Dexter Và Giấc Mơ Hắc Ám

Chương 4




Tối hôm đó, tôi dong chiếc xuồng của mình ra ngoài sau khi làm về, để giải thoát bản thân khỏi những câu hỏi của Deb, đồng thời ngẫm nghĩ về những gì mình đang cảm nhận thấy. Cảm nhận. Tôi, cảm nhận. Một khái niệm mới hay làm sao.

Tôi thong thả lái chiếc Whaler của mình ra kênh đào, không suy nghĩ gì, đắm chìm trong trạng thái thư giãn hoàn toàn, lướt đi với tốc độ chậm rãi qua những ngôi nhà lớn, tất cả đều được tách biệt khỏi nhau nhờ những bờ cây cao và hàng rào xích sắt. Tôi trưng ra, một cách rất tự nhiên, những cái vẫy tay hồ hởi và nụ cười rạng rỡ với tất cả những người láng giềng đang ở ngoài các khoảng sân nhà họ, nằm ngăn nắp trải dài cho tới tận bờ kênh đào. Đám trẻ con đang chơi trên thảm cỏ. Các ông bố bà mẹ đang nướng thịt, ngồi trên ghế dài hay lau dọn hàng rào, trong khi mắt vẫn không rời khỏi lũ trẻ. Tôi vẫy tay với từng người. Một số người trong bọn họ vẫy tay chào lại. Họ biết tôi, đều từng thấy tôi lái xuồng đi qua trước đây, luôn tươi cười, rạng rỡ chào mọi người. Anh ta thực là một người dễ mến. Rất thân thiện. Tôi không thể tin anh ta đã làm những chuyện khủng khiếp đó...

Tôi mở van tiết lưu khi rời khỏi kênh đào, hướng ra eo biển, rồi ngoặt xuống phía đông nam, hướng tới mũi Florida. Gió táp vào mặt cùng vị mặn của nước biển bắn lên khiến đầu óc thoáng đãng, giúp tôi có cảm giác sáng suốt và tỉnh táo hơn. Tôi thấy dễ suy nghĩ hơn nhiều. Một phần nhờ vào sự yên bình và phẳng lặng của mặt nước. Phần còn lại nằm trong truyền thống tốt đẹp nhất của văn hóa giao thông đường thủy tại Miami, phần lớn những người lái thuyền khác dường như đang cố gắng tìm cách giết tôi. Tôi thấy chuyện đó thật thư giãn. Tôi đang ở đúng nơi của mình. Đây là lãnh địa của tôi; những người này là người của tôi.

Cả ngày dài làm việc chỉ đem lại cho tôi thêm chút thông tin pháp y ít ỏi. Vào giờ ăn trưa, vụ án bùng nổ thành sự kiện toàn quốc. Sự quan tâm đổ dồn cả về những vụ sát hại gái mại dâm sau “khám phá rùng rợn” tại nhà nghỉ Cacique. Kênh 7 đã thực hiện một công việc bậc thầy trong việc thể hiện trọn vẹn nỗi kinh hoàng ghê rợn về những mảnh thi thể bị cắt rời và bị vứt trong thùng rác mà không cần nói thêm bất cứ lời nào về chúng. Đúng như thám tử LaGuerta đã khôn ngoan nhận xét, những nạn nhân chỉ là gái đứng đường; nhưng một khi sức ép của công chúng bắt đầu tăng lên do truyền thông, khi đó họ sẽ chẳng khác gì những cô con gái của các thượng nghị sĩ. Và thế là sở cảnh sát bắt tay vào tung ra một loạt chiêu đòn hộ thân vì đã biết chính xác những gì sẽ tới từ những người lính chân trần can đảm không biết sợ của tầng lớp thứ năm[7] này.

Deb đã ở lại hiện trường cho tới khi viên đại úy bắt đầu lo ngại về chuyện cho phép làm thêm giờ quá nhiều, sau đó cô em tôi bị yêu cầu quay về nhà. Cô bắt đầu gọi tôi lúc hai giờ chiều để biết những gì tôi đã khám phá ra, kỳ thực cũng rất ít ỏi. Người ta không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của bất cứ thứ gì ở nhà nghỉ. Ngoài bãi để xe có nhiều dấu lốp đến mức không thể tách biệt ra được. Không có bất cứ dấu vân tay hay dấu vết nào khác trong thùng rác và các túi đựng rác, cũng như trên các mảnh thi thể. Mọi thứ đều sạch sẽ tinh tươm.

