Devil & Angel

Chương 7: Chương 7 :QUÁ KHỨ LÃNG QUÊN VÀ HIỆN TẠI




Mưa rơi rã rích, vừa lạnh lại vừa sợ, Nó ngồi co ro trên chiếc xích đu của công viên, cố thu người lại。 Một bàn tay ấm áp khẽ đặt lên đôi vai nhỏ bé đang run rẩy của Nó。 Cậu bé nhìn Nó dịu dàng trìu mến。Nó không biết làm gì chỉ biết oà khóc, khóc thật to, khóc như chưa bao giơ được khóc, khóc cho vơi nhẹ nỗi lòng。Cậu bé chỉ biết đứng nhìn Nó khóc, gương mặt cũng trở nên ấm áp hơn。Bất chợt cậu nở một nụ cười tuyệt đẹp。
- Devil!( Tên người đóa không fảj kju ác wỉ đâu nhoa)
Nó giật mình tỉnh giấc, ngước nhìn ra cửa sổ, bầu trời tối đen như mực,mưa đang rơi như trút nước bên ngoài。Đã bao lâu rồi Nó không mơ thấy người ấy。Nó nhớ từng nụ cười,ánh mắt ấm áp khi cậu nhìn Nó,nhớ giọng nói trầm ấm như rót mật vào tai。No nhớ anh rất nhiều,nhớ đến nao lòng, Nó chỉ ước gì bây giờ có thể gặp lại anh để thoả cơn nhớ。 Một giọt nước mặn đắng chảy dài trên má Nó。 Phải chăng anh đã quên Nó rồi, chỉ có Nó là còn nhớ đến anh thôi。 Mãi suy nghĩ, Nó lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay。
Sau cơn mưa trời lại sáng, từng hạt nắng xuyên qua kẽ lá, soi sáng và sưởi ấm mọi thứ。 Nó bị đánh thức bởi thứ ánh nắng chói mắt bên ngoài và tiếng chim hót ríu rít rộn cả một góc vườn。 Sau khi làm VSCN, ăn sáng với món trứng ốp la + bánh mì và một cốc sữa tươi (ăn lắm thế mà không phì nhiêu nhỉ)- tất cả đều tự Nó làm đó vì Baba - Mama của Nó đi công tác ở nước ngoài hết rồi – không quên make up và hoá trang một cách cẩn thận, Nó leo lên con ngựa sắt yêu dấu của mình nhầm hướng trường học thẳng tiến。
Sau sự việc ở căn tin trường, hơn một tuần qua rồi Nó không thấy bóng dáng của Hoài Phong, Thanh Lam đâu cả, anh chàng Tiến Thanh cũng chẳng thấy。 Trong lòng Nó không khỏi thắc mắc:sao đột nhiên mọi người biến mất hết vậy, có phép bốc hơi hay sao ấy。 Mà sao Hoài Phong và Thanh Lam lại biến mất cùng lúc nhỉ? Họ là một cặp sao?Nếu đúng thế thì sao chứ? có liên quan gì đến Nó đâu mà bận tâm làm chi ệt óc。 Nó lắc đầu nguầy nguậy với nhung suy nghĩ vẫn vơ của mình。 Sau một hồi thả hồn phiêu du tận mây xanh, Nó ngỡ ngàng khi biết mình đã đến trường từi lúc nào không hay。 Cả việc nhốt con ngựa sắt yêu quý vào chuồng ( nhà giữ xe ý mà) từ lúc nào Nó cũng chẳng nhớ nổi。
Một bàn tay khẽ chạm vào vai Nó khiến Nó giật mình quay ngoắt lại。
Hi! Buổi sáng tốt lành, chị Như dễ thương。
Vũ nháy mắt với Nó kèm theo một nụ cười chết ruồi í nhầm chết người。 Cảm thấy có hàng ngàn con dao gâm sắc bén đang hướng về phía mình (ánh mắt hình dao chặt thịt) như muốn ăn tươi nuốt sống, Nó kéo tay Vũ chạy như bị ma đuổi, Nó rẽ vào một góc khuất ở cầu thang。 Khe hít một hơi dài thật sâu để diều hoà nhịp thở, không quên diều chỉnh lại cho âm u , Nó quát:

