Dexter Và Giấc Mơ Hắc Ám

Chương 24




Tôi không có giấc mơ nào, không hề có cảm giác du hành ra khỏi thân thể mình, không thấy màn diễu hành nào của những hình ảnh ma quái hay những thi thể không đầu, không máu. Không có cả hình ảnh những viên kẹo bi nhảy múa trong đầu tôi. Không có gì trong đó, kể cả tôi, không gì ngoài một giấc ngủ tối đen, vô hạn. Ấy nhưng khi điện thoại reo làm tôi bừng tỉnh, tôi biết cuộc gọi của Deborah và tôi biết cô sẽ không tới. Bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi khi tôi cầm lấy ống tổ hợp. “Vâng,” tôi nói.

“Đại úy Matthews đây,” giọng nói trong máy vang lên. “Tôi cần nói chuyện với thám tử Morgan, làm ơn chuyển máy.”

“Cô ấy không có ở đây,” tôi nói, một phần nhỏ trong tôi nặng nề chìm xuống vì câu nói này và ý nghĩa của nó.

“Hừm. À, được rồi, chuyện đó không... Cô ấy ra về khi nào vậy?”

Tôi bất giác đưa mắt về phía đồng hồ; đã chín giờ mười lăm và mồ hôi lại túa ra dữ hơn từ trong người tôi. “Cô ấy chưa hề tới đây,” tôi nói với viên đại úy.

“Nhưng cô ấy ghi lại là tới chỗ anh. Cô ấy đang trong phiên trực - lẽ ra cô ấy phải có mặt ở đó.”

“Cô ấy chưa bao giờ đến đây.”

“À, quỷ tha ma bắt,” ông đại úy thốt lên. “Cô ấy nói anh có vài bằng chứng chúng tôi cần.”

“Đúng thế,” tôi nói. Và gác máy.

Tôi thực sự có một số bằng chứng, tôi chắc chắn một cách khủng khiếp về điều đó. Tôi chỉ không thể biết rõ nó là gì. Nhưng tôi cần phải tìm ra và không nghĩ mình còn quá nhiều thời gian. Hay nói cho chính xác, tôi không nghĩ Deb còn nhiều thời gian.

Thêm một lần nữa, tôi lại không hiểu nổi bằng cách nào mình biết được điều đó. Tôi đã không nói với mình một cách có ý thức, “Hắn có Deborah”. Không có hình ảnh đáng báo động nào về số phận nguy ngập của cô lóe lên trong đầu tôi. Và tôi không cần phải trải nghiệm bất cứ ý thức vụn vặt nào hay nghĩ, “Ái chà, đáng ra giờ này Deb phải ở đây rồi mới phải; như thế này thật không giống cô ấy”. Tôi chỉ đơn giản biết, như đã biết khi tỉnh dậy, rằng Deb đã đến gặp tôi và không đến nơi được. Tôi biết điều đó có nghĩa là gì.

Hắn đã bắt được cô.

Hắn đã bắt Deb hoàn toàn vì lợi ích của tôi, điều này thì tôi biết. Hắn đang lượn lờ mỗi lúc một gần tôi hơn - đột nhập vào căn hộ của tôi, viết những thông điệp nho nhỏ bằng các nạn nhân của hắn, đùa bỡn tôi với những đầu mối, dấu hiệu mơ hồ của điều hắn đang làm. Và bây giờ hắn đang ở gần hết mức có thể mà không cần ở trong cùng một căn phòng với tôi. Hắn đã bắt Deb và đang đợi cùng cô. Đợi tôi.

Nhưng ở đâu? Hắn sẽ đợi bao lâu trước khi trở nên mất kiên nhẫn và bắt đầu trò chơi không cần đến tôi?