Một đầu mối quan trọng của ngày hôm ấy là cái chân trái. Đúng như Angel đã nhận xét, chân phải nạn nhân đã bị cắt ra thành vài phần gọn ghẽ, bị cắt rời ở hông, đầu gối và cổ chân. Nhưng chân trái lại không như vậy. Nó chỉ gồm có hai phần, được bao gói gọn gàng. Vậy là thám tử LaGuerta, quý phu nhân thiên tài đó, cô ta đã nói gì nhỉ? Ai đó đã làm gã sát nhân bị gián đoạn, khiến hắn bị bất ngờ, làm hắn giật mình đến độ không thể hoàn tất việc cắt xẻ. Hắn đã phát hoảng khi bị trông thấy. Và cô ta hướng mọi nỗ lực của mình vào việc tìm cho ra nhân chứng nọ.

Có một vấn đề nho nhỏ với giả thiết hung thủ bị quấy rầy của LaGuerta. Một chi tiết nhỏ xíu, có lẽ chỉ bằng một nửa sợi tóc, nhưng... toàn bộ thi thể nạn nhân đã được làm sạch và gói ghém lại một cách cẩn thận tỉ mỉ, nhiều khả năng sau khi nó đã bị cắt rời ra. Sau đó, nó lại được cẩn thận chở tới ném vào thùng rác, dường như có đủ thời gian và sự tập trung từ phía tên sát nhân để không gây nên bất cứ sai lầm nào, không để lại bất cứ dấu vết nào. Có thể không ai chỉ ra chi tiết này cho LaGuerta hay - quả là kỳ quan của kỳ quan! - có lẽ nào không ai khác nhận ra nó? Có thể lắm, phần lớn công việc cảnh sát mang tính thường quy, chắp ghép các chi tiết thành các khuôn mẫu. Và nếu khuôn mẫu hoàn toàn mới, cuộc điều tra có thể sẽ giống như ba gã mù xem xét một con voi bằng kính hiển vi vậy.

Nhưng vì tôi chẳng mù cũng không hề bị các lề lối thường quy bó buộc, theo tôi, khả năng hợp lý hơn nhiều là gã sát thủ chỉ đơn giản không cảm thấy hài lòng. Thoải mái thời gian để ra tay, nhưng - đây đã là vụ án mạng thứ năm theo cùng một khuôn mẫu. Liệu việc chỉ đơn thuần cắt xẻ thi thể đã trở nên nhàm chán chăng? Liệu có phải Chàng trai của chúng ta đang tìm kiếm thứ gì khác, một điều gì đó mới mẻ? Một hướng mới, một thủ đoạn chưa từng được thử qua chăng?

Tôi gần như có thể cảm thấy sự thất vọng của hắn. Sau khi đã đi xa đến thế, tới tận cùng, chia cắt những gì còn lại vào trong những tờ giấy gói quà. Và rồi đột nhiên vỡ lẽ: Không phải thế này. Có gì đó không đúng. Phí công vô ích.

Cách thức này không còn đem đến khoái cảm cho hắn nữa. Hắn cần một cách tiếp cận mới. Hắn đang cố gắng thể hiện điều gì đó và vẫn chưa tìm ra cách trình bày ưng ý. Theo quan điểm cá nhân của tôi - ý tôi là, nếu tôi là hắn - điều đó sẽ làm hắn cực kỳ thất vọng. Và nhiều khả năng sẽ tiếp tục tìm kiếm câu trả lời.

Sớm thôi.

Nhưng cứ để LaGuerta tìm kiếm một nhân chứng. Sẽ chẳng có ai hết. Đây là một con quái vật lạnh lùng, cẩn trọng, với tôi thực sự rất ấn tượng. Tôi nên làm gì với sự ấn tượng đó? Tôi không chắc đã biết câu trả lời, vậy là tôi phải rút lui xuống chiếc xuồng của mình để suy nghĩ.

