Edit: Spring13
Lệ Liệt trở về, sắc mặt trầm trọng: “Luật sư Triệu, tôi còn có việc.
Chuyện tư liệu ngày mai tôi sẽ sai người giao cho cô.”
“Cám ơn.”
Lệ Liệt có việc gấp, cũng không quên bảo Triệu Kim Hạ tính tiền, cô hừ cười.
Lệ Liệt thấy cô cụp mắt cười nhẹ, anh ta không nhịn được, vươn tay ra dùng mu bàn tay chạm vào má cô: “Gầy quá…lần sau tôi mời.”
Sắc mặt Triệu Kim Hạ cứng đờ, cô không nói gì chỉ cảm thấy chỗ đó trên làn da giống như đầy sâu, khó chịu đến cực điểm.
Lệ Liệt rời khỏi.
Triệu Kim Hạ lục lọi túi xách hồi lâu cũng không tìm được khăn giấy ướt mình muốn dùng, chỉ đành gọi người thanh toán tiền.
Cô đứng dậy rời khỏi.
Giang Trạm lướt qua khóe mắt nhìn bóng lưng người phụ nữ rời đi, nhưng chỉ phút chốc thôi, ánh mắt anh lại trở về người khách hàng trước mặt.
Người phụ nữ thu lại ý cười.
“Cô Liên Kiều, nội dung giao dịch cụ thể không thích hợp làm ở chỗ này, chúng ta đi tới nơi khác.”
Người phụ nữ cảnh giác nhìn anh: “Nơi nào?”
“Quán cà phê.”
Liên Kiều lo lắng, muốn gọi điện thoại tìm người đi cùng, ai ngờ anh nói: “Cô Liên Kiều, chi tiết về vụ giao dịch của chúng ta không thể có người thứ ba biết được, nếu không giao dịch sẽ kết thúc, mà cô cũng phải trả một cái giá rất lớn.”
Liên Kiều buông di động, hỏi lần nữa: “Anh thực sự có thể thỏa mãn cho tôi?”
Giang Trạm nhìn hình xăm trên ngón trỏ của mình, âm thanh không nhẹ không nặng: “Cô có thể lựa chọn không tin tôi.”
Liên Kiều thấy sắc mặt không vui của anh, vội nói: “Tôi tin, tôi tin anh, chỉ cần anh có thể giúp tôi, cái gì cũng dễ nói.”
Giang Trạm đứng dậy: “Đi thôi.”
Hai người rời khỏi nhà hàng, đi một lúc rồi dừng lại, đến nơi không có máy quay đẩy ra một cánh cửa tiến vào.
Ban nãy cảnh vật xung quanh vẫn còn tối đen, bây giờ lập tức bừng sáng, xung quanh còn có hương vị ngọt ngào đậm đặc.
Liên Kiều mở mắt nhìn, cô ta kinh ngạc tán thán.
“Bây giờ tôi tin anh một trăm phần trăm rồi.”
Giang Trạm bảo La Tư đem hợp đồng qua.
Liên Kiều là một cô gái nhà giàu, sau khi gia đình phá sản, cô ta tự mình gầy dựng sự nghiệp, ban đầu dựa vào mối quan hệ rộng làm việc rất thuận lợi, nhưng bởi vì cô ta xinh đẹp cũng quá nguy hiểm mối quan hệ rộng không còn đáng tin cậy nữa, bọn họ ra giá giúp đỡ, ngược lại Liên Kiều cũng phải đưa ra một số thứ, cơ thể dưới vẻ đẹp của cô ta.
Sự cám dỗ của tiền tài, Liên Kiều đã trao ra rất nhiều thứ.
Hiện tại, Liên Kiều nghĩ cô ta có thể không cần nhiều tiền, không cần xinh đẹp, nhưng cô ta muốn có một người đàn ông yêu mình thật lòng —— thiếu tình yêu, muốn tình yêu, đây là dục vọng của cô ta.
Theo hợp đồng của công ty địa ngục, dục vọng của Liên Kiều phải trả giá bằng sắc đẹp của cô ta.
Sắc đẹp có thể lưu hành ở công ty địa ngục, nhưng phải chờ đến khi chủ nhân của sắc đẹp đó chết đi mới có thể lưu hành, có thể chuyển giao dịch với người khác —— trên đời này còn tồn tại rất nhiều người có khiếm khuyết trên khuôn mặt hoặc là không hài lòng với diện mạo của mình, bọn họ có dục vọng rất lớn đối với sắc đẹp.