Không có tôi, tôi biết rõ bạn chơi của hắn lần này sẽ là ai - Deborah. Cô em tôi đã xuất hiện ở nhà tôi trong bộ trang phục làm việc của mình khi vào vai gái đứng đường, thực sự là một món quà được gói sẵn dành cho hắn. Chắc hắn đã nghĩ lúc đó là Giáng sinh. Hắn có cô và cô sẽ là người bạn đặc biệt tối nay của hắn. Tôi không muốn nghĩ về cô em mình như thế, bị dán băng dính bịt mồm, trói căng người ra và phải tận mắt chứng kiến một cách chậm chạp, ghê rợn từng mảnh cơ thể của mình biến mất mãi mãi. Nhưng đó là cách nó sẽ diễn ra. Dưới những hoàn cảnh khác, có thể nó sẽ đem lại một màn giải trí ban đêm tuyệt hảo - nhưng không phải với Deborah. Tôi hoàn toàn chắc mình không muốn điều đó, không muốn hắn thực hiện điều gì không thể đảo ngược và tuyệt diệu, không phải tối nay. Sau này, có thể lắm, với một ai khác. Khi chúng tôi đã biết nhau rõ hơn một chút. Nhưng không phải bây giờ. Không phải với Deborah.

Với ý nghĩ đó, tất nhiên mọi thứ dường như tốt hơn. Thật hay khi sắp đặt được điều đó. Tôi muốn cô em tôi còn sống, hơn là ở trạng thái những miếng nhỏ không vết máu. Tôi thật đáng yêu làm sao, gần như đầy nhân tính. Còn bây giờ, khi chuyện đó đã an bài: Cần làm gì tiếp theo đây? Tôi có thể gọi Rita, có thể đi xem một bộ phim, hay đi dạo trong công viên. Hay, để xem nào - có thể, tôi không biết nữa... cứu Deborah chăng? Phải, nghe có vẻ vui đấy. Nhưng...

Bằng cách nào đây?

Tất nhiên tôi có vài manh mối. Tôi biết cách hắn suy nghĩ - nói cho cùng, chính tôi cũng suy nghĩ theo cách đó. Và hắn muốn tôi tìm ra. Hắn đã gửi đi thông điệp đó, thật lớn tiếng và rõ ràng. Nếu tôi có thể tống được hết những thứ ngu ngốc gây nhiễu ra khỏi đầu mình - mọi giấc mơ, cuộc rượt đuổi như trong truyện cổ tích Thời đại mới, và tất cả những thứ khác - khi đó tôi tin chắc mình có thể tìm ra vị trí của hắn, một cách hợp lý và chính xác. Hắn sẽ không bắt Deb trừ khi nghĩ đã cung cấp cho tôi mọi thứ một con quái vật thông minh cần đến để tìm ra hắn.

Vậy thì được thôi, Dexter thông minh - hãy tìm hắn. Hãy lần theo dấu kẻ bắt cóc Deb. Hãy để khả năng suy luận sáng suốt của anh bạn đuổi theo dấu vết như một bầy sói tuyết. Hãy khởi động bộ não khổng lồ; hãy để từng cơn gió rít qua những dây thần kinh mạnh mẽ của anh bạn trong lúc nó tìm tới kết luận đẹp đẽ, không thể tránh khỏi. Tiến lên nào, Dexter, hãy tiến lên!

Dexter?

Xin chào? Có ai ở đây không?

Có vẻ là không. Tôi không nghe thấy tiếng gió rít nào theo những đường dây thần kinh. Tôi trống rỗng như thể chưa từng tồn tại. Không có luồng xoáy nào của những cảm xúc đang bị khuấy động, tất nhiên rồi, vì tôi chẳng có bất cứ cảm xúc nào để khuấy lên cả. Nhưng kết quả cũng ngán ngẩm chẳng kém. Tôi đang đờ đẫn, kiệt quệ đến mức như thể thực sự cảm thấy gì đó. Deborah đã biến mất. Em tôi đang ở trong mối đe dọa khủng khiếp, bị biến thành một tác phẩm đáng kinh ngạc của nghệ thuật sắp đặt. Và hy vọng duy nhất của cô để duy trì bất cứ dạng tồn tại nào khác hơn một tập ảnh chụp được dán trên bảng của một phòng thí nghiệm pháp y cảnh sát là ông anh nuôi phờ phạc với bộ óc đã chết cứng này. Dexter khốn khổ rũ rượi như một chú chó mất trí, ngồi trên một cái ghế trong lúc bộ óc đang xoay vòng tròn, vừa đuổi theo cái đuôi của nó vừa nghếch mõm lên tru về phía mặt trăng.