Một chiếc Donzi lao cắt ngang qua sát trước mũi tôi ở tốc độ bảy mươi dặm[8] một giờ, chỉ cách có vài inch[9]. Tôi vui vẻ vẫy tay chào và quay trở về thực tại. Tôi đang tới gần Stiltville, nơi tập hợp của những ngôi nhà nổi hầu hết bỏ hoang nằm trên mặt nước gần mũi Florida. Tôi lượn một vòng rộng, không hướng tới đâu cả, để tâm trí mình trở lại nhập vào đường lượn vòng chậm rãi đó.

Tôi sẽ làm gì đây? Tôi cần quyết định ngay bây giờ, trước khi trở nên quá hữu ích cho Deborah. Tôi có thể giúp cô giải quyết vụ án này, chắc chắn rồi, không ai có thể tốt hơn tôi. Thậm chí còn chẳng có ai khác đi theo đúng hướng. Nhưng tôi có thực sự muốn giúp không? Tôi có thực sự muốn tên sát nhân này bị bắt không? Hay kỳ thực tôi muốn tự mình tìm hắn, chặn hắn lại? Mà hơn thế nữa - ôi, một ý nghĩ bé nhỏ mới xấu xa làm sao - thực ra tôi có muốn hắn dừng lại không?

Tôi nên làm gì?

Ở bên phải, tôi có thể nhìn thấy Elliott Key[10] trong những tia nắng cuối cùng của ban ngày. Như mọi khi, tôi nhớ lại chuyến đi cắm trại tới đó cùng Harry Morgan. Bố nuôi của tôi. Một cảnh sát tốt.

Con rất khác biệt, Dexter.

Vâng, Harry, chắc chắn là thế rồi.

Nhưng con có thể học cách kiểm soát sự khác biệt đó và dùng nó một cách hữu ích.

Được thôi, Harry. Nếu bố nghĩ con nên làm thế. Bằng cách nào đây?

Và ông nói cho tôi biết.

Chẳng có bầu trời đầy sao ở đâu giống bầu trời đầy sao ở Nam Florida khi bạn mười bốn tuổi và đang đi cắm trại với bố mình. Thậm chí dù cho ông chỉ là bố nuôi của bạn. Cho dù nếu tất cả những ngôi sao đó chỉ đơn thuần làm tràn ngập trong bạn một thứ cảm giác thỏa mãn, cũng không thể có chuyện cảm xúc ở đây. Bạn không cảm nhận thấy nó. Đó là một phần lý do khiến bạn có mặt tại đây.

Đống lửa đã lụi, những vì sao sáng chói quá mức, còn bố nuôi yêu quý của tôi đã lặng im hồi lâu, nhấp từng ngụm nhỏ từ chai rượu dẹt kiểu cũ ông lấy ra từ túi ngoài ba lô của mình. Ông không khá lắm trong chuyện này, không giống như nhiều cảnh sát khác, không thực sự là người nghiện ngập. Nhưng giờ cái chai đã cạn sạch, đó là lúc để ông nói ra điều muốn nói, nếu ông định nói về nó.

“Con rất khác biệt, Dexter,” ông nói.

Tôi rời mắt khỏi những vì sao lấp lánh. Xung quanh tràng cát nhỏ, những ánh lửa cuối cùng đang hắt bóng. Một số trong chúng chập chờn vắt qua khuôn mặt Harry. Trông ông thật lạ lùng với tôi, như thể tôi chưa từng nhìn thấy ông trước đó. Cương quyết, phiền muộn, cùng một chút sững sờ. “Ý bố là sao cơ ạ?”

Ông không nhìn vào tôi. “Gia đình Billup nói Buddy đã biến mất,” ông nói.

“Đồ nhóc con ồn ào. Đêm nào nó cũng sủa suốt. Mẹ không thể nào ngủ được.”

Mẹ cần đến giấc ngủ, tất nhiên rồi. Chết dần vì ung thư đòi hỏi rất nhiều sự nghỉ ngơi, bà không thể có được điều đó với con chó nhãi nhép khốn kiếp bên kia đường cứ sủa nhặng lên mỗi khi có một cái lá rơi xuống vỉa hè.

“Bố đã tìm thấy cái hố chôn,” Harry nói. “Trong đó có rất nhiều xương, Dexter. Không chỉ của mình Buddy.”

