Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 95




Edit: phuong_bchii

________________

Năm 2026, đêm giao thừa.

Nhà Bành Hướng Chi ở khu chung cư có từ năm 2008, khi đó là năm Olympic, khu chung cư vô cùng cao cấp, sau khi nhận nhà vốn muốn nói bà ngoại tới ở cùng, nhưng thang máy cao tầng vẫn không quen, hiện tại vẫn tự mình ở trong nhà cũ, thỉnh thoảng tới ở mấy tháng.

Khu chung cư cao cấp năm đó hiện tại mặt gạch cũng rớt không ít, ban quản lý cẩn trọng làm việc hơn mười năm, rốt cuộc cũng xuất hiện lười biếng, áp phích quảng cáo trong hành lang không kịp xé, đáy hòm thư có một cái rãnh, còn chưa thay mới.

Bành Hướng Chi ấn thang máy xuống, lên lầu, lúc nhập vân tay còn có chút không được tự nhiên, trong phòng rất náo nhiệt, đã đặt lên thời gian đếm ngược của đêm giao thừa, có tiếng xèo xèo xèo xèo, còn có một chút tiếng vỏ đậu phộng vỡ vụn.

Bà ngoại ngồi trên ghế, nhìn thấy nàng, rất vui vẻ: "Chi Chi về rồi à."

"Bà ngoại." Bành Hướng Chi treo túi lên giá áo, lại cởi khăn quàng cổ và găng tay, cười tủm tỉm.

Bà Từ đi ra, không lạnh không nhạt nhìn nàng một cái: "Về rồi đấy à."

Bành Hướng Chi không nói gì, quay mặt đi, đến sô pha ngồi xuống.

Bà ngoại giữ chặt tay Bành Hướng Chi, mắt ngoại không được tốt, phải sờ sờ tay nàng mới có thể xác nhận nàng có béo hay không, nắm chặt vài cái, nói: "Hình như là béo một chút."

"Dạ, hì hì." Bành Hướng Chi sờ tay ngoại: "Sao tay bà lại lạnh thế, con đi lấy chăn cho bà."

Bà ngoại đứng lên theo nàng, cơ thể già nua lưng hơi còng xuống, nhưng bước đi vẫn rất nhanh nhẹn, ngoại vừa đi vừa lẩm bẩm: "Không cần chăn, cần chăn làm gì, bà ngoại không lạnh."

"Sao mà không lạnh được, trong phòng này con còn lạnh đến phát hoảng đây này." Bành Hướng Chi mở tủ quần áo ra, mùi long não phả vào mặt, nàng vừa tìm chăn, vừa nói, "Không bật hệ thống sưởi, con vào đứng một lát chân đã lạnh cóng rồi."

Nàng cảm thấy không đúng lắm, chạy đến đường ống sưởi ấm sờ một cái, chỉ thấy hơi ấm.

Nàng "chậc" một tiếng chạy ra ban công xem đường ống sưởi ấm, sắp đi qua phòng bếp, bà Từ sửng sốt, cho rằng nàng tới tìm mình nói chuyện, thấy Bành Hướng Chi không nhìn bà, bà liền dựa vào bếp lò, muốn nhường đường cho nàng.

Bếp lò còn cháy, lửa lớn thiếu chút nữa lan đến tạp dề của bà, lại một centimet nữa đã cháy xém tóc, Bành Hướng Chi hốt hoảng: "Mẹ làm gì vậy!"

Bà Từ bị rống lên, mất mặt: "Mẹ làm gì, mẹ nấu cơm."

"Mẹ biết nấu cơm sao? Nấu cơm mà sát vào bếp lò thế đấy, nấu cơm mẹ không biết buộc tóc lên à." Bành Hướng Chi nhăn mặt.

"Mẹ không biết nấu cơm? Con ăn cơm của mẹ mấy chục năm rồi con nói mẹ không biết nấu cơm, không buộc tóc thì làm sao? Con trở về ăn cơm còn muốn người nhà giống như bên ngoài đeo khẩu trang đội mũ đầu bếp đúng không?"