Tôi hít một hơi thật sâu. Trong tất cả những khoảnh khắc tôi từng cần là chính mình, đây là lúc khẩn cấp nhất. Tôi cố gồng mình lên tập trung hết sức, trấn tĩnh bản thân, và trong lúc một phần nhỏ của Dexter quay trở lại lấp đầy chỗ trống trong hộp sọ của tôi, tôi chợt nhận ra mình đã trở nên đầy chất người và ngu ngốc đến thế nào. Ở đây kỳ thực chẳng có sự bí hiểm lớn lao nào cả. Trên thực tế, câu trả lời đã quá rõ ràng. Ông bạn của tôi đã làm mọi thứ, ngoại trừ việc gửi tới một lời mời chính thức viết “Hân hạnh mời ông tới tham dự lễ cắt khúc em gái. Tùy chọn thêm trái tim đen”. Nhưng ngay cả chút tư duy hợp lý vừa ló ra này lại bị tống ra khỏi hộp sọ đang giần giật của tôi bởi một ý nghĩ mới đang lần mò chen vào, tỏa ra mùi logic thối rữa nồng nặc.

Mình đã ngủ khi Deb biến mất.

Chẳng lẽ điều đó có nghĩa là thêm một lần nữa tôi lại ra tay mà không hề biết? Thế nếu đúng tôi đã mang từng mảnh của Deb tới nơi nào đó, chất đống các mảnh vào một căn nhà kho đông lạnh nho nhỏ và...

Kho chứa ư? Cái đó từ đâu ra vậy?

Cảm giác khép kín... sự hợp lý của căn nhà kho bên sân hockey... luồng không khí lạnh thổi qua sống lưng tôi... Sao điều đó lại đáng bận tâm? Sao tôi cứ luôn quay trở lại với nó? Bởi vì bất chấp có chuyện gì khác xảy ra, tôi vẫn quay trở lại với những ký ức vô lý đó và chẳng thấy được lý do nào khiến chúng hiện diện. Chúng có nghĩa là gì? Tại sao trên thực tế tôi lại quan tâm tới ý nghĩa của chúng? Bởi vì cho dù chúng có ý nghĩa nào đó hay không, đó là tất cả những gì tôi có để tiếp tục. Tôi cần tìm ra một nơi khớp với cảm giác lạnh lẽo và sự phù hợp về sức ép chật chội. Chỉ đơn giản là không còn cách nào khác: cần tìm ra nơi đó. Tại đó, tôi sẽ tìm thấy Deb, cũng như tìm thấy chính mình, hoặc kẻ nào đó không phải mình. Có đơn giản đến vậy không?

Không. Chuyện này chẳng đơn giản chút nào hết, thật ngớ ngẩn. Chẳng có lý chút nào khi bận tâm tới những thông điệp bí ẩn ma quái bồng bềnh từ những giấc mơ tôi gặp phải. Những giấc mơ không hề tồn tại trên thực tế, không để lại dấu vết của những vệt móng vuốt bắt chéo Freddy Krueger[49] trên thế giới thực tại. Tôi không giỏi lắm với việc lao vụt ra khỏi nhà và lái xe vòng vèo vô định ngoài đường như một gã tâm thần. Tôi là một tạo vật lạnh lùng, lý trí. Vậy là theo một cách lạnh lùng, lý trí, tôi khóa cửa căn hộ của mình lại và rảo bước đi ra xe. Tôi vẫn chưa biết mình sẽ đi đâu, nhưng sự cần thiết phải tới nơi đó thật nhanh đã giật lấy sợi dây cương điều khiển và quất roi thúc tôi xuống bãi để xe của tòa nhà, nơi đậu chiếc xe của mình. Nhưng khi còn cách chiếc xe đáng tin cậy hai mươi foot, tôi đứng sững lại như thể vừa đâm vào một bức tường vô hình.