Ở đây chẳng có gì nhiều để nói. Tôi cẩn thận vơ lấy một nắm lá thông và đợi Harry.

“Con đã làm chuyện đó bao lâu rồi?”

Tôi lén nhìn khuôn mặt Harry, sau đó đưa mắt nhìn qua tràng cát về phía bãi biển. Chiếc xuồng của chúng tôi ở ngoài đó, nhẹ nhàng dập dềnh theo làn nước. Ánh sáng của Miami nằm xa xa phía bên phải, một quầng sáng trắng dìu dịu. Tôi không thể hình dung ra Harry đang nhắm tới điều gì, hay những gì ông muốn nghe. Nhưng bố nuôi tôi là người thẳng tính; nói sự thật thường là một ý tưởng tốt khi nói chuyện với Harry. Ông luôn biết, hoặc sẽ tìm ra.

“Một năm rưỡi rồi,” tôi nói.

Harry gật đầu. “Tại sao con bắt đầu?”

Một câu hỏi rất hay, chắc chắn vượt quá tuổi mười bốn của tôi. “Chỉ là - con... buộc phải,” tôi nói với ông. Ngay cả hồi đó, còn trẻ như vậy, đã trơn tru đến thế.

“Con có nghe thấy một giọng nói không?” ông muốn biết. “Thứ gì đó hay ai đó nói với con điều phải làm và con buộc phải làm điều đó?”

“À,” tôi nói, với tài hùng biện của tuổi mười bốn, “không chính xác là vậy.”

“Kể cho bố biết đi,” Harry nói.

Ôi mặt trăng, một mặt trăng đầy đặn tròn trịa, một thứ gì đó lớn hơn đó nhìn vào. Tôi nắm chặt lấy một nắm lá thông nữa. Khuôn mặt tôi nóng bừng, như thể bố đang yêu cầu tôi kể về những giấc mơ yêu đương. Mà chúng, theo cách nào đó. “Nó, à... như thể con, bố biết đấy, cảm thấy gì đó,” tôi nói. “Bên trong. Quan sát con. Có thể lắm, ừm. Phá lên cười ư? Nhưng không thực sự là một giọng nói, chỉ là...” Một cái nhún vai hùng biện của đứa trẻ mới lớn. Nhưng dường như lại có ý nghĩa với Harry.

“Và thứ này. Nó khiến con giết các con vật.”

Thật cao trên đầu, một chiếc máy bay phản lực béo ục ịch chậm chạp bay qua. “Không, ừm, nó không khiến con,” tôi nói. “Chỉ là - nó làm cho điều đó dường như là một ý tưởng hay thì phải?”

“Đã bao giờ con từng muốn giết thứ gì khác chưa? Thứ gì to hơn một con chó?”

Tôi cố trả lời nhưng có gì đó tắc nghẹn trong cổ họng. Tôi hắng giọng. “Có,” tôi nói.

“Một người nào đó ư?”

“Không ai cụ thể cả, bố. Chỉ là...” tôi lại nhún vai.

“Tại sao con không làm?”

“Là vì... Con nghĩ hai người sẽ không thích điều đó. Bố và mẹ.”

“Đó là tất cả lý do đã ngăn con lại?”

“Con, ừm - con không muốn bố, ừm, bực mình với con. Ừm... bố biết đấy. Thất vọng.”

Tôi liếc trộm về phía Harry. Ông đang nhìn thẳng vào tôi, không chớp mắt. “Có phải vì thế mà chúng ta có chuyến đi này không, bố? Để nói về chuyện này?”

“Phải,” Harry nói. “Chúng ta cần thu xếp ổn thỏa cho con.”

Thu xếp ổn thỏa, phải rồi, một ý tưởng hoàn toàn đúng kiểu Harry về cách sống trên cuộc đời này, với những góc ngăn nắp sạch sẽ và những đôi giày bóng loáng. Thậm chí ngay từ khi đó tôi đã biết; thỉnh thoảng cần phải giết thứ gì đó chắc chắn sớm muộn gì cũng xuất hiện trên con đường để thu xếp ổn thỏa cho tôi.

