“ Hết
đau chưa”_ hắn nhìn chân nó hỏi
“Cám
ơn”_ đó là câu mà nó có thể nói trong lúc này
“Tối
rồi, để tôi đưa cô về”_ hắn nói
“Tôi
sẽ gọi cho Alen”_ nó nói
“Bác
sĩ nói cô không nên đi giày cao gót nhiều quá đâu”
“Thích”_
nó lại trở về dáng vẻ lạnh lùng
“Đi!
Tôi đưa cô đến nơi này”
“Không
có giày”_ nó nhìn đôi giày bị hư
“Tôi
cõng cô, lên đi”
TẠI
SHOP GIÀY DÉP
“Cô
chọn đi”_ hắn chỉ vào những chiếc giày
Nó
không nói gì nhìn xung quanh chỉ vào đôi giày có chiếc đế cao khoảng 20 phân
“Tô
thích chiếc đó”_ nó nói
“Cô
đang đau mà còn mang giày cao gót nữa sao?”_ hắn nói
“Tôi
thích”_ nó
“Không
được”_ hắn nhìn xung quanh thấy đôi giày bata có màu đỏ nhìn rất đẹp
“Cô
ơi lấy cho tôi chiếc đó”__ hắn ra lệnh người bán hàng
Cô
NV lấy đôi giày xuống “Của quý khách đây”
“Cám
ơn”_ hắn nói rồi quay sang nó
“Đưa
chân cô đây”
“Không
thích”_nó nói
“Cô
lì quá”_ hắn nói rồi cầm đôi giày mang vào chân nó. Nó cố vùng vẫy nhưng cho dù
nó có học võ nhưng sao đấu lại với người học võ mà còn là nam nữa chứ. Nó để
yên hắn mang giày cho nó nhưng trong lòng có một chút vui khi thấy hắn quan tâm
mình. Hắn và nó bước đi trên con đường, thành phố Pari rất đẹp khác hẳn với Lon
Don, bỗng trời mưa
“Trời
mưa rồi”_ nó nói
“Cô
lên xe đi”_ hắn chỉ vào chiếc xe
“ Anh nghĩ tôi là ai?” _ nó chợt thay đổi 180 độ cười khinh bỉ nói.
Sau khi nó vừa nói thì 3 chiếc xe Limous cùng vài chiếc mô tô đậu thành
hàng ngay trước mặt hắn. Một tên vệ sĩ đưa cho nó đôi giày cao gót. Nó mang
xong ném trả hắn đôi giày rồi kiêu ngạo tiến về trước Limous đen bóng ở giữa.Nó
bỏ đi để lại hắn bơ vơ cùng tiếng vọng từ đôi giày cao gót.
Hắn đau khổ tay nắm thành nắm đấm, móng tay xuyên vào da thịt hắn đến bật
máu. Là hắn quá ảo tưởng, là hắn ngu ngốc mơ mộng, hắn đã nghĩ sẽ đưa nó về nhà
rồi hắn sẽ cho nó thấy tài năng tốc độ của hắn. Lúc đèn đỏ hắn dừng lại nó sẽ
mất đà ôm chầm hắn.
Và tim hắn sẽ ấm lên sau bao vết xước. Khoảng cách từ nó và hắn sẽ rút ngắn
lại. Nhưng hắn quá lầm. Sự ảo tưởng làm con người đau đớn đến vậy sao? Đúng lúc
đó trời đổ mưa. Mọi du khách đều vào cửa hàng, quán cafe hay rạp phim gần đó
trú mưa. Riêng hắn, hắn vẫn trơ trọi nhìn theo bóng chiếc xe cô đi mất hút cùng
những suy nghĩ của mình.
Khoảng cách giữa nó và hắn quá lớn. Nó và hắn mãi mãi tồn tại một bầu trời
xa vời như một trời một vực. Như hai thế giới không tưởng không thể với tới. Nó
là thiên kim của gia đình quyền quý, gia đình đứng thứ hai còn gia đình hắn thì
sao bằng gia đình nó. Nó tài giỏi được người khác ngưỡng mộ, còn hắn thì chỉ là
một tên bình thường như mọi người biết.
Từng cơn mưa
rào rào cùng tiếng gió, sấm như xé tan tim hắn. Sau cơn mưa trời lại sáng, vậy
sau khi tắm dội mưa xong, tim hắn có hết đau không?
Mọi người bắt
đầu bàn tán về hắn, trời mưa mà vẫn đứng như trời trồng, điên rồi phải không..
- Anh chàng
kia, bị điên hay sao mà không trú mưa đi - một cô gái bĩu môi nói.
- Kệ anh ta đi
. À mà khoan tôi thấy rất giống...
- Hả? Giống gì?
- Người bên cạnh tò mò hỏi
-Giống cái người được chọn làm nhà thiết kế của Dream
-Chắc không đâu, nhìn anh ta như vậy sao được chọn là nhà thiết lế của
Dream chứ
Chợt, một người vô cùng đẹp trai, cơ tay chân săn chắc, khỏe mạnh. Ánh mắt
hiện rõ tia lạnh lùng, độc ác che ô cho hắn. Đắng sau là 4 tên vệ sĩ khác.
Hắn nhếch môi bất cần
- Dù sao cũng ướt hết rồi.
- Theo tôi. – người đó lạnh nhạt lên tiếng.
- Tại sao tôi phải theo mấy người - hắn thách thức nói.
Người thanh niên quay đầu ra hiệu tên đàn em hành động Chỗ đông người dùng
vũ lực thì thật mấy cảnh tượng đại lộ nổi tiếng nhất thế giới. Tên đàn em bịt
miệng hắn, hắn vốn đã kiệt sức, chỉ một chút thuốc mê đã làm hắn ngất
đi.
