Edit: Spring13
La Tư lại mua mấy cái áo sơ mi hoa hòe, bị Giang Trạm nói móc vài lần cũng không đổi được sở thích với áo hoa hòe.
Cậu ta cắn kẹo que, xách theo túi to trở về, trên đường đi cậu ta nhận được điện thoại của Giang Trạm, anh dường như rất hấp tấp cũng không biết lại làm ra chuyện ngu xuẩn gì.
Cậu ta chạy tới nhà anh mới biết được nhà anh bị mất điện nước.
“…Anh không đóng tiền nên người ta ngừng là phải rồi!” La Tư đỡ trán, “Anh có lầm không hả! Anh ở nhân gian mấy năm rồi còn chưa biết.”
Giang Trạm chỉ vào bọt xà phòng trên người mình: “Vậy…giờ tôi làm sao đây?”
La Tư trợn mắt, chỉ cánh cửa: “Đến quán cà phê đi.” Từ khi mở quán cà phê, La Tư không ở phòng cho thuê mà luôn ở tại quán.
Giang Trạm quấn khăn tắm nửa thân dưới: “Chỉ, chỉ vậy đi qua hả?”
“Tùy anh.”
Giang Trạm do dự hồi lâu, mới nói: “Vậy cậu trở về đứng canh cửa, xác định không có ai thì hẵng gọi tôi.”
La Tư mở cửa chạy đi.
……
Chân mày Giang Trạm nhảy bần bật.
Sau một hồi, di động của anh vang lên một tiếng, La Tư gửi tin nhắn đến, nói lầu hai không có ai.
Giang Trạm lau tóc, bọt xà phòng đã khô.
Anh mở cửa phòng, trong nháy mắt xuất hiện tại lầu hai của quán cà phê ——
“A!”
Lộ Du Du từ lầu một đi lên, mới vừa đến đầu cầu thang lầu hai, cô gái liền nhìn thấy Giang Trạm gần như lõa lồ, sắc mặt Lộ Du Du đỏ bừng la lên một tiếng rồi xoay người xuống lầu.
La Tư nghe tiếng tháo kính râm xuống, nhoài trên tay vịn đầu cầu thang lầu một, nhìn Lộ Du Du lao xuống.
“Ơ, sao vậy?”
Lộ Du Du úp mở hồi lâu cũng không nói ra được gì, chỉ là chỉ trên lầu.
La Tư bỗng nhiên hiểu được, vỗ trán nói: “À, không sao, ma —— ông chủ lúc đang tắm đột nhiên mất nước, không sao không sao, anh ta chẳng ngại đâu.”
Lộ Du Du đỏ mặt.
Đây không phải là chuyện ngại hay không ngại…
Lúc Giang Trạm tắm rửa anh lại phát hiện ra điểm không hợp, anh quên lấy quần áo sang.
Có tắm rửa cũng phiền phức.
Anh mở cửa phòng tắm về đến nhà thay quần áo.
Hôm nay có nhiệm vụ, anh phải mặc đồng phục của nhân viên địa ngục, màu đen thuần khó coi, áo sơ mi cũng màu đen, thật là đen đến địa ngục.
Làn da màu nâu nhạt tối hơn bởi màu đen.
Anh soi gương, lấy cây cài màu đỏ đen trong tủ kính kẹp vào cà vạt.
Ánh mắt từ từ nhìn lên, anh nhìn chính mình trong gương, đây mới là anh, là anh từ đầu đến cuối, hoặc là nói là anh sau khi chịu thua cho địa ngục.
Anh bỗng nhiên nhớ tới ——
Giang Yên thích mặc quần áo màu đen, giống như…giống như ai đó.
Có một lần anh hỏi, Giang Yên tiết lộ màu đen trên chiến trường, bị thương đổ máu quân địch sẽ không nhìn thấy.
Màu đen là màu sắc tự vệ của bọn họ, là màu sắc tự vệ mà bọn họ có thể túy ý đại khai sát giới trên chiến trường.
Giang Trạm cầm lấy di động, điều chỉnh sang chế độ im lặng.
Trong phần thông báo của di động nhảy ra một tin mới, anh trực tiếp xóa bỏ.
Mười một giờ tối, Giang Trạm và La Tư cùng xuất phát tới tòa nhà văn phòng của khu vực.
Vào thời gian này đường phố vắng vẻ đã không còn ai, người nên đi ngủ đã ngủ rồi, ánh đèn muôn nhà trên con đường này tắt đi phân nửa.
Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng mèo con thỉnh thoảng kêu lên, còn có lá cây kêu xào xạc bởi cơn gió.
Tới chỗ không đèn, La Tư tháo kính râm ra cất lại.
Cậu ta hơi lo lắng, lẩm bẩm: “Nhiệm vụ lần này không biết là cái gì.”