“Bằng cách nào?” tôi hỏi, ông nhìn tôi thật lâu và nghiêm nghị, sau đó gật đầu khi nhận ra tôi đang theo ông từng bước.

“Cậu bé ngoan,” ông nói. “Bây giờ.” Cho dù nói vậy, phải một lúc lâu sau ông mới nói tiếp. Tôi nhìn ánh sáng của một chiếc xuồng chạy ngang qua, có lẽ cách bãi biển nhỏ bé của chúng tôi chừng hai trăm yard[11]. Vọng lên trên tiếng động cơ của nó, một chiếc radio đang phát ra một bản nhạc Cuba ầm ĩ. “Bây giờ,” Harry lại nói và tôi đưa mắt nhìn ông. Nhưng ông đang nhìn đi chỗ khác, xa hơn đằng sau đống lửa đang lụi dần, mất hút vào một tương lai nằm đâu đó ngoài xa. “Nó giống như thế này,” ông nói. Tôi cẩn thận lắng nghe. Đó là câu Harry nói khi ông truyền cho tôi một sự thật ở cấp độ cao hơn. Khi ông chỉ cho tôi cách ném bóng chày sao cho bóng đi chìm xuống và làm thế nào để tung ra một cú đấm móc trái. Nó giống như thế này, ông sẽ nói thế, luôn như vậy.

“Bố đang già đi, Dexter.” Ông đợi tôi lên tiếng bác bỏ, nhưng tôi không làm thế và ông gật đầu. “Bố nghĩ người ta hiểu mọi thứ khác đi khi về già,” ông nói. “Đây không phải là chuyện trở nên mềm yếu, hay nhìn nhận sự vật theo gam màu xám thay vì đen và trắng. Bố thực sự tin mình chỉ hiểu mọi thứ một cách khác đi. Tốt hơn.” Ông nhìn tôi, cái nhìn của Harry, Tình yêu Mạnh Mẽ với đôi mắt xanh.

“Được thôi,” tôi nói.

“Mười năm trước, hẳn bố sẽ muốn đưa con vào một trung tâm giáo dục ở đâu đó,” ông nói và tôi chớp mắt. Những lời nói đó gần như khiến tôi thấy đau khổ, ngoại trừ chính tôi đã từng nghĩ đến điều tương tự. “Bây giờ,” ông nói, “bố nghĩ mình đã hiểu rõ hơn. Bố biết con là người thế nào và biết con là một đứa trẻ ngoan.”

“Không,” tôi nói, câu trả lời vang lên rất nhẹ nhàng yếu ớt, nhưng Harry vẫn nghe thấy.

“Có,” ông quả quyết nói. “Con là một đứa trẻ ngoan, Dex, bố biết thế. Bố biết như thế, lúc này gần như ông đang nói với chính mình, có thể để tạo hiệu quả giao tiếp, rồi sau đó ánh mắt ông nhìn thẳng vào mắt tôi. “Nếu không, con sẽ chẳng bận tâm tới những gì bố nghĩ, hay mẹ nghĩ. Con sẽ cứ làm những gì con muốn. Con không thể đừng được, bố biết. Bởi vì…” Ông dừng lại, chỉ nhìn tôi một lát. Tôi cảm thấy rất không thoải mái. “Con còn nhớ gì từ trước đây?” ông hỏi. “Con biết đấy. Trước khi chúng ta đón con về nuôi.”

Nó vẫn còn khiến tôi đau, nhưng tôi thực sự không biết tại sao. Hồi ấy tôi mới lên ba. “Không gì cả.”