- Nhóc bị điên à? Muốn tôi bị bầy sói ngoài kia làm thịt mới chịu hả?
Vũ gãi gãi đầu , cừi hiền làm Nó biịđơ 2 giây。
Vui lắm hay sao mà lại cười? Nhìn tôi chưa đủ thảm sao?
- Thú vị mà chị。。。 Vũ lém lĩnh trả lời。
Thú vị gì chứ? Tôi thấy chẳng có gì thú vị cả
Vũ lại cười lãng sang chuyện khác :
-Chị không vào lớp à? Còn năm phút nữa đó。。。
-Á... trễ rồi tôi đi trước đây,chào nhóc。。。
Nói rồi Nó ba chân bốn cẳng co giò lên chạy về phía khu dành cho lớp 11 chuyên
-Phù。。。phù。。。vừa kịp。。。bà cô Hốt Tất Liệt (cô giáo dạy lịch sử) chưa vào, không thôi thì chiều nay chỉ có nước đi kiểu vịt về thôi。 Nó thở dài ngao ngán bước vào lớp và ngay lập tức nhận ra sự có mặt của hắn, bên cạnh còn có cả Thanh Lam。
Hoài Phong đang nằm gục trên bàn, tai đeo dây phone, mắt nhắm nghiền, chắc đang ngủ。 Thanh lam thì vẫn đang bị đám bạn vây quanh, trai có gái có vì cả tuần nay vắng bóng “Công chúa quyến rũ” mà。
Nó lặng lẽ tiến về phía chỗ ngồi của mình mà không gây sự chú ý nào cho cái đám đông trước mặt。(Có aj wên mất chỗ ngồi của Quỳnh Như là ở đâu hông ta, nếu có thì dzuj lòng lật lại mấy trang trước mà tìm nhé, t/g cũng wên mất ùj – xạo đoá)。
Khi đã ngồi vào chỗ quen thuộc của mình, Nó tò mò liếc nhìn người con trai ngồi sau Nó。

Nó ăn bơ cả phút là ít,nhìn trông ngu thấy tội。 Trước mặt Nó bây giờ là một thiên thần đang say giấc nồng, không còn vẻ lạnh lùng khó ưa nư thường ngày。Nhìn kỹ hắn cũng đẹp trai đó chớ。Chiếc mũi cao thật hợp với khuôn mặt manly, hàng mi dài ru xuống đôi mắt sắc lạnh,mái tóc đen lòa xòa bị gió hất ngược,tóc mái phủ trước trán không thể nào che đi gương mặt anh tuấn。 Nó khẽ nuốt nước bọt, bất giác đưa tay định chạm vào gương mặt thanh tú ấy (xem coi cóa mịn không í mòa) thì chất giọng lạnh lùng cất lên:
-Ngắm đủ chưa? Mặt tôi sắp mòn hết rồi đó。
Nó vội rút tay lại。 ôi mẹ ơi, hết hồn hết vía cứ như ăn trộm bị bắt quả tang đang cỗm đồ vậy, chắc giảm thọ 10 năm vì đau tim quá。Lại xấu hổ quá đi mất, Nó ước chi bây giờ mặt đất nứt ra để có cái lỗ cho Nó chui xuống 。 Hay bây giờ có cái gối trước mặt cũng được (bix dể làm chi hông mấy u ?) để Nó đập đầuu vô đó。。。 tự tử。。。
Trong khi đó, ai kia tim đập cứ như trống nhạc dance ( người bình thường tim đập kỉu đóa chắk ngủm củ tỏi sớm ), không dám mở mắt ra nhìn Nó。
Phong đã định rằng sẽ giả vờ ngủ đề xem cô định sẽ làm gì nhưng bây giờ thì đã hết chịu nổi rồi。Tim anh như sắp nổ tung do cô đứng quá gần。
Phong khẽ mở từ từ đôi mắt nhìn thẳng vào người con gái đang đứng trước mặt mình。 Cũng may cô ấy đã quay mặt đi nếu không cô sẽ phát hiện gương mặt đang ứng đỏ lên của anh mất。 Tiên Thanh đến vừa đúng lúc để phá tan cái không khí ngại ngùng giữa 2 người。
Mặc dù lớp kính khá dày nhưng vẫn không thể che ánh mắt Tiến Thanh đang nhìn về phía Phong với vẻ vô cùng khó chịu, nhưng ánh mắt đó nhanh chóng được chuyển sang phía Nó và trở nên dịu dàng hơn :
-Uhm 。。。chào Quỳnh Như, buổi sáng tốt lành。
Trong lòng Nó vui như mở hội vì có người giải vây ình nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài。
- Buổi sáng tốt lành。Vẫn với chất giọng âm u cố hữu được Nó cất lên。

Thế là bỏ qua sự có mặt của ai kia, 2 người nói chuyện rơm rã với nhau bàn về những câu bài tập hôm qua cô Thuỵ Nhi cho ( mặc dù nói là rơm rã cho sang vậy chứ cũng chỉ là thái độ ngại ngùng của Tiến Thanh cùng những cứ chỉ vụng về của cậu và những câu ậm ừ chán ngắt đầy vẻ lạnh lùng của Nó)。
Những giờ học sau đó cũng chỉ trãi qua trong sự im lặng vốn có。Tiếng chuông báo giờ nghỉ giải lao vừa vang lên Nó lập tức ba chân bốn cẳng lao ngay ra khỏi lớp để tránh ánh mắt của ai kia。
Nó vừa đi vừa thả hồn lên tận mây xanh cho đến khi một giọng nói vui vẻ mách Nó phải “Hồn ơi quay về đi”:
- A...Chị Như, chị ngồi xuống đây ăn trưa chung với em nè!
Nó chỉ thoáng gật đầu mà không nói tiếng nào, lẵng lặng bước đến bàn của Vũ đang ngồi.
Chương này hơi dai mấy U rang nuốt cho hết nhá phần sau sẽ thú vị hơn nhiều!!!!!........