Đèn trên nóc trong khoang xe bật sáng.

Chắc chắn tôi không bật nó lên - lúc tôi đậu xe đang là ban ngày và có thể thấy tất cả các cửa xe đều được đóng chặt. Một gã trộm thận trọng hẳn sẽ để cửa khép hờ nhằm tránh tiếng động phát ra khi đóng sập cửa lại.

Tôi chậm rãi lại gần, không hề chắc mình đang trông đợi nhìn thấy gì hay liệu mình có thực sự muốn nhìn thấy nó không. Từ khoảng cách năm foot, tôi có thể thấy có thứ gì đó trên ghế hành khách. Tôi thận trọng vòng quanh xe, cúi xuống về phía vật đó, đầu căng như dây đàn, và lén nhìn. Nó ở đó.

Lại là búp bê Barbie. Tôi đang dần có cả một bộ sưu tập.

Con búp bê này được đội một chiếc mũ thủy thủ nhỏ và mặc một cái áo để hở bụng và một chiếc quần bó màu hồng. Một bàn tay cô nàng cầm lấy chiếc va li nhỏ có ghi chữ CUNARD bên sườn.

Tôi mở cửa xe, cầm con búp bê lên. Tôi lấy chiếc vali nhỏ khỏi bàn tay Barbie và mở nó ra. Có thứ gì đó nho nhỏ rơi ra, lăn xuống sàn xe. Tôi nhặt nó lên. Trông nó giống chiếc nhẫn kỷ niệm ở lớp của Deborah đến phát sợ. Ở phía trong vành nhẫn có khắc D.M., hai chữ cái đầu tên của Deborah.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, nắm chặt con búp bê Barbie trong hai bàn tay đẫm mồ hôi. Tôi lật nó lại. Tôi uốn cong chân nó. Tôi vẫy tay nó. Anh bạn đã làm gì tối qua vậy, Dexter? Ồ, tôi chơi với những con búp bê của mình, trong lúc một người bạn chặt cô em tôi ra từng khúc.

Tôi không để phí thời gian để băn khoăn về chuyện làm cách nào cô nàng Barbie Thủy thủ kiêm Gái làng chơi này lọt vào xe của tôi. Đây rõ ràng là một thông điệp - hay một đầu mối? Nhưng những đầu mối thực sự nhất thiết phải ám chỉ tới điều gì đó, và thứ này dường như đang chỉ sai hướng. Hiển nhiên hắn đã có Debbie - nhưng Cunard? Làm thế nào từ đó lại phù hợp với một không gian giết người lạnh lẽo chật chội được đây? Tôi không thể thấy được mối liên hệ nào. Nhưng thực sự chỉ có một nơi tại Miami khớp với nó.

