Devil Cry Dragon Advanture

Chương 17: C17: 16. Kết Thúc Buổi Lễ - Ngày Khởi Hành Đã Tới!




Bữa tiệc vẫn diễn ra như dự kiến của nhà Wenry nhưng có vài điều mà gia chủ lại không ngờ tới là con gái út của họ - Linsei, đứa con gái yêu kiều xinh đẹp mà chủ gia tộc yêu thương nhất và cô có một người anh trai mắc chứng bệnh siscon siêu nặng lại ôm chằm lấy tôi.

Ừm thì sau đó thì cả hai cha con nhà kia trừng mắt nhìn mà chả dám động địa gì, thấy thế nên tôi cũng muốn chọc họ một chút bằng cách ôm lại và xoa đầu em ấy.

Thật sự tôi cảm thấy buồn cười khi mà nhìn bản mặt hai cha con đó, tức giận, phẫn nộ và tuyệt vọng. Họ chả dám làm gì tôi cả, tôi cảm thấy vui vờ lờ.

Nhưng trò đùa tới đây cũng nên chấm dứt vì Marie phía sau tôi dường như đã bị rò rỉ sát khí. Cô ấy bây giờ trông rất khó gần với lượng sát khí xung quanh cơ thể như thế. Vẫn là nên dừng lại và tập trung vào bữa tiệc cái đã.

-"E hèm! Linsei, đến đây nào."

-"Hai!"

Linsei sau khi buôn tôi ra thì từng bước chậm rãi đi đến chỗ của hai cha con nhà Atofci, em ấy bây giờ khác hoàn toàn lúc nãy, giống như một quý cô trưởng thành so với độ tuổi của mình.

-"Um, cậu là Yuuji phải không? Chủ cửa hàng bánh ngọt Marie?"- cha của Linsei bắt chuyện với tôi.

-"Là tôi, không biết ngài đây có chuyện gì? "

Tôi đáp lời và nhìn trên khuôn mặt của ông ta tôi thấy được lão đang tính toán thứ gì đó.

-"Con gái ta có vẻ rất thích bánh mà cửa hàng của cậu làm ra cho nên ta có một yêu cầu. "-

-"Ngài cứ nói, tôi sẽ xem xét lại. "

-"Tên kia!! Ngươi nên hân hạnh mới phải --"- Venky đột nhiên quát tháo, cậu ta là một kẻ khá rắc rối nhỉ?

-"Venky!!!"-Ông cũng không thể để yên liền la mắng đứa con trai của mình và khiến Venky buộc phải im lặng.

-"...."-

-" Xin thứ lỗi vì điều vừa này, việc mà ta yêu cầu chính là muốn cậu trở thành đầu bếp riêng của con gái ta."-

-"Xin thứ lỗi, việc này thì tôi nghĩ mình sẽ không đồng ý "

-"Rất tốt thế thì.......Cái gì????"-Lão có vẻ rất sốc, dường như lão tưởng là tôi sẽ đồng ý cái rụp nhưng nài ngờ, cái tự tin của lão bị tôi phá bỏ mất rồi huh?

-"Tôi nói là mình sẽ không trở thành một đầu bếp riêng vì tôi đã có dự định của mình."

-"Tên láo xược!!! "-Lần này có vẻ Venky rất tức giận.

Cậu ta định lao tới đánh tôi nhưng có vẻ nó đã không thành công khi Linsei đã đánh vài bụng cậu ta một đòn khá đau.

-"Ku!"

-"Không được mắng ông chủ-san !! Linsei ghét ni-sama!!"


-"Eh!! Lin-chan~~!!"

-"Nii-sama là đồ dở hơi!! Tồi tệ!! "

-"Eh!!!!!!"

Tôi dường như có thể nghe được âm thanh vụn vỡ của một miếng thủy tinh mỏng manh khi bị một mũi tên sắt nhọn xuyên qua. Tội cho người con trai ấy. Tôi có nên an ủi anh ý hay không? Hay là xác muối vào vết thương nhỉ?

-"Tại sao cậu lại từ chối nó? Số tiền cậu nhận được đủ để mở rộng khu vực hoạt động cơ mà?"

-"Như đã nói, tôi đã có dự định riêng và sẽ không chấp nhận yêu cầu làm việc cho một ai khác vì cơ bản tôi không thích. Có lẽ tôi cũng nên rời khỏi đây rồi, xin thứ lỗi nhé ngài Công tước. "

-"Này, cậu là....."