"Con nói muốn mẹ đeo khẩu trang à, mà mẹ sổ một tràng như vậy." Bành Hướng Chi thở ra một hơi, lười nói.

"Ơ kìa," trước cửa phòng bếp truyền đến giọng nói lo lắng của bà ngoại, "Làm cái gì vậy, khó khăn lắm mới về một chuyến, lại cãi nhau, lại cãi nhau."

Bành Hướng Chi vén tóc ra sau, vòng qua bà xem gas máy nước nóng, đưa tay điều chỉnh nhiệt độ cao, sau đó thuận tay cầm khăn lông bên cạnh, lau một vòng nút bấm kia một lần.

"Bà ngoại, ấn cái này là có thể điều chỉnh nhiệt độ, nếu bà lạnh thì nhớ điều chỉnh nhé." Nàng nói với bà ngoại.

Nhưng bà ngoại không thường ở đây, hơn nữa còn lớn tuổi, đến tột cùng là nói với ai, không cần nói cũng hiểu.

Bà Từ liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục xào rau.

Bà ngoại kéo tay Bành Hướng Chi, vừa nói nàng ngoan, vừa dẫn nàng vào phòng ngủ, đóng cửa lại, sau đó từ trong túi vải dưới gối lấy ra mười tờ tiền mặt, nhét cho nàng.

"Ơ kìa bà làm gì vậy," Bành Hướng Chi không cần, "Con lớn rồi mà còn lì xì cho con làm gì."

"Tiền lương hưu bà ngoại để dành, không cho các con tiêu thì cho ai tiêu." Bà ngoại trừng mắt, chê nàng không ngoan.

"Không cần, thật sự không cần, bây giờ con có tiền rồi, con còn phải lì xì hiếu kính với bà chứ." Bành Hướng Chi lấy từ trong túi ra, hai cái, nhét vào từng cái trong tay bà ngoại, "Đây, cái này cho bà, cái này, bà giúp con đưa cho mẹ con."

"Sao con không tự đưa cho nó đi," bà ngoại ngồi xuống trên giường, "Con cho nó, nó vui lắm."

Bành Hướng Chi đá dép lê, hai tay chống ở mép giường: "Con cho bà ấy, bà ấy lại càm ràm, năm nay kiếm được bao nhiêu tiền, xài bao nhiêu tiền, tiết kiệm bao nhiêu tiền, lúc nào có thể tiết kiệm tiền đặt cọc, phiền muốn chết."

Bà ngoại thở dài, giữ chặt tay Bành Hướng Chi, xoa ấm cho nàng, nói: "Mẹ con cũng rất khó, năm đó nó muốn lo cho con ăn học, mua đứt tuổi nghề cầm một khoản tiền, hiện tại cũng không có tiền lương hưu, cho nên đối với tiền là tương đối lo lắng. Trước kia nó đầu tư tàu chở hàng, mỗi tháng còn có chút thu nhập, hiện tại tàu chở hàng kinh doanh không tốt, thuyền cũng bán rồi, miệng ăn núi lở đương nhiên là căng thẳng, mỗi ngày không phải sợ bà bệnh, thì là sợ nó bệnh."

"Bà cũng không muốn sống cùng nó, bà ăn hai cái đùi gà nó cũng nói bà, còn không cho bà ăn trái cây." Cái này dầu mỡ, cái kia đường cao, sợ vào bệnh viện.

Bành Hướng Chi nghe tiếng bà Từ xào rau trong bếp, đột nhiên có chút đau lòng.

"Năm nay nó nói có thể con không về, bà còn muốn mấy chị em chúng nó ở quê ăn Tết, kết quả mẹ con lại cãi nhau một trận với cậu con, cậu con nói bà lấy tiền lương hưu trợ cấp cho mẹ con, còn nói nhà cũng cho mẹ con ở, cậu con là thằng không nên thân, nói chuyện cũng không dễ nghe."

Bà ngoại nói xong, liền lau nước mắt.