Tôi lái xe ngược lên Douglas và rẽ phải qua Coconut Grove. Tôi buộc phải đi chậm lại để luồn lách tìm đường qua đoàn diễu hành của những kẻ ngu xuẩn hạnh phúc đang nhảy múa giữa các cửa hàng và quán cà phê. Tất cả bọn họ dường như có quá nhiều thời gian và tiền bạc, cùng rất ít thứ khác đáng để quan tâm ngoài hai điều đó, tôi đã phải mất nhiều thời gian hơn mức bình thường để lách qua được bọn họ, nhưng thật khó để nổi xung lên quá mức vì kỳ thực tôi không rõ mình đang đi đâu. Hướng tới một nơi nào đó; chạy xe dọc theo Bayfront Drive, thẳng tới Brickle và tiến vào thị trấn. Tôi không hề nhìn thấy những ánh đèn neon lớn trang trí bằng những mũi tên nhấp nháy và những từ ngữ đầy khuyến khích để chỉ dẫn cho mình: “Đường tới địa điểm giải phẫu”. Nhưng tôi vẫn lái xe đi, tới gần American Airlines Arena[50] và, ngay phía bên trên nó, cầu cạn McArthur. Liếc mắt nhìn nhanh về phía gần bên cạnh của nhà thi đấu, tôi có thể thấy phần thân trên của một chiếc tàu viễn dương ở Government Cut, dĩ nhiên không phải một con tàu của Cunard Lines[51], nhưng tôi vẫn bồn chồn đưa mắt dõi theo để tìm kiếm một dấu hiệu. Có vẻ thật hiển nhiên là trên thực tế không phải tôi đang được chỉ dẫn tới một con tàu viễn dương: quá đông đúc, quá nhiều nhân viên công quyền rình mò. Nhưng đâu đó gần kề, một nơi nào đó có liên hệ tới con tàu - và điều này tất nhiên phải có nghĩa là? Chẳng có thêm manh mối cả. Tôi nhìn chằm chằm về phía chiếc tàu đủ dữ dội để làm cháy đuôi boong tàu, nhưng Deborah vẫn không hề nhảy ra từ trong khoang tàu và nhảy chân sáo xuống lối đi bên mạn tàu.

Tôi nhìn thêm một lúc nữa. Bên cạnh con tàu, những cần cẩu bốc dỡ hàng vươn lên bầu trời đêm như những mô hình bị bỏ lại từ phim Chiến tranh giữa các vì sao. Xa hơn một chút, những chồng container hàng hóa chỉ có thể thấy loáng thoáng trong bóng tối bên dưới các cần cẩu, từng đám lộn xộn cẩu thả, nằm rải rác trên mặt đất như thể có một đứa trẻ khổng lồ đang buồn chán tột độ vừa hất tung đi cả thùng đồ chơi đựng đầy những khối xếp hình của nó. Một số trong những container này là container đông lạnh. Và sau đó, ở phía sau những container đó...

Lui lại một chút, chàng trai thân mến.

Là ai đang thì thầm với tôi, đang thì thầm những lời nhẹ nhàng ấy với anh chàng Dexter đang đơn độc lái xe trong bóng tối vậy? Là ai đang ngồi sau lưng tôi lúc này, với những tiếng tặc lưỡi khô khan đang ngân lên tràn ngập cả băng ghế sau vậy? Và vì sao? Thông điệp nào đang vang vọng vào cái đầu óc mụ mị trống rỗng đây?

Những cái container.

Một số là container đông lạnh.

Nhưng sao lại là container? Có thể có lý do nào buộc tôi phải quan tâm tới một đống những không gian lạnh lẽo, khép kín chật hẹp?

Ồ, có đấy. À phải. Vì anh bạn đã nói thế.

Có thể nào đây sẽ là địa điểm, là chốn tọa lạc tương lai của Bảo tàng nơi chào đời của Dexter? Với những buổi triển lãm đích thực giống hệt như sự sống, bao gồm cả một màn trình diễn sống hiếm hoi từ cô em gái duy nhất của Dexter?

Tôi đánh mạnh tay lái, vượt qua một chiếc BMW với cái còi ầm ĩ. Tôi vươn dài ngón tay giữa ra, trong một lần hiếm hoi lái xe đúng chất của một người Miami chính gốc, tôi tăng tốc lao vụt đi trên cầu cạn.