Giang Trạm ngẩng đầu lên.
Ánh trăng đêm nay là nửa vòng tròn.
Trong tòa nhà văn phòng của Tạ Vân Nhiên, bên ngoài thoạt nhìn bình thường, bên trong ngược lại trang hoàng cực kỳ xa xỉ, theo phong cách hiện đại, ngọn đèn chiếu rọi đặc biệt sáng sủa, đầy đủ mọi thiết bị công nghệ thông minh.
La Tư vừa vào cửa đã nhỏ giọng kêu lên một tiếng: “Wow, trưởng khu Tạ thật lợi hại, lúc trước tôi ở bên khu Hồ Nam cũng chưa từng thấy tòa nhà văn phòng đầy công nghệ thông minh như thế này.”
Giang Trạm không biết nhiều về công nghệ thông minh, cho nên còn phải do La Tư dạy cho anh.
“Đứng lên chừng mười giây là được, đây là máy kiểm tra xác định anh tới từ địa ngục.” La Tư nhỏ giọng nói.
A May cũng qua đây, không chỉ cô ta còn có người khác cũng sang đây.
La Tư đi theo phía sau Giang Trạm, nói: “Anh chắc là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này.
Nhiệm vụ thực ra là lệnh truy nã, có nhân viên địa ngục phạm vào lỗi lớn…” Cậu ta trầm tư, khi đang suy nghĩ nên phải giải thích thế nào thì A May sáp lại gần, vỗ mạnh một cái trên người La Tư, làm cậu ta hết hồn.
Cô ta nói, “Giang Trạm, anh còn nhớ người phụ nữ hồi trước bắt anh vào không.”
Giang Trạm xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, nghe vậy vẻ mặt anh hơi ngớ ra.
Anh nhìn hình xăm trên ngón trỏ, anh nhớ rõ người phụ nữ kia cũng có hình xăm, nhưng không nhớ là hình gì.
Sắc mặt anh u ám bước qua bậc cửa, giẫm trên tấm thảm dài nhìn hành lang thật dài.
A May nhìn anh một cái, hừ cười: “Cô ta chính là tội phạm bị truy nã hàng đầu của địa ngục, mãi cho đến giờ vẫn không ai tìm được cô ta, cô ta thật giống như bốc hơi khỏi nhân gian, anh nói xem…” A May đứng khoanh tay, nhìn một đầu khác của hành lang, Tạ Vân Nhiên mặc đồng phục màu đen dẫn theo thủ hạ của mình đi tới, “Cô ta có lẽ nào đã chết rồi không?”
Giang Trạm không nghĩ tới khả năng này: “Cô ta không dễ dàng chết như vậy.”Anh phủi ống tay áo, nắm lấy nút cài tay áo, dùng sức quá độ bất cẩn kéo nút ra.
Anh quay người qua lạnh lùng nhìn A May, bỗng nhiên cười, “Cô ta chết rồi thì tôi giết ai?”
La Tư nhắm mắt lại, coi như mình chưa nghe được gì.
Trời ơi đây là thời đại nào rồi, còn giết tới giết lui, cả hai người cổ hủ này, cậu ta không nghe gì hết, không nghe thấy, coi như con rùa niệm kinh.
Bước chân Giang Trạm vững chãi, anh đi qua bên người A May không hề dừng lại.
Tạ Vân Nhiên đẩy ra cửa chính phòng hội nghị, cô ta thoáng thấy Giang Trạm, dừng chân liếc mắt nhìn anh.
Giang Trạm vào phòng trước tiên.
Tạ Vân Nhiên nhìn anh, từ trong túi quần lấy ra một tờ giấy cho anh.
Giang Trạm sửng sốt, ánh mắt cảnh giác: “Cô làm gì đó?”
“Anh mua thuốc ở tiệm thuốc công ty địa ngục?”
“Ừ.”
“Ông chủ tiệm thuốc lừa anh, tính cho anh thêm năm ngàn.
Anh gọi số này liên lạc đi.”
Giang Trạm im lặng vài giây, không nhịn được chửi rủa, giật mạnh tờ giấy trong tay Tạ Vân Nhiên.
Người đứng sau Tạ Vân Nhiên dùng ánh mắt quái lạ nhìn chằm chằm Giang Trạm, một hồi lâu mới dời tầm mắt.
Từng người còn lại tiến vào phòng.
Tạ Vân Nhiên đi thẳng vào vấn đề chính, trên màn hình trong phòng hội nghị xuất hiện vài tấm ảnh.
“Long Nghiên, ba năm trước đây vi phạm điều luật bảy trăm hai mươi ba của địa ngục.”
Mọi người đều kinh sợ.
Điều bảy trăm hai mươi ba? ……Đó không phải là giết nhân loại sao?