-"Yuuji Wenry, chào nhé."

Nói rồi tôi quay lưng ra phía cổng, nơi mà Marie và mẹ tôi đang đợi.

------------------------------------------------------

Chúng tôi cùng nhau đi về nhà trên chiếc xe ngựa quen thuộc. Tay lái lụa William của chúng tôi vẫn tài giỏi như hôm nào khi con đường đầy chỗ gồ ghề nhưng cậu ta vẫn xử lý nó một cách khéo léo để xe ngựa không bị rung lắc quá mạnh.

-"Yuuji~~ mẹ muốn ăn Pudding lạnh!!"

-"Orine-sensei, ăn đồ ăn lạnh vào buổi tối sẽ không tốt đâu, Yuuji đã nói rồi mà."

-"Nhưng ta muốn ăn cơ ~!"

-" Không được! "

-"Nhưng.... "

-"Em được Yuuji giao phó việc chăm sóc Orine-sensei và với danh nghĩa vợ chưa cưới của Yuuji thì em được quyền quyết định Orine-sensei ăn gì tối nay ạ."- Tại sao Marie có thể nói mà không ngượng thế? A tôi thấy tai của cổ đỏ hết cả rồi, mặc dù mặt vẫn không có biểu cảm xấu hổ nào.

-"Mồ Marie ác quá cơ! Marie là ác quỷ! Yuuji cứu mẹ với!"

-"...."- có lẽ tôi nên im lặng và vờ như chả nghe gì cả.

-"Orine-sensei! Hãy trật tự ạ, đây là xe ngựa!! "

Và thế, cuộc tranh luận sôi nổi giữa mẹ chồng và nàng dâu diễn ra. Thật khó để biết được ai sẽ thắng và tôi cũng không quan trọng quá vấn đề đó vì những điều này khiến chúng tôi đều vui vẻ và hiểu nhau hơn.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và chợt nhớ về hai người họ, Luna và Erin. Không biết vây giờ họ thế nài nhỉ? Có lẽ đang vui vẻ với ai đó nhỉ?


À rế? Sao tôi có cảm giác khó chịu khi nghĩ đến việc Luna và Erin vui vẻ bên người đàn ông khác nhỉ? Mặc dù có tình cảm và hôn ước với Marie nhưng tình cảm của tôi đối với Luna và Erin thì nó giống như đối với Marie. Tôi đều thích bọn họ và tình cảm này nó như nhau, tất cả bọn họ đều khiến tôi vui vẻ và tôi phần nào cũng nhận thấy được cảm xúc của họ.

Aggraaa! Thật sự tốt nếu chúng tôi về chung một nhà nhưng liệu có ổn không? Tôi nghĩ rằng họ sẽ phản đối và cảm thấy tôi thật sự ghê tởm. Tôi thật sự cảm thấy bối rối!  Cái cảm giác này thật khó chịu!!

Đang cảm thấy buồn bực thì đột nhiên xe ngựa dùng lại, vẫn còn khá sớm để xe ngựa có thể về đến nhà. Có lẽ đã có gì sảy ra rồi.

-"Chuyện gì thế Wil-san?"

-"Chúng ta bị chặn đường thưa cậu chủ."

Cướp đường huh? Chúng tới thật đúng lúc. Tôi đang bị stress nặng đây!!!

Tôi mở cánh cửa và bước ra khỏi xe với tâm trạng không được thoải mái mà không biết bản thân đã dọa hai người còn lại trên xe.

-"O-Orine-sensei, Y-Yuuji, anh ấy bị sao thế?"

-"Ta cũng không biết nữa, đây là lần đầu tiên ta thấy nó như thế. Có lẽ nó đã nghĩ đến một việc gì đó khiến bản thân khó chịu."

Tôi không nghe được những lời chuyện trò của hai người ấy nữa mà chỉ biết bản thân mình đang CỰC-KỲ-KHÓ-CHỊU và chỉ muốn  XẢ cái cơn khó chịu này đi mà thôi.

-"Thằng kia!!!! Khôn hồn thì bỏ tất cả tiền và lũ phụ nữ trên xe lại thì may ra ta sẽ tha mạng cho mày!!!"

"Một lũ rác rưởi. "

"Huh?!!! Mày nói cái lồn gì thế!! Tao sẽ chém chết mẹ mày!! Anh em đâu!! Chém nó!!!"

Quả là một đống rác bốc mùi.