Con tàu đã trôi dần về bên trái. Khu vực với tất cả các thùng chứa hàng nằm về bên phải, bao quanh là hàng rào mắt cáo, trên đỉnh rải dây thép gai. Tôi lái xe quanh một vòng tới con đường dẫn vào trong, đồng thời vật lộn với cảm giác chắc chắn đang dâng lên như một cơn thủy triều cùng màn đồng ca đang vang vọng dường như đang hát lên những bài ca chiến đấu từ Người lữ hành Tối Tăm. Con đường kết thúc trước một chốt bảo vệ khá xa trước khi tôi tới được chỗ đám container. Có một cổng vào với vài quý ông mặc đồng phục lượn lờ bên cạnh, chẳng có cách nào qua được mà không phải trả lời dăm câu hỏi hẳn sẽ rất gây bối rối. Vâng, thưa ngài bảo vệ, tôi không rõ mình có thể vào trong ngắm nghía một vòng không? Ông biết đấy, tôi nghĩ chỗ này có thể là địa điểm lý tưởng để một người bạn của tôi cắt cô em gái tôi ra thành từng khúc.

Tôi lái xe qua một hàng vật cản hình nón màu cam đặt giữa đường cách cổng chừng ba mươi foot rồi đánh tay lái, vòng trở lại đường cũ. Lúc này con tàu viễn dương hiện lên lù lù ở bên phải. Tôi rẽ trái ngay trước khi tới cây cầu dẫn vào đất liền và lái xe vào một khu đất rộng với một khu nhà kho ở một đầu, đầu kia là một hàng rào mắt cáo. Hàng rào được trang hoàng thật vui mắt với những dấu hiệu de dọa sẽ trừng phạt nghiêm khắc bất cứ nhân vật nào xâm phạm vào khu vực này, được kí nhận bởi cục Hải quan Hoa Kỳ.

Hàng rào dẫn trở lại một con đường lớn chạy dọc một bãi để xe rộng, vắng tanh vào lúc đêm khuya. Tôi chậm rãi lái xe men theo rìa khu vực này, chăm chú nhìn về phía những chiếc container ở phía xa. Chúng hẳn được chuyển tới từ các cảng biển nước ngoài, cần phải qua kiểm tra hải quan, và việc tiếp cận chúng bị kiểm soát gắt gao. Sẽ là quá khó khăn cho bất cứ ai để xâm nhập vào hoặc ra khỏi khu vực này, đặc biệt nếu kẻ đó lại mang theo một lô các mảnh thi thể rất đáng nghi ngờ hay thứ gì đó tương tự. Hoặc tôi sẽ cần phải tìm kiếm ở một nơi khác, hoặc phải thừa nhận việc đuổi theo những linh cảm mơ hồ xuất phát từ một chuỗi giấc mơ đầy ám ảnh và một con búp bê ăn mặc thoáng mát quả là chuyện tốn thời gian vô ích. Càng thừa nhận sớm bao nhiêu, tôi sẽ có nhiều cơ hội tìm thấy Deb hơn bấy nhiêu. Cô em tôi không có ở đây. Không có lý do nào để cô ở đây cả.

Cuối cùng tôi cũng có được một suy nghĩ có lý. Tôi đã cảm thấy khá hơn, và hẳn sẽ tự mãn đầy thiển cận về nó - nếu tôi không nhìn thấy một chiếc xe tải quen thuộc đậu áp sát vào ngay phía trong hàng rào, được đậu theo cách để phô ra những chữ cái viết bên sườn ALLONZO BROTHERS[52]. Ban đồng ca riêng tư của tôi đang hò hét quá lớn tiếng ở dưới sàn bộ não để tôi có thể nghe thấy bản thân mình cười một cách ngớ ngẩn, vậy là tôi dừng xe, đậu lại. Phần anh - chàng - khôn - ngoan trong tôi vừa gõ vào cửa trước bộ não và gọi ầm ĩ, “Nhanh lên! Nhanh lên! Đi - đi - đi nào!” Nhưng phần bản năng lại chậm rãi thò mặt lên cửa sổ, thì thầm giọng lưỡi dè dặt thận trọng của nó, vậy là tôi ngồi thừ ra hồi lâu trước khi cũng quyết định chui ra khỏi xe.