“Tốt,” ông nói. “Không ai nên nhớ về nó.” Trong suốt thời gian bố nuôi tôi còn sống, đó là tất cả những gì ông nói về nó. “Nhưng mặc dù con không nhớ, Dex, nó vẫn gây ảnh hưởng đến con. Những thứ đó biến con thành như hiện tại. Bố đã nói chuyện với vài người về việc này.” Lạ lùng hơn cả, ông dành cho tôi một nụ cười, dè dặt, gần như ngượng ngùng. “Bố đã trông đợi chuyện này. Những gì xảy đến với con khi còn là một đứa trẻ đã định hình nên con. Bố đã cố uốn nắn lại, nhưng...” ông nhún vai. “Nó quá mạnh, quá sâu sắc. Nó ngấm vào con quá sớm và sẽ lưu lại. Nó sẽ làm con muốn giết chóc. Và con không thể cưỡng lại được. Con không thể thay đổi điều này. Nhưng...” ông nói và lại đưa mắt nhìn đi nơi khác, nhìn vào điều gì đó tôi không đoán ra được. “Con có thể định hướng nó. Kiểm soát nó. Lựa chọn...” tới lúc này những lời ông nói trở nên thận trọng, thận trọng hơn bất cứ lúc nào tôi từng nghe ông nói trước đây. “... lựa chọn thứ... hay kẻ... con giết...” Ông dành cho tôi một nụ cười khác hẳn những gì tôi từng thấy trước đó, một nụ cười cũng lạnh lẽo khô khan như đám tro tàn từ đống lửa đang lụi dần của chúng tôi. “Có vô số kẻ đáng bị như thế, Dex...”

Và với vài lời ít ỏi ấy, ông đã định hình nên cả cuộc đời tôi, tất cả mọi thứ thuộc về tôi, con người và cá nhân tôi. Người đàn ông tuyệt vời đó, thấy tất cả, hiểu tất cả. Harry. Bố tôi.

Giá như tôi có thể yêu, tôi hẳn đã yêu Harry biết chừng nào.

Việc đó xảy ra đã lâu. Harry đã mất từ lâu. Nhưng bài học của ông vẫn sống mãi. Không phải vì bất cứ cảm xúc ấm áp, ướt át và ủy mị mà tôi có. Mà vì Harry đúng. Tôi đã chứng minh điều đó hết lần này tới lần khác. Harry biết và đã dạy dỗ tôi chu đáo.

Hãy thận trọng, Harry từng nói. Ông dạy tôi sự thận trọng với sự chu đáo mà chỉ một cảnh sát mới có thể dạy được cho một sát thủ.

Chọn lựa thật cẩn thận trong số những kẻ đáng bị giết. Bảo đảm điều đó hoàn toàn chắc chắn. Sau đó thu dọn ngăn nắp. Không để lại dấu vết nào. Luôn tránh để bất cứ cảm xúc nào can dự vào, điều có thể dẫn tới sai lầm.

Sự thận trọng còn được đề cao hơn cả việc giết chóc, tất nhiên rồi. Thận trọng cũng đồng nghĩa với xây dựng một cuộc sống thận trọng. Chia tách các phần đời sống của mình. Hòa nhập vào xã hội. Bắt chước người đời.

Tôi đã thực hiện tất cả, một cách rất thận trọng. Tôi trở thành một thứ kỹ xảo ảo ảnh ba chiều gần như hoàn hảo. Nằm ngoài mọi nghi ngờ, cách xa mọi chê trách, ở dưới sự coi thường. Một con quái vật ngăn nắp và lịch sự, chàng trai láng giềng dễ mến. Thậm chí cả Deborah cũng bị đánh lừa đến một nửa, vào một nửa thời gian. Tất nhiên, cô em tôi cũng tin vào những gì cô muốn tin nữa.

Ngay lúc này, cô tin tôi có thể giúp giải quyết những vụ án mạng kia, thúc đẩy sự nghiệp và giúp cô thoát khỏi bộ đồ của một ả điếm Hollywood để chuyển sang một bộ vét cắt may đáng tôn trọng. Cô em tôi có lý, tất nhiên rồi. Tôi có thể giúp cô. Nhưng tôi thực sự không muốn, vì tôi thấy thích thú với việc quan sát gã sát nhân kia hành sự và cảm thấy có mối liên hệ gần gũi nào đó, hay...

Sự can thiệp của cảm xúc.

À. Đúng nó rồi. Rõ ràng tôi đang vi phạm Nguyên tắc của Harry.

Tôi quay mũi xuồng trở lại kênh đào của mình. Lúc này trời đã tối hơn, nhưng tôi vừa lái qua một cột phát sóng radio nằm chệch vài độ so với hướng về nhà của mình.

Cứ vậy đi. Harry đã luôn đúng, bây giờ cũng thế. Đừng để cảm xúc can dự vào, Harry đã nói thế. Vậy tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Tôi sẽ giúp Deb.