Đó chính là tội chết.
Bọn họ là những người đã chết, ở trong công ty địa ngục so với nhân loại mà nói bọn họ không có giá trị, không, nói đúng ra mặc dù có giá trị cũng thua kém nhân loại trân quý.
“Mấy ngày qua, tại nhân gian đã xảy ra một sự kiện, tội mà Long Nghiên đã phạm ở nhân gian gần đây bị đào bới ra lần nữa, theo sự điều tra của công ty, Long Nghiên có khả năng sẽ xuất hiện.” Sắc mặt Tạ Vân Nhiên nghiêm nghị, “Cô ta sẽ xuất hiện với thân phận người phàm.”
Trong phòng chợt xôn xao ——
Tạ Vân Nhiên giơ tay lên, bên trong lập tức yên tĩnh trở lại.
“Đến lúc đó tư liệu về Long Nghiên sẽ thông qua tin nhắn gửi đến di động của các người.
Hiện tại cứ vậy thôi, tan họp.”
Từng người rời khỏi tòa lầu văn phòng.
A May đi theo Giang Trạm và La Tư rời khỏi.
Cô ta vừa châm điếu thuốc vừa híp mắt cười.
La Tư cách cô ta rất xa hỏi: “Cô cười cái gì?”
A May quay sang, liếc mắt nhìn Giang Trạm không có biểu cảm, cười nói: “Cười Long Nghiên đó.”
“Cái này có gì buồn cười chứ.”
A May vươn tay gõ đầu La Tư: “Đồ ngốc, cậu còn chưa hiểu được lời Tạ Vân Nhiên vừa nói là gì phải không? Cô ta sẽ xuất hiện với thân phận người phàm, không hiểu sao?” A May cười nham hiểm, “Long Nghiên không biết dùng cách gì xóa bỏ hình xăm địa ngục, các ma quỷ địa ngục không một ai tìm được cô ta, cô ta giết nhân loại… Xem ra, ba năm nay cô ta thay thân phận người phàm để sinh sống, wow, lợi hại thật, sao tôi không nghĩ tới chiêu này nhỉ ——”
“Sau khi tìm được thì sao?” Giang Trạm nhìn bóng đêm trước mặt hỏi.
A May lộ ra ánh mắt đau buồn: “Giết người, anh cho rằng địa ngục còn có quyền hạn cai quả cô ta ư? Tìm được người rồi sẽ giao thẳng cho thiên đường.”
“Thiên đường thật sự tồn tại hả?” La Tư hỏi.
“Thiên thần ở khắp mọi nơi, một khi nhóm ma quỷ vi phạm, bọn họ sẽ đi ra ——” A May giương nanh múa vuốt với La Tư, “Ăn cậu!”
La Tư nhát gan, thực sự bị cô ta dọa.
A May cười ha ha: “Hù cậu thôi.”
Giang Trạm nhất thời không nói gì.
A May biết anh suy nghĩ cái gì, cô ta huých vào bờ vai anh, nói: “Giết người phạm pháp, nên biết rõ sẽ có một ngày như vậy.”
La Tư thấp giọng nói: “Tôi thực sự không hiểu, đã chết một lần rồi nên biết làm người không dễ dàng, làm con người mệt vậy tại sao còn muốn đội lốt loài người để sống chứ.”
A May cười thần bí: “Cậu là một thằng nhãi thì biết gì, làm người rất vui vẻ, yêu đương cũng là cuộc sống.”
La Tư đỏ mặt, cậu ta cách A May thật xa, không nói chuyện với cô ta nữa.
Ở trong mắt cậu ta A May là một cao thủ tình trường, chẳng hề biết xấu hổ, khi nhìn thấy cô ta dẫn theo đàn ông, nhiều lần nhìn thấy bọn họ thân mật trước mặt người khác, khiến người ta đỏ mặt.
La Tư nhận được tin nhắn, cũng thấy được ứng dụng mạng xã hội nhảy ra tin đầu đề, bấm vào đọc sơ qua một lần, nhìn thấy một khuôn mặt không bị làm mờ, cậu ta vội gọi lại Giang Trạm.
“Ma vương.”
Giang Trạm quay đầu lại, La Tư đưa di động cho anh xem, A May cũng sáp lại.
Giang Trạm đưa lại di động rồi tức thì biến mất trong bóng đêm.
A May nhìn bóng đêm vô tận, dường như hơi đăm chiêu, cô ta ngáp một cái rồi gõ đầu La Tư, nói: “Coi chừng ma vương nhà cậu đi, Tạ Vân Nhiên hẳn là mỗi ngày đều chờ cậu báo cáo đấy.”
La Tư không nói gì.