Tôi bước tới bên hàng rào, đứng như diễn viên phụ trong một bộ phim về chủ đề trại tù binh trong Thế chiến thứ hai, các ngón tay tôi móc chặt lấy các mắt hàng rào, thèm thuồng nhìn chòng chọc về những thứ nằm phía sau, chỉ cách tôi vài yard[53] không thể vượt qua. Tôi tin chắc phải có một cách cực kỳ đơn giản nào đó để một tạo vật thông minh đến kỳ diệu như tôi đi vào trong, nhưng đó là một dấu hiệu thể hiện trạng thái tôi đang lâm vào, trong đó dường như tôi không thể gắn kết các ý nghĩ với nhau được. Tôi cần vào trong, nhưng không thể. Vậy là tôi đứng đó, nắm lấy hàng rào và nhìn vào trong, biết quá rõ rằng mọi thứ đáng quan tâm đều ở ngay kia, chỉ cách vài yard, tôi hoàn toàn không thể ném bộ óc khổng lồ của mình vào trở ngại đang gặp phải và chộp lấy một giải pháp khi nó bật trở lại. Trí tuệ luôn chọn thời điểm rất tệ để chuồn di dạo mát phải không nào?

Hồi chuông báo động từ băng ghế sau của tôi tắt ngấm. Tôi cần di chuyển đi chỗ khác, ngay bây giờ. Tôi đang đứng một cách rất đáng ngờ ở một khu vực được canh phòng cẩn mật, lúc này đang là ban đêm, bất cứ lúc nào một trong số các nhân viên bảo vệ chắc chắn sẽ quan tâm tới anh chàng bảnh trai trẻ tuổi đang nhìn soi mói một cách thông minh qua hàng rào. Tôi cần rời đi, tìm cách khác trong lúc lái xe. Tôi lùi ra khỏi hàng rào, dành cho nó cái nhìn cuối cùng tràn ngập yêu thương. Ngay ở đó, đúng chỗ hai bàn chân tôi chạm sát hàng rào, có một khe hở hầu như khó lòng thấy nổi. Các mắt hàng rào đã được cắt đứt vừa đủ để cho phép một người chui qua, hay kể cả một bản sao rất giống con người như tôi. Vết cắt được ráp khít lại nhờ sức nặng của chiếc xe tải, nhờ thế nó sẽ không bị bung ra. Hẳn việc này mới được làm xong tối hôm nay, sau khi chiếc xe tải tới nơi.

Lời mời cuối cùng dành cho tôi.

Tôi chậm rãi lùi lại, cảm thấy một nụ cười “xin - chào” tự động lơ đãng đang leo lên mặt mình như một lớp hóa trang. Xin chào, ngài bảo vệ, chỉ tản bộ mấy bước thôi mà. Một buổi tối tuyệt vời để chặt chân tay ai đó, phải không nào? Tôi vui vẻ bước tới chỗ chiếc xe của mình, đưa mắt nhìn quanh, không tập trung vào thứ gì ngoài mặt trăng lơ lửng trên nước, huýt sáo một giai điệu hạnh phúc trong khi chui vào xe và lái đi. Dường như không ai có vẻ chú ý - ngoại trừ, tất nhiên rồi, bản đồng ca Hallelujah[54] trong đầu tôi. Tôi đưa xe vào một bãi để xe ngay gần văn phòng của con tàu viễn dương, có lẽ cách lối vào vào Thiên đường nhỏ nhắn tự tạo bằng tay chừng một trăm yard. Gần đó có vài chiếc xe nữa đậu rải rác. Sẽ chẳng có ai chú ý đến chiếc xe của tôi.

Nhưng khi tôi dừng xe, một chiếc xe khác cũng dừng lại ở chỗ để xe ngay cạnh tôi, một chiếc Chevy màu xanh sáng với một phụ nữ ngồi sau tay lái. Tôi ngồi im một lát. Cô ta cũng ngồi im. Tôi mở cửa xe chui ra ngoài.

Thám tử LaGuerta cũng làm tương tự.