"Bà ngoại." Vành mắt Bành Hướng Chi cũng nóng lên, ôm bà ngoại dỗ dành.


Nàng đột nhiên cảm thán, mình ở bên ngoài rất hiếu thắng, cũng nổi tiếng trượng nghĩa, bạn bè có khó khăn gì nàng cũng có thể nhanh chóng phát hiện, hơn nữa giúp đỡ hết sức mình, chớ nói chi là Kỷ Minh Tranh, nàng thậm chí có thể dốc hết tất cả.

Nhưng đối với người đã từng thân thiết nhất, như là bị ma che mắt, không nhìn thấy khó khăn của mẹ, cũng không nhìn thấy nỗi khổ của bà ấy, chỉ nhìn thấy bà ấy là cãi nhau gay gắt, chỉ nhìn thấy bà ấy sĩ diện cậy mạnh buồn cười, chỉ nhìn thấy bà ấy bỏ qua và tổn thương đối với mình.

Tâm trạng phức tạp.

Sau khi đi ra nàng không lớn tiếng với bà Từ nữa, ở trên bàn cơm bà cháu ba đời cùng nhau ăn bữa cơm hòa thuận, món ăn cuối cùng là cá quế chiên xù, lúc Bành Hướng Chi sáu tuổi đã nói ngon, sau đó năm nào cũng có, cho dù năm nay bà Từ nói với bà ngoại, Bành Hướng Chi không chắc sẽ về.

Bữa cơm sắp kết thúc, Bành Hướng Chi chủ động nói: "Con đầu tư vào một phòng khám nha khoa, mở ở bến Thượng Hải, năm sau sẽ bắt đầu hoạt động, sau này răng bà ngoại không tốt thì cứ tìm con."

Bà ngoại rất bất ngờ: "Chi Chi lợi hại như vậy à, làm bác sĩ? Mở phòng khám rồi."

"Con không phải bác sĩ." Bành Hướng Chi hơi đỏ mặt.

Bà Từ liếc nhìn nàng một cái, đối với chuyện gì xảy ra trong lòng biết rõ ràng, nhưng bà ấy không nói gì.

"Vậy cũng rất lợi hại." Bà ngoại vui mừng.

Bành Hướng Chi cười nói: "Bà ngoại, sau này nếu răng bà rụng, con sẽ khảm răng vàng cho bà, được không?"

"Chỗ này của bà đã rớt hai cái rồi." Bà ngoại há miệng muốn cho nàng xem.

"Đâu con xem." Bành Hướng Chi vươn đầu.

Bà Từ dọn dẹp bát đũa, vào nhà rửa chén, nghe tiếng cười nói bên ngoài, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

"Mở phòng khám? Có thể ổn định lại sao, có thể ổn định lại sao?"

Gian ngoài bà ngoại còn đang hỏi: "Con lấy tiền đâu ra mở bệnh viện thế?"

"Con hợp tác với người ta," Bành Hướng Chi nói, "Con bán xe máy của con rồi."

"Ôi," bà ngoại cám tạ trời đất, "Con không lái mấy cái máy cày đó nữa sao?"

"Ưm...... Bớt lái một chút thôi ạ."

"Ôi thật là a di đà phật, có một năm con trở về, lái cái đó đi lòng vòng trong ngõ nhỏ, bệnh tim của bà ngoại sắp bị dọa rồi, ầm ầm ầm."

"Mẹ con còn nói con thích, ôi, bà ngoại không thích."

"Ha ha ha ha ha ha ha."

Bà ngoại vẫn đang nói: "Lại ít một chút đi, bà ngoại lo."

"Dạ." Lúc này Bành Hướng Chi không cứng miệng nữa, nói kỹ thuật của mình rất tốt, hoặc là nói người khác cũng không hiểu, nàng suy nghĩ một chút đối với tâm trạng Kỷ Minh Tranh sợ mình xảy ra chuyện, rất ngoan ngoãn đáp, dạ.

Bà Từ cũng nghe thấy.