Sắc đẹp là một thứ đáng giá.
La Tư mang hợp đồng tới.
Giang Trạm hơi tựa vào ghế êm, đôi mắt phản chiếu ánh nến xinh đẹp.
Đêm khuya trong quán cà phê đã không còn ai, chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ cùng với nhiều ánh nến thắp sáng trên bàn, mang theo mùi hương say mê.
Có lẽ anh ở địa ngục quá lâu, mùi mục nát ở đó thấm vào máu thịt linh hồn, làm thế nào cũng không thể xua tan để đến nhân gian, anh biết được nước hoa từ khách hàng nữ, gần như chủ động đi tìm hiểu mọi thứ về nước hoa, và trở thành người say mê nước hoa.
“Cô hãy đọc kỹ, nếu có gì thắc mắc xin cứ nói.”
Hợp đồng là do cục quản lý linh hồn cấp cho, điều lệ viết trên đó rất rõ ràng trực tiếp, hiếm khi có người đưa ra thắc mắc, vả lại người bên ngoài xem ra phía có lợi đều là nhân loại.
“Cho nên, mười tám năm sau, linh hồn của tôi…” Liên Kiều tính toán trong lòng, hiện tại cô ta đã ba mươi hai tuổi, mười tám năm sau là năm mươi tuổi, phải chấm dứt sinh mệnh vào năm mươi tuổi à.
“Sắc đẹp có thời hạn sử dụng, khuôn mặt của cô tốt nhất đừng vượt qua năm mươi tuổi, nếu không sẽ không còn tươi mới.”
Liên Kiều sờ mặt mình, sau khi suy nghĩ vài giây cô ta lấy ra chiếc gương trong túi, nhìn tỉ mỉ khuôn mặt mình.
Giang Trạm nhìn thấy cô ta ngẩn ngơ, anh nói tiếp: “Mười tám năm sau, khuôn mặt của cô vẫn sẽ giữ nguyên trạng thái của hiện tại, đối với cô mà nói đây là một vụ giao dịch rất có lời.”
“Nhưng…” Liên Kiều sờ lông mi của mình, “Nhưng chỉ có mười tám năm thôi.”
“Nội trong mười tám năm, cô sẽ có một người đàn ông yêu cô thật lòng, đối xử tốt với cô.” Âm thanh Giang Trạm nhẹ nhàng, tại bầu không khí thế này có chút chiều hướng mê hoặc người khác.
“Thật sao?”
“Trong việc giao dịch, tôi không làm chuyện lừa dối khách hàng.”
Liên Kiều động lòng rồi.
Cô ta rất khát vọng có người yêu mình, cô ta đã trải qua rất nhiều chuyện tệ hại, không người đau cho mình, không người yêu mình, mọi người đều muốn lấy đồ từ trên người cô ta, sau khi phá sản người nhà cũng bòn rút tiền bạc của cô ta, đàn ông muốn nếm thử tình dục trên người cô ta ngoài miệng lời ngon tiếng ngọt, nhưng rốt cuộc vẫn là khẩu Phật tâm xà.
Cô ta khổ sở, hết sức đau đớn, mỗi ngày đều hoang mang khát vọng tình yêu, đánh mất, tổn thương, cuối cùng cô ta không còn cách nào nữa.
Cho đến khi Giang Trạm xuất hiện trước mặt cô ta, nói ra tâm nguyện của cô ta, vì thế cô ta không lựa chọn, không phải lựa chọn, cô ta muốn thử xem tình yêu mà mình khát khao lỡ như là thật thì sao? Hiện giờ sự thật nằm ngay trước mắt, cô ta tin, thứ cô ta muốn gần trong gang tấc, nhưng cô ta lại hơi luyến tiếc sắc đẹp của mình, cũng sợ hãi mười tám năm… Dù sao mười tám năm quá ngắn đi.
Cô ta cầu xin: “Có thể…có thể cho tôi thêm chút thời gian không? Mười tám năm ngắn quá.”
Cô ta rốt cuộc vẫn chưa thỏa mãn.