Tôi bước khỏi vị trí đó với thanh Evil Sword ở dạng đơn kiếm nặng, lượng tà khí mà nó phát ra vô cùng lớn và chúng tạo thành một loại áo choàng đặc biệt cho tôi.

Tôi tiến lên một bước nhỏ và.

Cuộc tàn sát bắt đầu.

Lúc đó, ý thức tôi trống rỗng, nó chỉ có sự áp lực, căng thẳng và khó chịu.

Tôi chỉ biết mình cần giải phóng nó. Tôi đã vô thức tàn sát tất cả bọn cướp đường kia và sau đó tôi không nhớ gì nữa cả.

-----------------------------------------------------

-"Um..."


Tôi mở mắt ra và cảm nhận cơ thể mình.

Tôi đang ở đâu?

Mọi thứ thật quen thuộc, đây là phòng tôi? Tại sao tôi lại ở đây? Tôi chỉ nhớ là......

Khỉ thật, tôi thật sự không nhớ được chính xác việc gì đã diễn ra.

-"Con tỉnh rồi à?"- trong khi tôi vẫn đang bối rối thì cánh cửa mở ra và mẹ tôi bước vào trong.

-"Okaa-san?"

-"Con thấy sao rồi? Có nhớ là mình đã làm những gì không? "

-"Con thấy cơ thể dễ chịu hơn một chút và những điều con nhớ..... nhưng tại sao mẹ lại hỏi như vậy?"

-"Con không cần phải thắc mắc, chỉ cần trả lời câu hỏi của mẹ thôi."

Mặc dù cảm thấy khá khó hiểu với những câu hỏi đó nhưng tôi cũng không phàn nàn gì mà nói ra tất cả những gì mình nhớ. Có lẽ mẹ sẽ giúp được phàn nào cho tôi lúc này.

-"Un, con chỉ nhớ mình đã suy nghĩ vài thứ vô nghĩa và cả thấy bản thân mình khó chịu, sau đó chúng ta gặp bọn cướp và....con chả thể nhớ lại những gì diễn ra sau đó cả. Khỉ thật! "

-"Con đã tàn sát chúng."

-"heh?"-tôi vô thức trả lời một cách ngớ ngẩn. Ý mẹ tôi là gì khi nói như vậy?

-"Con đã khiến cho tất cả bọn họ tan biến thành và trở về với cát bụi."

-"Tại sao...."-Tôi vẫn không hiểu.

-"Mẹ đã từng nói là chúng ta sẽ nói một vài chuyện liên quan đến dòng giống DevilCryDragon sau khi lễ trưởng thành của con kết thúc phải không? Có lẽ điều mẹ lo lắng đã đến sớm hơn dự kiến."

-"Đúng là mẹ có nói thế nhưng điều mà mẹ lo lắng?"

-" Mẹ sẽ kể cho con nghe về một vài thứ quan trọng. Con tuy là một bán long nhưng về bản chất thì con vẫn mang dòng máu DevilCry cho nên con sẽ chịu ảnh hưởng từ nó. "-Mẹ tôi nói.

-"Từ xa xưa, chủng loài của chúng ta là những con rồng được sinh ra bởi sức mạnh hỗn độn của nguồn ma lực từ tự nhiên. Những con cái mang trên mình sức mạnh vô cùng to lớn và tiềm năng phát triển vô tận tuy nhiên nó chỉ như một hạt cát trong sa mạc khi đem so với sức mạnh của các con đực. Loài DevilCry đực có một cơ chế sức mạnh cực kỳ phức tạp và được cho là sức mạnh sánh ngang với thần, nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, được cái này thì mất cái kia, vì sức mạnh siêu việt đó mà tinh lực của giống đực cực kỳ cao và hầu như chúng có tính sỉ diện rất cao. Chúng sẽ không giao phối với con cái nếu con cái đó không đánh bại được chúng, đó là một điều vô cùng ngu ngốc. "

Quả thật là tôi cũng nghĩ thế. Quá ngu ngốc.

-" Việc con cái đánh bại con đực được là một tỉ lệ vô cùng thấp. Và do lượng tinh lực to lớn không được giải phóng đó đã dẫn dà khiến những con đực đều có những biểu hiện khác thường. Áp lực, tuyệt vọng và sự khó chịu đã ăn mòn sự sống của họ và chỉ có những con rồng khôn ngoan, chịu giao phối mới có thể sống sót, trong số đó có ông ngoại con.