“Còn nữa, đừng nói dối, Tạ Vân Nhiên có tai mắt khắp nơi, anh ta làm cái gì Tạ Vân Nhiên đều biết hết, tương tự, cậu làm gì cô ta cũng sẽ biết.”
La Tư nhất thời hoảng hốt, A May vỗ vai cậu ta.
Cậu ta nói: “Tôi biết rồi.”
Bóng đêm đến điểm cuối.
Đã qua hừng đông, chờ một lúc trời sẽ sáng lên.
Mọi người gần như quên mất vụ án của Hạ Văn.
Chính nghĩa không bao giờ thiếu, nhưng chỉ thiếu chân tướng.
Trên mạng đều mắng chửi Triệu Kim Hạ, có người tiết lộ địa chỉ công ty luật của cô, nhưng cuối cùng chẳng người nào tới.
Triệu Kim Hạ dùng tiền mời mấy người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa vào dưới lầu công ty.
Thần giữ cửa ở đó, mặc cho ai thấy cũng không dám tiến vào, ngoại trừ nam sinh to gan hiếm có, cơ mà dù sao cũng đã chi tiền, ít nhất sức chiến đấu cũng có giá trị.
Bởi vậy, trên mạng càng mắng dữ dội hơn.
Vụ án của Lâm Nhất Thiên vào ba năm trước chấn động cỡ nào, hiện tại mắng Triệu Kim Hạ còn dữ hơn.
Sau khi Lệ Liệt biết chuyện, anh ta chẳng những không lo lắng cho Triệu Kim Hạ, không cảm thấy giận dữ bất bình, ngược lại nửa đêm cả người mang theo mùi rượu qua đây cười cô: “Luật sư Triệu quả nhiên là yêu tiền như mạng, tôi còn tưởng rằng lời đồn bên ngoài không có độ tin cậy chứ.”
Cổ Dụ Thành đẩy cửa từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Lệ Liệt sắc mặt anh ta chẳng vui vẻ gì.
Anh ta vừa bưng cà phê latte mới mua đặt trong tay Triệu Kim Hạ, vừa đưa nước nóng cho Lệ Liệt.
Lệ Liệt cười nhạo: “Này Triệu Kim Hạ, con người cô keo kiệt thế sao?”
Triệu Kim Hạ nhìn Cổ Dụ Thành, rồi nói với Lệ Liệt: “Nghèo rồi.”
“Cô nghèo? Ồ, vậy cô còn uống cà phê?” Lệ Liệt thổi hơi cốc nước nóng, hơi nóng chầm chậm quanh quẩn trước mũi.
Triệu Kim Hạ ném con quay trong tay, xoay ghế qua đối diện Lệ Liệt: “Anh tới đây có chuyện gì?”
Lệ Liệt uống một ngụm nước nóng, rồi đặt cái cốc sang bên cạnh.
“Tôi đến để thúc giục cô, hiện tại bên ngoài ồn ào đến mức khó coi.”
“Này!” Cổ Dụ Thành trợn mắt trừng Lệ Liệt, “Anh nói thúc giục thì thúc giục hả? Chuyện phiền phức ném cho ——”
“Tôi sẽ mau chóng.” Triệu Kim Hạ đứng dậy ngắt lời Cổ Dụ Thành, cô cầm cây gậy dựng bên cạnh bàn, “Cậu Lệ, nếu không có chuyện gì xin anh đừng tùy tiện đến chỗ tôi, anh cũng nói bên ngoài ồn ào khó coi, tôi không muốn lại xảy ra cái gì khác càng khó coi hơn.”
Lệ Liệt im lặng nhìn Triệu Kim Hạ, một lát sau anh ta cười cười rời khỏi công ty luật.
Bởi vì hiệu ứng truyền thông trên mạng, chuyện Lâm Nhất Thiên được xúc tiến, Triệu Kim Hạ không có phản ứng gì đối với chuyện này.
Cổ Dụ Thành rất lo lắng cho cô, không riêng gì anh ta những người khác cũng rất lo lắng.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Kim Hạ luôn tăng ca, không có thời gian trở về, Cổ Dụ Thành không khuyên được, cũng không thể khuyên, chuyện trên mạng càng nghiêm trọng cũng có nghĩa vụ án này cần phải cư xử nghiêm túc, sai một bước thì sẽ sai tất cả.
Điều anh ta có thể làm là giúp cô.
Sau khi Cổ Dụ Thành rời khỏi, Triệu Kim Hạ không nhẫn nại nữa, cô ném cây bút kim loại trong tay.
Cô nửa nằm trên bàn, qua một hồi lâu, cô mới phát giác điểm bất thường —— cây bút ném ra lại không nghe được âm thanh.
Cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người đàn ông quăng bút vào ống đựng như là ném mũi tên —— “Ha! Trúng rồi!” Người đàn ông đứng trước cái bàn của cô, cười với cô..