Tên đàn em khác cõng hắn đưa đến cứ điểm. Người ngoài nhìn sẽ thấy giống là
người một nhà đang đưa người "điên" đứng giữa trời mưa lúc này về.
Ào... Ào *
Hai xô nước liên tiếp được dội vào người hắn. Hắn khẽ nhíu mày, cựa mình
xung ngó xung quanh. Nhìn lạ quá. Hắn chưa đến đấy bao giờ thì phải. Chống tay
giữ cân bằng, hắn quay người lại phía sau thấy một người thanh niên đang
khoanh tay, đứng dựa vào tường, mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Ánh trăng rọi vào khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc như bức tranh vẽ của
người phương Đông đầy huyền bí và vô cùng có hồn.Đột nhiên, mặt hắn tối sấm
lại.
Không thể phủ nhận vẻ đẹp đấy sức hút của người đó nhưng điều hắn muốn biết
là tại sao mình là ở đây và đây là đâu.
- Anh muốn gì? Đây là đâu? - Hắn giọng lạnh tanh hỏi.
- Devil – người đó không liếc hắn lấy một cái, mắt vẫn hướng ra ngoài
cửa sổ.
- Devil? Là ngôi nhà hoang Devil.
- Vậy anh muốn gì?
- Người như anh có gì để em ấy hài lòng? _người đó cười khinh bỉ, miệt thị nói.
- Hừ, tóm lại muốn gì nói nhanh đi. Tôi không có rảnh vs mấy người - Hắn
khó chịu trước thái độ của người đó nhưng không thể làm gì.
- Tránh xa Florence ra nếu ngươi không muốn tổn thương về cả thể xác lẫn
tinh thần -
Người đó giọng đều đều vang lên kèm theo đó là một sự đe dọa cùng ánh mắt
sắc nhọn hổ phách làm người nhìn vào đều phải phục tùng.
Nghe đến đây, máu trong người hắn sôi lên, hắn đứng phắt dậy phản bác mạnh
mẽ
- Anh là ai - Hắn nói giận như có vẻ phản bác nhưng thực chất là nỗi chua
xót từ trái tim hắn dâng lên.
-Harry William. Người sẽ lấy cô ấy”_ người đó nói
“Đính hôn. Cô ấy sẽ đính hôn sao?”_ hắn ngơ ngác
-Đúng, chúng tôi đã bàn chuyện đính hôn rồi nhưng tôi
không thích có ai đụng đến cô ấy_ Harry tức giận nói
-Tôi đâu có làm gì cô ấy?_ hắn nói
-Còn chối sao?_ Harry nói
-Tôi không hề đụng chạm cô ấy, cô ta có gì đâu để tôi
phải đụng, cô ta như ác quỷ vậy đo_ giọng hắn đầy căm tức
* Cạch *
Nhanh như chớp một họng súng chĩa thẳng vào thái dương của hắn
- Tôi không cho phép anh xúc phạm em ấy_Harry tức giận nói
- Sao không hôn người khác. Sao lại quan tâm em ấy? Ở Pari này thiếu người
cho anh quen sao? _Harry thả giọng nghi ngờ bao
trùm hắn.
Hắn không chịu được những lời nói như buộc tội này
- Anh nghĩ cô ta là gì mà tôi phải làm như thế? Hờ Tôi dù có yêu cô ta đến
say đến đắm cũng chẳng bao giờ phải gây dựng tốn thời gian thế đâu. Mong hiểu
cho. Tôi cũng chẳng muốn đụng đến cô ta làm gì? Mà anh cho người theo dõi chúng
tôi sao?
- Anh yêu Florence? _harry nhắm đúng
tim đen của hắn
Hắn thoáng giật mình rồi cũng cười nhạt nói:
- Là hiện tại. Còn tương lai thì không?
- Anh có gì để đảm bảo?
- Tôi chẳng có gì cả. Óc anh cũng thiên tài mà sao lại không nghĩ ra, tôi
chỉ là người bình thường mà thôi sao
xứng được với cô ấy (hắn che dấu thân phận hay thiệt đó)
-Tôi biết anh ở nhà biệt thự, anh phải là người giàu chứ_ Harry hỏi trúng
tim đen hắn lần 2
-Anh điều tra tôi_hắn hỏi
-Đúng_ Harry nói
-Nhà của bạn_ hắn nói
-Các anh đừng làm gì cả. Tôi thua. Từ nay không cần phải nhìn tôi bằng ánh
mắt đấy đâu. Tôi sẽ không dính dáng tới cô ta làm gì nữa. Tôi về_ Hắn tức giận
- Không tiễn. Hướng Đông Bắc_Harry lạnh lùng nói.
Hắn không nói gì, tiến thẳng ra cửa lấy chiếc xe mô tô của mình phóng mất
hút đi khỏi chỗ thối nát ấy. Nó chẳng hợp với hắn. Trời đã hết mưa, nhưng lòng
hắn vẫn chưa hết đau, nhớ về nó tim hắn bỗng quặn lại. Tự cười chế nhạo mình vì
một cô gái quen chưa bao lâu mà rung động. Hắn chẳng còn là hắn!
Lấy điện thoại, gọi điện cho lũ bạn đua xe. Chỉ có tốc độ mới làm hắn quên
đi tất cả.
Hắn nhấn ga chạy nhanh như xé gió, như muốn xé đi nỗi đau lẫn tức giận đang
ngự trị và xâm chiếm dần trái tim của hắn.