
Cô gái kia tức giận, cầm túi xách bên người ném Quý Gia Hoành, túi da kiểu nữ bay qua bàn rơi xuống đất.
Quý Gia Hoành sắc mặt hơi đổi, sau đó nhặt túi da lên, giả vờ phủi phủi bụi bên trên, đưa lại cho cô ta, ngữ khí vẫn ôn nhu trước sau như một: “Cho dù là hàng nhái LV rẻ tiền, cũng không thể nói ném là ném chứ.”
“Quý Gia Hoành!” Cô gái kia đoạt lại túi xách, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Anh con mẹ nó được lắm!”
Quý Gia Hoành nhún vai, mỉm cười nhìn cô.
“Anh đợi đó cho tôi!” Cô gái đùng đùng đi ra ngoài, tiếng giày cao gót cốp cốp cộng hưởng.
Cửa bị thô bạo đẩy ra, đám người nghe lén lập tức giải tán.
“Cái thứ gì không biết,” Thanh âm Quý Gia Hoành vang lên sau lưng cô gái, không quá lớn, nhưng hay ở chỗ âm lượng đủ cho mọi người nghe thấy, “Già đầu thế rồi, tự xem mình là trinh tiết liệt nữ thiên tiên hạ phàm chắc, nếu quỳ xuống cầu xin tôi tôi còn có thể thương hại cô, khóc lóc la lối với tôi? Hách…”
Cô gái kia tức đến run cả người, một tay bụm miệng chạy ra ngoài.
“Quả nhiên trước sau như một đốn mạt như thế.” Người xem Giáp cảm khái.
“Tôi thì thấy đàn bà đến quậy thì có gì đáng xem, lần trước cậu trai kia mới gọi là náo nhiệt.” Người xem Ất nói, “Gọi cả bảo vệ, quậy đến long trời, đó mới gọi là đặc sắc.”
Quý Gia Hoành bưng tách cà phê đi ra, mọi người lại giải tán, mạnh ai nấy về chỗ của mình.
Chu Lượng vội bước tới: “Quý tiên sinh?”
Quý Gia Hoành chớp chớp mắt: “Ai đây?” Trong khi nói, chân cũng đã tự động đi hướng phòng nghỉ pha cafe.
“Công ty XXX thành phố N, lúc trước giám đốc của chúng tôi đã nói chuyện với anh,” Chu Lượng theo sát sau hắn, “Chính là chuyện nhạc hội của ban nhạc OO thành phố N, anh đã đồng ý giúp chúng tôi liên hệ các ca sĩ khác.”
“Thành phố N?” Quý Gia Hoành nheo mắt hồi tưởng, “Nhạc hội? Có chuyện đó sao? Nghệ sĩ dưới trướng tôi mỗi người đều có trong tay mấy mẫu quảng cáo, càng đừng nói ban nhạc OO, sắp xếp không được, sao có thời gian tham gia loại nhạc hội này.”
Chu Lượng hoảng hốt: “Có chuyện này mà! Đương nhiên có! Thứ sáu tuần trước ở nhà hàng Phú Hào anh chính miệng nói với giám đốc chúng tôi, anh quên rồi sao?”
“À~~” Quý Gia Hoành bưng tách, nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, “Chuyện trên bàn rượu sao có thể coi là thật được, ha ha, toàn là lời say thôi, ha ha.”
“Nhưng mà… Nhưng mà chúng tôi chuẩn bị xong cả rồi…”
“Các người chuẩn bị xong rồi thì có liên quan gì đến tôi.” Quý Gia Hoành vỗ vai anh ta, mang cà phê về phòng làm việc, “Ai, xem như một bài học, lần sau đừng liều lĩnh như vậy.”
Bài học cái rắm, Chu Lượng sốc rồi, công ty văn hóa truyền thông nho nhỏ của bọn họ, trăm phương ngàn kế lo trên lót dưới khó khăn lắm mới có được lời đáp ứng của người này, lần trước nói ván đã đóng thuyền chỉ còn thiếu ký hợp đồng, mấy người trong công ty thời gian qua ngày đêm cặm cụi lên kế hoạch thuê sân bãi chỉ sợ có gì sơ suất, còn tưởng có thể nhân cơ hội này phát dương danh khí, kết quả người này kim khẩu vừa mở, chuyện đã bàn xong cư nhiên lật lọng.
Nhưng trời đất bao la người ta có quan hệ rộng rãi, Chu Lượng qua cơn sốc chỉ đành bày ra vẻ mặt đau khổ lẽo đẽo theo mông người ta van nài hết lời cầu xin nửa ngày.
Cuối cùng Quý Gia Hoành nhận danh thiếp của anh ta, phất tay giống như ban ân trời: “Được rồi, có thời gian tôi sẽ nghĩ lại.”
Nói đến cạn cả nước bọt, chỉ đổi lấy một câu nghĩ lại, điều kiện còn là đợi khi có thời gian!
Chu Lượng cũng không phải ngày đầu giao thiệp với loại người này, đương nhiên hiểu rõ nói thế, 90% là không thành rồi.
Ôm túi hồ sơ, Chu Lượng mặt ủ mày chau bước ra dưới ánh mặt trời, trong lòng chỉ quẩn quanh hai chữ.
Đồ khốn!
♦ ♦ ♦ ♦ ♦