Vì vậy mà nói chủng loài DevilCry đã phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn về mặt số lượng. Cũng như con bây giờ, như mẹ đã nói lúc nãy, dù là một bán long nhưng con vẫn chịu sự ảnh hưởng này. Cách để giải quyết nó chính là thỏa mãn sự ức chế đó bằng bạo lực hay còn một cách khác."

-"Cách khác?"

-"Ùm, con nhớ mẹ đã từng nói mình muốn có nhiều con dâu chứ?"

-"à vâng, đúng là mẹ có nói như thế. Nhưng điều đó thì có gì liên quan ạ?"


-"Cách khác mà mẹ nói chính là giải phóng ham muốn của con."

-"Eh?" - Tới lúc bày tôi đã ở đỉnh cao của sự ngớ ngẩn. Tôi chả hiểu cái vẹo gì cả.

-"Một cách đơn giản là con sẽ phải giải phóng sự ham muốn tình dục của mình, với điều đó nó sẽ giúp con hạn chế và kiểm soát được những tình huống như lúc chiều. Đó là cách tối ưu nhất để con không lâm vào con đường giết chóc."

-"Giờ thì hãy tự nói chuyện với nhau đi và quyền quyết định vẫn sẽ nằm ở con."

Mẹ tôi đi đến cánh cửa trong khi nói cà đột ngột mở phăng cánh cửa ra khiến cho một bóng người phụ nữ ngã sấp mặt xuống sàn.

-"Lần sau nếu có nghe lén thì hãy giấu đi ma lực của em nhé Marie."

-"V-vâng.."

Mẹ tôi ra ngoài và để lại tôi cùng với Marie trong phòng. Cô ấy cũng chật vật đứng dậy sau khi ngã.

-"Yuuji? Anh đã khỏe chưa?"

-"Um, đã khỏe hơn rồi, xin lỗi vì đã làm em lo lắng."

-"Anh không sao là em mừng rồi. Không sao đâu"-Marie đưa đầu lại gần tôi và trán của tôi và cô ấy chạm nhau.

Tôi cảm nhận lấy sự ấp ám của Marie và nói ra suy nghĩ của mình. Thứ đã khiến cho tôi rầu não suốt mấy ngày.

-"Marie này, sẽ thế nào nếu anh trở thành một người có nhiều vợ? Em có hận anh không? "

Tôi đã rất hồi hộp vì sợ cô ấy sẽ nổi giận nhưng những gì sau đó khiến tôi rất bất ngờ. Cô ấy nở một nụ cười dễ thương và nói.

-"Fu.....ra là anh lo lắng về việc này à. Anh cứ yên tâm đi, em sẽ không giận anh đâu, ngược lại em còn vui và hạnh phúc nữa cơ"

-"Eh?"-Tôi thật sự cảm thấy bối rối.

-"Anh dễ thương quá đấy, anh không cần phải lo lắng quá nhiều về việc đó. Vì em chắc chắn sẽ yêu duy nhất anh mà thôi. Chỉ cần anh nhớ là luôn luôn có một người phụ nữ đứng sau lưng và chờ đợi anh ở nhà là em cảm thấy hạnh phúc lắm rồi."

Tôi rất hạnh phúc từ lúc này. Tôi thật sự chỉ muốn ôm lấy em ấy.

-"Marie. Anh sẽ không bao giờ quên em đâu, chắc chắn đấy. Anh yêu em, Marie."

-"Cảm ơn anh, em hạnh phúc lắm."

Chúng tôi hôn nhau. Một nụ hôn nồng nàn và chan chứa đày tình cảm. Chúng tôi quấn quýt lấy nhau và cùng với nhau trải qua một đêm dài.

Tôi đã thoát khỏi kiếp trai tân và Marie chính là người vợ cả của tôi.

*?*?*?*?*?*?*?*?*!*!*!*!*!*!*!*!

Yoshi! Thì ok, mình đã giải quyết xong vấn đề tình cảm của Yuuji và bây giờ thì cùng xem Yuuji tìm kiếm những mảnh ghép tình yêu của mình nào.

Cho tác cái bình chọn để có động lực viết tiếp đê!! Tác học cuối cấp ba nên không có nhiều thời gian nên có lẽ sẽ ra chap khá lâu nhưng chắc chắn sẽ không drop đâu nên mấy mem đừng lo!!!

Ps: xin lỗi vì chap này câu thoại hơi nhiều.