Nhưng ác ma là ác ma, anh không thể vì nhân loại vi phạm phép tắc của địa ngục, nếu không anh phải trở về địa ngục, bị giam giữ lần nữa, anh không muốn, anh còn muốn chạy dưới ánh mặt trời, anh muốn sống trong ánh mặt trời, anh muốn ngắm sao, muốn nằm dưới ánh trăng hưởng thụ vẻ đẹp của nhân gian ——
“Không được.” Anh lạnh lùng từ chối.
La Tư ở bên cạnh không nói gì lắc đầu.
Người phàm luôn như vậy, muốn tham lam một chút, bọn họ không biết ác ma tiến hành giao dịch với mình, bản thân ma quỷ cũng có tội nghiệt dục vọng, bọn họ đầu hàng bởi sự quản chế của địa ngục, càng đầu hàng dục vọng của bản thân.
Liên Kiều không nói ra lời, cô ta đang do dự, đang đau khổ, đang lựa chọn.
Ở trong mắt Giang Trạm, cho dù cô ta làm gì, lựa chọn cuối cùng đều là chịu khuất phục.
Cô ta phải chịu trách nhiệm cho dục vọng của mình.
Liên Kiều rất muốn được người khác yêu, vậy nên sau khi đấu tranh trong lòng, cô ta lựa chọn ký tên trên bản hợp đồng, in lên dấu tay của mình.
Mười tám năm, cô ta phải quý trọng mười tám năm này.
“Đây là một cuộc giao dịch bí mật, một khi cô tiết lộ ra ngoài hợp đồng sẽ chấm dứt trước thời hạn, cô hiểu chứ?”
Liên Kiều đỏ mắt gật đầu.
Cất lại bản hợp đồng, Giang Trạm tiễn cô ta ra khỏi quán cà phê.
Trên đường đi, Liên Kiều nhỏ giọng nói cảm ơn.
Giang Trạm cười cô ta: “Tôi và cô giao dịch với nhau đều theo nhu cầu riêng, không cần phải nói cảm ơn.”
Đêm đã khuya, thành phố đầy màu sắc lung linh này sẽ không ngủ.
Giang Trạm đẩy ra một cánh cửa đưa cô ta về nhà.
Liên Kiều cười đùa với anh: “Phục vụ thật sự rất chu đáo.”
“Tôi rất vinh hạnh được phục vụ cho cô.”
Đèn cửa sáng lên, ác ma biến mất.
Liên Kiều liếc mắt nhìn lại, chỉ có đêm tối.
Nhưng ngày mai là một ngày mới, cô ta sẽ có người mình yêu, người đó cũng yêu cô ta, cô ta hy vọng mình sẽ không đau khổ tổn thương vì tình yêu mà mình khao khát nữa.
Trong con hẻm mờ tối, anh đi vào thang máy.
A May cũng ở bên trong, cô ta đang một mình thưởng thức móng tay mình mới làm.
Cô ta nhìn thấy Giang Trạm, vươn ra bàn tay mảnh mai xinh đẹp của mình, khoe khoang trước mặt anh: “Đẹp không?”
Trong thang máy cũng có mùi thối nát không thể xua tan.
Anh im lặng nhìn tay A May: “Trước đây cô rất khổ ư?”
Sắc mặt A May cứng đờ, giận dữ: “Anh làm gì hả? Muốn đánh nhau phải không?”
Giang Trạm cầm tay cô ta, vuốt ve vết sẹo thật dài trong lòng bàn tay: “Tôi đã gặp rất nhiều ma quỷ, trên người bọn họ đều có vết thương, như là ký ức —— cô có ký ức của quá khứ không?”
A May chớp mắt, cười với anh: “Này, đại ma vương, lẽ nào anh nhớ ra chuyện quá khứ rồi ư?”
“Không nhiều lắm.” Giang Trạm hơi thẫn thờ.
Rõ ràng trôi qua thời gian dài như vậy cũng chỉ nhớ được chút ít, Giang Yên nằm trong số ít đó, những ký ức ấy khiến anh khó chịu, nhưng chúng cũng khiến anh vui mừng vì mình có quá khứ.
A May nói: “Anh đừng cố nhớ lại chuyện quá khứ, dù sao anh chính là nhân vật của ngàn năm trước, khi đó bệnh dịch tả không ngừng, tôi khuyên anh đừng có nhớ, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp.”
“Cô biết về tôi à?”
“Không.” A May vội vàng rút tay mình về, “Anh là một truyền thuyết ở địa ngục, giết người như rơm rạ, không có nhân tính, đúng rồi, còn có người nói ngay cả phụ nữ anh cũng không buông tha.
Bằng không, anh cho rằng xưng hô ma vương của mình làm thế nào có được chứ?”
Giang Trạm dựa vào vách thang máy trầm tư: “Hóa ra trước kia tôi xấu xa như vậy ư?” Anh liếc nhìn A May, “Thế tại sao cô không sợ tôi?”
A May cho anh xem vết sẹo trong lòng bàn tay, nói: “Tôi là người thời Đường, là thích khách giết hại rất nhiều người, có điều…” Cô ta tươi cười thản nhiên, “Giết người cũng không dễ chịu, tôi nghĩ chắc anh cũng vậy.
Giờ phút này chúng ta đều đã là cô hồn dã quỷ, có gì phải sợ chứ?” Vừa dứt lời, cô ta lập tức chuyển đề tài, “Bàn xong vụ giao dịch mới rồi à?”
“Ừm.”
Thang máy mau chóng đi xuống, không biết qua bao lâu còn chưa tới dưới cùng.
Đèn thang máy chợt sáng chợt tối, suýt nữa muốn lòa con mắt.
A May không nhịn được mắng chửi, tới tầng dưới chót, nhân viên tu sửa thang máy trừng mắt nhìn A May, cô ta cố ý hướng về phía người ta hừ một tiếng.
Hai người mang theo bản hợp đồng đến cục quản lý linh hồn.
Dọc đường đi không còn mùi hương nhân gian, mùi mục nát cổ xưa trong địa ngục vĩnh viễn không tan đi.
“Giang Trạm, anh có nghe khách hàng của mình kể chuyện xưa không?” A May đi bên cạnh anh, cười tủm tỉm hỏi anh.
Giang Trạm lắc đầu, “Chỉ xem tư liệu về bọn họ là đủ rồi.”
A May nhoẻn miệng cười: “Giang Trạm, thời gian không có điểm cuối, anh nhất định phải tìm chút chuyện thú vị để giết thời gian, bằng không anh sẽ chán nhân gian đó.”
Giang Trạm liếc nhìn cô ta, nhướng mày cười nhạo: “Cô sẽ chán chứ?”
“Nhân gian chính là sàn diễn tình yêu của tôi, sao ngán được chớ.” Khi còn sống ở thời Đường phồn hoa thịnh thế, cô ta đã yêu sai người, trở thành cô hồn dã quỷ có thể phóng túng yêu người khác, thật không biết là may mắn hay là xót xa.
Hai người nhanh chóng đi tới cục quản lý linh hồn.
Bọn họ nộp lên bản hợp đồng, sau khi xác nhận đã nhập vào dữ liệu hai người cùng nhau rời khỏi.
Giang Trạm đứng trên nóc tòa nhà, nhìn thành phố đầy màu sắc lấp lánh này, cảm nhận được mưa bụi nhỏ bé trong cơn gió.
Sắp đổ mưa rồi.
Quần áo của Triệu Kim Hạ phơi ở ban công còn chưa lấy vào, chúng bay phất phới trong gió mà cô còn chưa trở về.
Anh vươn tay ra, giọt mưa rơi vào tay anh liền yếu ớt tan đi không có hình dạng.
Khi Triệu Kim Hạ trở về muốn lấy quần áo thì phát hiện quần áo đều đã lấy vào rồi, chồng chất một đống hỗn độn trên sô pha.
Cô chống gậy đi qua, ngồi trên sô pha nhìn đống quần áo này.
Cơn mưa to chợt đến thành phố này, ngay sau đó chính là tiếng sấm sét.
Cô ghét có người không mời tự đến, trong nhà có thêm một người, làm sao cô không biết chứ?
“Ra đây!”
Ác ma trốn ở chỗ tối, nghe được lời cô lập tức đi ra.
Trên người cô có mùi rượu thoang thoảng, có chút dễ ngửi.
Anh đứng phía sau cô, cách một lớp sô pha.
Giang Trạm nói: “Đêm nay cô uống rượu.”
Triệu Kim Hạ xoay người qua nhìn anh, chờ câu sau của anh.
“Dục vọng của người đàn ông kia rất bẩn thỉu.”.